Bộ sưu tập 14 bài văn tả cô lao công đang làm việc, giúp các học sinh lớp 5 thể hiện sự chăm chỉ, cần cù của cô lao công trong bài văn tả người lao động đang làm việc.
Để viết bài văn tả cô lao công sôi động, các em cần mô tả chi tiết về ngoại hình, tính cách và phẩm chất của cô lao công, đồng thời thể hiện tình cảm của mình đối với cô ấy. Tham khảo nguồn bài viết dưới đây để có thêm ý tưởng.
Bố cục để viết bài văn tả cô lao công
Kế hoạch 1
a) Mở đầu: Giới thiệu về người lao động em muốn mô tả: cô lao công đang làm công việc quét rác trên đường phố
b) Nội dung chính:
- Mô tả về diện mạo của cô lao công (tả tổng quan):
- Cô khoảng 40 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, hoạt bát
- Mỗi khi gặp, cô luôn mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh dương đậm, có đường viền phản quang màu xanh Noel
- Cô thường đeo găng tay, mũ bảo hiểm và che kín mặt, làm cho khuôn mặt của cô không thể nhìn rõ
- Mô tả các hoạt động của cô lao công (mô tả chi tiết):
- Cô sử dụng một cái chổi tre, có cây dài gần gấp rưỡi chiều dài cơ thể
- Đôi tay cầm hai vị trí cách xa nhau trên cán chổi, kéo đầu chổi từ đầu này sang đầu kia của con đường, dồn rác về hai bên lề đường
- Sau khi dọn sạch rác, cô quét theo chiều dọc từng dải đường, để rác tập trung thành từng đống lớn
- Sau đó, cô xách đống rác đó đặt vào xe rác màu xanh, giúp làm sạch hơn cho con đường
- Cây chổi tre dài và nặng, nhưng cô vẫn quét rất nhanh và đều, tiếng chổi gỗ soạt ra liên tục như tiếng máy cày
- Cô làm việc khi thành phố vẫn chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng chổi gỗ, tiếng bước chân của cô và tiếng dế kêu rì rào
- Khi mặt trời lên, mọi người bước ra đường, thành phố đã sạch sẽ, nhưng cô thì lặng lẽ quay về nhà để nghỉ ngơi
c) Kết luận: Cảm xúc, tình cảm của em dành cho cô lao công và công việc của cô
Kế hoạch 2
1. Mở đầu: Giới thiệu về cô lao công mà em sẽ miêu tả.
2. Phần Thân Bài:
a) Hình Dáng:
- Dáng vóc cô ấy cân đối.
- Da của cô ấy màu sẫm.
- Mặt của cô ấy trái xoan.
- Tóc dài màu đen, dài đến tận lưng.
b) Trang Phục:
- Cô ấy mặc bộ đồ màu xanh của nhân viên vệ sinh môi trường, đội mũ, mang giày.
- Cô ấy đeo khẩu trang để tránh bụi bẩn, đội găng tay để bảo vệ tay khỏi bị tổn thương.
c) Công Việc:
- Cô ấy nhanh nhẹn đưa từng đường chổi và rác vào xe đẩy để mang chúng đi xử lí.
- Cô ấy làm việc rất cẩn thận, không ngần ngại trời nắng hay mưa.
3. Kết Thúc: Thể hiện tình cảm của bản thân đối với cô lao công đó.
Miêu tả Cô Lao Công Đang Làm Việc
Mỗi đêm đều vậy, khoảng một hai giờ sáng, khi mọi người còn đang sâu trong giấc ngủ, trên khắp các con đường, các phố phường lại vang lên tiếng quét rác của những cô, những chú lao công. Hình ảnh cô lao công quét rác đang làm việc từ khi nào đã ấn sâu trong tâm trí của em, không thể nào quên được.
Cô lao công luôn mặc đồng phục, dù trời nắng hay mưa. Đó là bộ đồng phục màu rêu, áo khoác màu xanh lá mạ, có những đường viền màu vàng nhạt. Cô đeo khẩu trang và găng tay để bảo vệ sức khỏe khi làm việc. Nhờ có cô lao công, đường phố luôn sạch sẽ và gọn gàng.
Với chiếc chổi trong tay, cô lao công luôn cẩn thận dọn dẹp khu phố. Cô đẩy xe rác đi quanh con phố, dọn dẹp mọi chỗ có rác. Cô quét sạch đường, gom rác và đổ lên xe. Dù trời nắng hay mưa, cô vẫn làm việc cẩn thận. Hình ảnh cô lao công làm việc luôn ấn tượng với em.
Cô lao công làm việc chăm chỉ như một hiệp sĩ bảo vệ môi trường. Cô luôn giữ cho khu phố sạch đẹp và thông thoáng. Nhờ có cô, đường phố luôn thoáng mát và sạch sẽ.
Em rất thích ngắm nhìn cô lao công làm việc. Em cảm thấy khâm phục và muốn trở thành người như cô, giữ gìn vẻ đẹp cho quê hương, đất nước.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 1
Mỗi ngày, khi mặt trời lên, phố phường lại vang lên âm thanh cao vút của chuông báo đổ rác của chị Trần Thị Hương, người lao công chăm chỉ trong khu vực em sống.
Chị Hương, khoảng gần 30 tuổi, luôn mặc bộ đồng phục màu xanh cũ kỹ. Với mái tóc dài chớm eo, chị đội chiếc nón và đi giày bata. Chiếc xe màu xanh và cây chổi luôn đi kèm với chị, giúp chị làm sạch phố phường.
Hàng ngày, sớm sớm chị đã bắt đầu dọn dẹp đường phố. Chị thức dậy từ rất sớm để làm việc, tránh gây cản trở giao thông. Chị làm việc chăm chỉ, không ngừng nghỉ, và chỉ dừng lại khi công việc hoàn thành.
Buổi chiều, chị tiếp tục thu gom rác thải. Với chiếc xe xanh, chị đi khắp ngõ ngách để làm sạch phố phường. Hình ảnh của chị trở nên thân thuộc với mọi người dân ở khu phố.
Miêu tả Chị Lao Công
Mỗi ngày trôi qua, chị Hương vẫn cống hiến như một chiến binh, mang lại điều tốt đẹp cho môi trường và nhân loại. Em luôn biết ơn chị và những người công nhân vệ sinh vì họ giữ cho môi trường sống của chúng ta luôn sạch đẹp.
Miêu tả Cô Lao Công
Bạn đã từng chú ý đến những cô lao công chưa? Họ làm việc không ngại mưa nắng để giữ cho môi trường luôn sạch đẹp. Cô Thu, một cô lao công thường xuyên quét dọn ở khu vực gần nhà tôi.
Cô Thu, gần 40 tuổi, có dáng vẻ cân đối và làn da ngăm đen. Cô mặc bộ quần áo màu xanh lá, đội nón lá, và đi giày vải. Cô luôn đeo khẩu trang và găng tay để bảo vệ sức khỏe khi làm việc.
Cô làm việc rất chăm chỉ, quét dọn buổi sáng và thu gom rác vào chiều tối. Dù trời nắng hay mưa, cô luôn làm việc đều đặn. Cô được mọi người kính trọng vì sự nhiệt huyết và lòng yêu nghề.
Công việc của cô lao công và sự hy sinh thầm lặng đã góp phần làm cho môi trường sạch sẽ, trong lành hơn. Em may mắn khi có cơ hội chứng kiến cảnh cô lao công làm việc, từ đó em nhận ra sự quý trọng của mọi ngành nghề và công việc. Dù công việc của cô là thầm lặng nhưng lại có ý nghĩa lớn lao đối với cuộc sống của chúng ta.
Miêu tả Cô Lao Công
Hằng ngày trên đường đến trường, em đã quen với cô công nhân chăm chỉ dọn dẹp rác trên phố. Cô là chị Thanh Hằng, làm việc cho công ty môi trường thành phố.
Mỗi ngày, chị Hằng luôn say sưa với công việc của mình. Chị có thân hình nhỏ nhắn nhưng lại đầy năng lượng. Chị trẻ lắm, có vẻ khoảng hai mươi, dáng cao và thanh thoát. Khuôn mặt tròn trịa với mũi nhọn và đôi môi đỏ. Mỗi khi cười, chị toát lên vẻ rạng rỡ.
Công việc của chị đòi hỏi phải đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt sáng và rạng ngời của chị. Em thích mái tóc đen mượt của chị búi gọn dưới nón bảo hộ lao động. Chiếc áo xanh của chị đã phai màu, nhưng vẻ bề thế của chị không hề giảm đi. Chị mặc quần đen bó sát, đi giày ủng và đeo găng tay màu nâu. Chị như một người lính, nhanh nhẹn và gọn gàng. Chị cầm chổi tre và quét rác cẩn thận, nhanh nhẹn. Chị quét rác thành từng đống nhỏ rồi đổ vào xe.
Một chị khác cùng làm việc với chị, cẩn thận kéo chiếc xe rác to lớn đi theo. Cô lao công chăm chỉ dọn dẹp từng đống rác. Sau một thời gian, mặt đường trở nên sạch sẽ hơn, không gian trở nên thoáng đãng hơn. Cô lao công vất vả với ánh nắng gay gắt, mồ hôi ướt đẫm lưng áo nhưng vẫn miệt mài với công việc của mình.
Em rất thán phục sự chăm chỉ của chị. Đó là lý do tại sao em luôn tuân thủ quy định vứt rác đúng nơi để đường phố luôn sạch đẹp như cách chị lao công đang cố gắng thực hiện.
Miêu tả Cô Lao Công
Trong xã hội có nhiều nghề nghiệp khác nhau, mỗi công việc đều đóng góp cho sự phát triển của đất nước. Có một công việc âm thầm và lặng lẽ hàng ngày giúp môi trường xanh - sạch - đẹp hơn, đó là công việc của các cô lao công dọn dẹp đường phố. Cô mặc bộ đồ công nhân màu xanh tím, đi giày thấp, buộc tóc cao, đội mũ bảo hộ và khẩu trang chống bụi. Trang phục gọn gàng, phù hợp với công việc lao động vất vả. Mặc dù không mặc bộ đồ đẹp, nhưng công việc của cô lại rất quan trọng, góp phần làm cho thành phố của chúng ta trở nên sạch đẹp.
Hàng ngày, công việc của cô bắt đầu vào khoảng 4 giờ chiều, cô lao công đẩy chiếc xe rác qua từng con ngõ. Tiếng chuông báo hiệu của cô nhắc nhở mọi người đem rác ra xe thu gom. Mọi người nhanh chóng thu gom rác sạch sẽ và đúng giờ. Mồ hôi trên khuôn mặt cô hay ướt đẫm lưng áo trong ánh nắng chiều oi bức, khiến em cảm thấy thương cô nhiều. Mỗi chiều cô ra đổ rác, em luôn lễ phép chào cô và cô khẽ gật đầu, đôi mắt cô toát lên niềm vui với công việc của mình.
Khi đêm buông xuống và sương mù phủ kín đường phố, mọi người chuẩn bị đi vào giấc ngủ sau một ngày làm việc và học tập, nhưng công việc của cô lao công vẫn tiếp tục. Cô sử dụng chiếc chổi dài để quét nhanh hơn, âm thanh của chiếc chổi tre vẫn vang lên dù là đêm đông lạnh buốt hay đêm hè oi bức. Những chiếc lá khô, những miếng vỏ bánh bị vứt bỏ trên đường nhanh chóng được cô thu gom và đưa vào thùng rác. Cô đẩy chiếc xe rác đến nơi cần thiết. Khi chiếc xe đầy, cô sẽ đưa nó đến nơi tập kết rác để xe môi trường đến lấy. Công việc của cô kết thúc khi mặt trời bắt đầu mọc, chiếu những tia nắng nhỏ xuống con đường sạch sẽ.
Trong những ngày lễ tết, mọi người háo hức đi chơi hay ở nhà sum vầy bên gia đình, nhưng em vẫn thấy cô lao công làm việc một cách lặng lẽ, quét rác và thu gom rác. Nếu thiếu bóng dáng của cô chỉ một ngày, đường phố sẽ tràn ngập rác thải, không khí không còn trong lành và sạch sẽ nữa. Vì vậy, em hy vọng mọi người đều có ý thức vứt rác đúng nơi để giảm bớt công việc vất vả và mệt nhọc của các cô lao công.
Mỗi ngày, các cô lao công vẫn miệt mài với công việc của mình trên các con phố. Em luôn biết ơn các cô đã không ngừng cố gắng vượt qua khó khăn để tạo ra một môi trường sống sạch sẽ và trong lành cho mọi người.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 5
Trường tiểu học của tôi có diện tích rộng, với nhiều phòng học, nhưng luôn sạch sẽ và thoáng đãng. Điều này là nhờ vào sự chăm chỉ của bác lao công của trường.
'Những đêm hè
khi ve ve đã nghỉ
tôi nghe
trên con đường trần phú
tiếng chổi tre
xao xác hàng me…'
Khi đọc bài thơ 'tiếng chổi tre' của nhà thơ Tố Hữu, tôi nhắm mắt và tưởng tượng bác lao công cần mẫn, vất vả. Nhưng khi nhìn thấy bác lao công trường tôi làm việc, hình ảnh ấy trở nên rõ ràng, cụ thể và sinh động hơn.
Bác lao công đã vượt qua tuổi 45 nhưng vẫn khỏe mạnh và chăm chỉ. Mỗi khi tôi nhìn thấy bóng dáng của bác lao công, từ sân trường đến vườn cây, tôi cảm nhận được sự nhẫn nại và năng động. Bác làm việc một cách âm thầm, nhưng công việc của bác đã mang lại sự thoải mái cho chúng tôi.
Không có công việc nào là quá nhỏ bé, mọi đóng góp đều mang lại lợi ích cho con người và xã hội. Như công việc của bác lao công trường tôi, mặc dù không được biết đến nhiều nhưng nó đã tạo ra một không gian thoáng đãng cho chúng tôi.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 6
Bố mẹ của em là giáo viên dạy thể dục, nên từ nhỏ em được rèn luyện dậy sớm, đi tập thể dục ở công viên. Mỗi buổi sáng, khi ra tập thể dục lúc 5h45, em luôn thấy bác Việt, lao công ở đó, chăm chỉ quét rác.
Em rất ấn tượng với bác lao công. Dù đã ngoài 60 tuổi nhưng bác vẫn rất khỏe mạnh để làm việc. Bác là người nhỏ nhắn, hơi gầy, lưng gù nhưng không cần chống gậy. Bác luôn mặc bộ quần áo lao động màu xanh da trời, đôi ủng ngắn màu đen vừa vặn với thân hình. Bác thường đội cái mũ vải để tránh ánh nắng. Mái tóc ngắn, xoăn, vẫn đen thẳng tắp, có lẽ bác đã nhuộm để che đi những sợi tóc bạc. Da của bác có màu đen tự nhiên, gọi là 'nước da bánh mật', tạo nên bức tranh sáng rõ cho đôi mắt sáng không cần đeo kính. Bác vẫn di chuyển thoăn thoắt, không có dấu hiệu của sự già cỗi. Đôi tay của bác vẫn nhanh nhẹn, đưa chiếc chổi qua lại để quét lá cây và rác. Bác luôn chuẩn bị một cái xẻng nhỏ để dùng khi cần.
Điều em thích nhất ở bác là nụ cười tươi, thân thiện. Bác thường xuyên trò chuyện với mọi người khi họ ra tập thể dục. Em cũng thường xuyên chào hỏi và trò chuyện với bác. Em rất quý bác lao công, mong bác luôn khỏe mạnh để giữ cho công viên luôn xanh, sạch, đẹp.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 7
Những chiến sĩ ở tiền tuyến đấu tranh trực tiếp với quân thù để bảo vệ Tổ quốc. Những chiến sĩ trên mặt trận văn hoá hăng hái học và dạy để nuôi dưỡng nhân tài cho đất nước. Tương tự, những chiến sĩ yên lặng trong cuộc chiến xây dựng đất nước, bảo vệ sức khỏe của nhân dân, giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp để nơi sống thêm xinh đẹp. Các chiến sĩ trên mặt trận này là những cô, những chú công nhân vệ sinh của Công ty Môi trường Đô thị.
Thường xuyên quét dọn đường ở khu phố của em là một cô công nhân tuổi khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Cô có mái tóc đen và dài, buộc gọn gàng một búi tròn phía sau gáy. Làn da ngăm không làm xấu đi vẻ đẹp của cô, nó làm nổi bật đôi mắt to, sâu, có cặp lông mi cong vút. Có lẽ vì đôi mắt và làn da, gương mặt của cô trông giống một phụ nữ Ấn Độ nhan sắc mặn mà. Dáng người của cô hơi gầy, vóc dáng nhỏ nhắn. Cô đội khẩu trang dày màu xanh và mặc bộ đồ công nhân xanh, áo khoác ngắn tay màu cam có in dòng chữ “Công ty Vệ sinh Môi trường Đô thị”. Cô mang đôi găng tay to bản làm bằng vải dày. Nhờ đôi găng tay bảo vệ, bàn tay của cô không bị tổn thương. Với mái tóc buộc gọn bên trong mũ bảo hộ, cô công nhân vệ sinh trông giống như một anh thợ mỏ sẵn sàng vào ca.
Từ sáng sớm, cả khu phố đã nghe thấy tiếng chổi của cô quét dọn trên đường. Khi mọi người tỉnh giấc, lo công việc buổi sáng thì đường phố đã sạch bong. Lá cây và rác được quét dọn thành năm, bảy đống. Cũng vào thời điểm đó, một chú công nhân vệ sinh đẩy xe rác tới, cô dùng cà rỉ, hốt rác cho vào thùng xe rồi cùng chú công nhân đẩy xe tới phần đường khác. Cô công nhân chăm chỉ quét dọn đường phố giúp phố xá sạch đẹp, giữ gìn môi trường được trong lành, bảo vệ sức khỏe cho mọi người. Công việc của cô thầm lặng nhưng hiệu quả của nó thật lớn.
Góp phần giữ gìn nhà ở, đường phố, nơi công cộng sạch đẹp là bổn phận và trách nhiệm của mỗi người dân. Em nhiệt liệt ủng hộ phong trào giữ gìn môi trường xanh, sạch, đẹp, đồng thời kêu gọi các bạn nhỏ đừng xả rác bừa bãi. Chúng ta hãy cùng với các cô chú công nhân giữ gìn đường phố sạch, thực hiện nếp sống văn minh. Đó là việc làm thiết thực tỏ lòng biết ơn các cô chú công nhân vệ sinh.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 8
Trong xã hội, mỗi người đều có một nghề, một công việc riêng. Có những nghề mà ai cũng biết đến và kính trọng như bác sĩ, giáo viên, công an, nhưng bên cạnh đó cũng có những người làm công việc mà không được nhiều người chú ý đến, đó là các bác bảo vệ, các cô lao công,… Thực sự, những người này rất đáng được tôn trọng và đánh giá cao trong xã hội.
Trong một buổi chiều đi dạo với mẹ ở công viên Thủ Lệ, em đã chú ý đặc biệt đến chị công nhân đang dọn vệ sinh ven đường. Chị có điểm gì đó rất khác lạ. Trông chị khoảng ngoài 30 tuổi, dáng người đầy đặn phúc hậu. Chị mặc chiếc áo màu xanh công nhân và quần bó ống cùng màu. Mặc dù bộ quần áo chị đang mặc đã bạc màu nhưng trông vẫn gọn gàng. Mái tóc của chị dài và đen óng giống như các thiếu nữ ngày xưa em đã từng thấy trên phim ảnh. Chị buộc tóc cao lên đỉnh đầu thật gọn gàng. Trên đầu chị đội mũ bảo hộ lao động màu vàng tươi tắn. Mặc dù chị đeo khẩu trang nhưng em vẫn nhìn thấy làn da chị ngăm ngăm đen.
Ngày nào chị cũng dọn vệ sinh ngoài đường thì chắc chắn da chị không thể trắng như những người làm việc ở văn phòng. Nhưng da của chị ấy nhìn rất khỏe và đầy sức sống. Khi chị bỏ khẩu trang ra, em được nhìn tận mắt những nét đẹp trên khuôn mặt của chị. Mắt chị to, sáng lấp lánh, cặp lông mày đen và được tỉa gọn gàng. Đôi môi chị lúc nào cũng cười rạng ngời, qua nụ cười ấy em cảm nhận được chị rất thoải mái và vui vẻ với công việc mình đang làm. Bàn tay chị thoăn thoắt cầm chiếc chổi tre đưa đi đưa lại trên mặt đường, chị thu rác gọn vào một góc rồi sau đó hót rác vào thùng. Cứ đi được một đoạn, chị lại kéo cái xe đựng rác đi theo. Từng hành động được chị thực hiện rất nhanh và gọn. Chỉ một lát sau, mặt đường đã sạch sẽ và thoáng mát, không còn vương một chút lá khô hay thứ rác thải nào. Dù trời nắng hay mưa, ngày nào chị cũng cặm cụi, miệt mài với công việc.
Chị công nhân mà em vô tình gặp đã để lại trong em rất nhiều ấn tượng. Công việc chị làm rất có ý nghĩa cho xã hội và chị xứng đáng được mọi người tôn trọng. Em sẽ luôn cố gắng học tập để có thể làm được nhiều việc có ích cho xã hội giống như chị.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 9
Mỗi một ngành nghề lại có một nhiệm vụ và phục vụ ở những mặt khác nhau cho xã hội. Nếu những người thầy, thầy cô ươm mầm tri thức, nâng cao học vấn cho tuổi trẻ, bác sĩ chữa bệnh giúp mọi người, các kỹ sư xây dựng những công trình phục vụ đất nước, những nghệ sĩ làm tâm hồn con người đẹp đẽ và phong phú hơn,... thì những người lao công lại làm sạch cho cuộc sống này.
Nhiều người thường phê phán, thậm chí khinh bỉ và coi thường người lao công vì công việc của họ. Tuy nhiên, tôi cho rằng chúng ta không nên có thái độ đó vì mỗi ngành nghề đều có cống hiến riêng, chỉ khác biệt ở cách cống hiến.
Ở khu vực tôi sống, mỗi tối đều có một cô lao công đi quét rác. Cô đã ngoài bốn mươi tuổi. Dáng người cô cao và hơi gầy. Da cô đen đi vì nắng, vì gió. Mái tóc cô đã có những sợi bạc vì tuổi tác và những gì cô trải qua trong cuộc sống. Tuy nhiên, ánh mắt của cô luôn đẹp và rạng rỡ, toát lên hi vọng và ước mơ. Đặc biệt, nụ cười của cô rất tươi tắn và duyên dáng, khiến hàm răng trắng bóng như những hạt ngô.
Cô lao công không chỉ duyên dáng mà còn rất chăm chỉ. Mỗi tối, cô đều quét đường đúng giờ và rất sạch sẽ. Tiếng chổi của cô vang lên trong con đường yên tĩnh. Lúc làm việc, cô luôn tập trung và hoàn thành công việc một cách xuất sắc. Cô không chỉ chăm chỉ mà còn rất lòng vị tha. Có lần cô nhặt được tiền rơi của người khác, cô đã mang số tiền đó đến cơ quan công an để trả lại. Trong một cuộc trò chuyện, cô chia sẻ rằng mỗi nghề đều có ý nghĩa và cống hiến riêng, và dù nhiều người không ưa thích công việc của cô, cô vẫn tự hào vì có thể góp phần làm cho đường phố xanh - sạch - đẹp.
Những người lao công luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của chúng ta. Hãy biết ơn họ vì nhờ có họ mà chúng ta có môi trường sống trong lành mạnh.
Miêu tả Cô Lao Công - Mẫu 10
Với tôi, người tốt là những người không ngại công việc vất vả, luôn nỗ lực đóng góp cho mọi người. Cô lao công của trường tôi chính là một điển hình như vậy. Khi tôi gắn bó với ngôi trường, tôi thường nhìn thấy cô làm việc. Hình ảnh đó vẫn hiện về trong đầu tôi mặc dù đã lâu lắm rồi, kể từ khi tôi lên cấp hai và rời xa ngôi trường ngày nào.
Cô lao công tên là Vui, cái tên này phản ánh tính cách của cô, nhưng cuộc đời cô không hẳn luôn vui vẻ, hạnh phúc như vậy. Có lẽ cô đã 50 tuổi, mái tóc cô đã bạc phơ. Mặc dù thường đội mũ rộng vành che kín nửa khuôn mặt và mái tóc, nhưng mỗi lần cô cúi xuống để quét sân, tôi vẫn nhìn thấy một vài sợi tóc trắng xen lẫn giữa những sợi tóc đen như một đám mây trắng bồng bềnh giữa bầu trời âm u. Lúc trời mát, cô thường bỏ mũ và gọn tóc lên cao. Gương mặt cô không đặc biệt, nếu không chú ý, có thể nhầm với một gương mặt của các bà, các cô bán hàng ở chợ. Một gương mặt phủ màu sương gió và những nếp nhăn của thời gian. Mặt tròn, với một vầng trán nhô cao và những sợi tóc bết lại vì mồ hôi. Đôi mắt nhỏ bé, che kín dưới lông mi dài. Mỗi khi cười, đôi mắt lại hẹp lại chỉ còn hai đường chân mày. Mặc dù vậy, tôi vẫn thích nhìn vào đôi mắt của cô vì chúng đong đầy bí ẩn, vừa vui vẻ vừa buồn. Lông mày khá dày và cong, nhưng đã có nhiều dấu hiệu già đi. Cô Vui có một cái miệng rộng và nụ cười rất tươi. Ở tuổi này, cô vẫn thích đùa giỡn cùng các em nhỏ. Mỗi khi nhìn thấy các em hát, cô cũng sẽ hòa theo giai điệu. Ngắm miệng cô mở ra, tôi cảm thấy cô vẫn trẻ trung như giáo viên dạy nhạc.
Có lẽ vì đã lớn tuổi, dáng đi của cô cũng mập mạp giống như các bác ở gần nhà tôi. Mặc dù vậy, cô vẫn nhanh nhẹn và chắc chắn. Đôi chân của cô không ngại nắng nóng hay mưa lũ, cô vẫn lao động chăm chỉ. Cô thường mặc bộ quần áo lao công quét dọn, đôi khi thay bằng bộ quần áo bà ba cũ. Mỗi khi nhìn thấy cô Vui mặc bà ba màu cà phê, tôi lại nhớ đến bà ở quê, bà luôn thích mặc bà ba màu tím. Bàn tay của cô to bự, các ngón tay dài và chai sạn do luôn lao động. Tôi nghe các cô giáo nói về việc cô phải về nhà rửa chén cho một quán cơm gần nhà vào ban đêm. Cô phải làm việc vất vả để nuôi mẹ già và cháu mồ côi đang học. Cô không có chồng, không có con nên cô thường nói rằng nhìn thấy các em vui chơi, học bài, cô cảm thấy hạnh phúc như đang nhìn thấy con cháu của mình chăm chỉ. Tôi nhớ những lần trời mưa lớn, sân trường ngập nước, các em ướt như chuột lột, đang đợi mẹ đến đón. Lúc ấy, tôi chỉ là một học sinh lớp Một, cách trường xa lắm nên rất lo sợ. Tôi đứng khóc vì không thể ra ngoài đón mẹ. Cô Vui lại đến gần và nói 'Lại đây con gái, mẹ đang đợi ở cổng, lên lưng cô đi'. Cô cười và vẫy tôi lại. Cô cúi xuống, giúp tôi trèo lên lưng cô, cõng tôi lội qua sân ngập nước, mưa vẫn rơi nhưng lòng tôi ấm áp. Chính vì lúc đó, tôi cảm thấy cô rất gần gũi, hiền lành như bà hoặc dì tôi vậy.
Đã lâu rồi tôi không quay lại trường, không gặp thầy cô và không gặp lại cô Vui. Chắc cô vẫn ở đó, mỗi ngày tiếng chổi tre xào xạc qua cửa lớp, nụ cười động viên vẫn luôn hiện diện để an ủi những học sinh nhút nhát và sẽ luôn dắt chúng tôi đến gặp mẹ. Tôi mong rằng cô luôn khỏe mạnh để tiếp tục vui vẻ bên cạnh mỗi thế hệ học sinh.
Miêu tả Bác Lao Công
Đám học sinh chúng tôi gần như không mấy quan tâm đến ông bác lao công. Nhưng không phải vì ghét ông, mà là vì hầu hết chúng tôi không gặp ông bao giờ. Mỗi khi đến lớp, lớp đã được dọn sạch sẽ như chuyện của cô Tấm trong truyện vậy. Nhưng với tôi, ấn tượng về ông bác lao công thực sự đặc biệt. Tất cả bắt đầu từ cái ngày chúng tôi được giao đi làm việc.
Buổi sáng hôm ấy, sau giờ học, cô giáo chủ nhiệm nhắc nhở chúng tôi buổi chiều đi làm việc để chuẩn bị cho ngày 26/3. Buổi chiều, vì cô giáo bận nên chúng tôi phải tự làm theo sự phân công. Ăn trưa xong, tụi mình vội vàng đạp xe đến trường cùng dụng cụ. Dù đến sớm nhưng vì ham chơi, các bạn con gái chúng tôi chẳng ai bảo ai ngồi lại làm nhóm như trò chuyện vô bờ bến. Còn các bạn con trai, trước khi đi đã mang theo quả bóng. Khi đến trường, các bạn đã nhanh chóng chơi với quả bóng. Sân trường buổi chiều vắng vẻ, tụi mình tự do đùa giỡn, hò hét mà chẳng nghĩ tới việc phải làm.
Chưa đầy nửa buổi chiều, bạn lớp trưởng bất ngờ nhớ lại nhiệm vụ đã được giao. Chúng tôi bắt đầu làm việc một cách hăng hái. Nhưng kỳ lạ! Khi đến lau cửa kính, chúng tôi phát hiện rằng chúng đã được làm sạch. Quay sang khu vực khác, chúng tôi thấy toàn bộ đã được làm sạch. Chưa kịp hiểu ra, từ xa, tôi đã thấy bác lao công đi tới. Đáp lại lời chào của chúng tôi, bác nhẹ nhàng nói:
‐ Chào các em! Các em đi làm việc phải không?
Chưa kịp trả lời, ông lao công lại tiếp:
‐ Nhìn thấy các em đang vui chơi, bác không ngần ngại giúp các em hoàn thành công việc để chuẩn bị cho ngày mai. Bác lo lắng nếu công việc không được hoàn thành có thể ảnh hưởng đến kỷ niệm sắp tới của các em.
Khi đó, bạn lớp trưởng mới nói:
‐ Cảm ơn bác rất nhiều! Chúng em chơi quá đà!
‐ Tuổi của chúng em là tuổi chơi, tuổi học nhưng chúng em cần nhớ khi đã được giao việc phải làm thì phải chú ý để hoàn thành. Bác cũng nhắc nhở các bạn nam, từ lần sau không nên đá bóng ở sân trường vì có thể làm hỏng cây xanh.
Chúng tôi gật đầu ứng phó và rời đi, trong lòng biết ơn bác lao công. Bác đã dạy cho chúng tôi bài học quý giá về lao động. Từ đó, chúng tôi luôn trân trọng bác lao công. Mỗi khi đi lao động hoặc gặp bác, tụi tôi lại tấp nập xung quanh bác như những đứa con nhỏ vừa gặp lại cha mình.
Miêu tả bác lao công đang làm việc
Bác Sơn đã dành nhiều năm để làm công việc quét dọn sân trường. Suốt thời gian đó, bác luôn làm việc cần cù và tỉ mỉ. Không bao giờ bác để sân trường hay lớp học bị bẩn.
Mỗi buổi sáng, khi mặt trời vừa mới mọc, bác đã tỉnh giấc và bắt đầu công việc của mình. Cầm chiếc chổi tre dài, bác quét sạch sẽ sân trường. Mỗi đường chổi qua lại, lá khô và rác rưởi đều bay đi. Sau một lát, sân trường đã được dọn dẹp gọn gàng. Bác đổ rác vào xe đựng rác ở cuối sân. Sau đó, bác kiểm tra các phòng, đảm bảo sạch sẽ và kiểm tra bình nước uống. Nếu hết, bác sẽ nhanh chóng thay bình mới.
Cuối cùng, khi mặt trời đã lên cao, bác vào bếp, đun nước, rửa và sấy chén, rồi pha chè. Mỗi khi các cô giáo đến, có một ấm chè nóng đang chờ sẵn.
Mặc dù công việc của bác khá nhiều, nhưng bác làm mọi thứ một cách nhanh chóng và có tổ chức. Không ai có thể phê phán bác. Dù là mùa đông lạnh giá hay mùa hè nắng nóng, dù là ngày nắng hay mưa, bác đều hoàn thành công việc trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu.
Công việc của bác lao công không lớn lao nhưng lại mang lại ý nghĩa cao cả và sâu sắc. Chúng em và các bạn luôn dành sự biết ơn đặc biệt đối với bác đã giúp chúng em có một không gian học tập sạch sẽ và thoáng đãng.
Miêu tả bác lao công ở trường em
Một sáng hôm qua, tôi đến trường sớm hơn bình thường và chứng kiến một cảnh tượng đặc biệt. Một cảnh tượng mà có lẽ đối với nhiều người là quen thuộc, nhưng đối với tôi lại là lần đầu tiên.
Một ông lão, đã gần 60 tuổi, với mái tóc bạc phần lớn và gương mặt trải qua nhiều gian nan, đang gánh hai thùng nước sôi lên tầng hai để đổ vào bình trên hành lang mỗi tầng. Đó là nguồn nước cho học sinh giải khát sau những giờ học căng thẳng. Hình ảnh đó luôn in sâu trong tâm trí của tôi. Từ đó, tôi thường đến sớm và quan sát công việc của bác, rất tỉ mỉ và cẩn thận. Đó là điều không thể quên được! Thời gian trôi qua, khi tôi chuẩn bị rời xa trường để bước vào giai đoạn mới của cuộc đời, tôi ít khi gặp bác vì vị trí lớp học của tôi ít khi tiếp xúc với bác. Nhưng mỗi lần gặp bác, tôi vẫn thấy những công việc của bác được thực hiện với sự cẩn thận và tỉ mỉ. Bác với chiếc xe đạp cũ kỹ vẫn luôn xuất hiện, dù trời nắng hay mưa.
Hình ảnh bác lao công đi dọn dẹp từng phòng, từ phòng hành chính đến phòng chờ của giáo viên và phòng hội đồng. Có lẽ chỉ có vi khuẩn và bụi bẩn là không hài lòng với công việc của bác. Hàng ngày, bác đến trước, lặng lẽ lau chùi, đun nước sẵn cho trà... Bác cũng lau chùi khu vực vệ sinh của học sinh, đảm bảo sạch sẽ. Dường như bác luôn là người ra về muộn nhất, sau khi hoàn thành mọi công việc, bác lặng lẽ rời đi. Bác biết từng chi tiết của ngôi trường này và luôn chăm sóc mỗi mảnh đất, mỗi cây cỏ. Bác còn dành thời gian ra vườn hướng dẫn học sinh trồng cây và tránh làm hỏng các hệ thống nước.
Công việc của bác lao công đã đóng góp rất nhiều cho nhà trường mà ít người biết đến. Ban đầu tôi cũng không biết tên bác là gì, tôi hỏi bạn bè nhưng chẳng ai quan tâm. Một người chăm sóc cho ngôi trường mà ít ai biết đến, điều này khiến tôi rất tiếc nuối.
Trước đó, tôi thấy rất bức xúc với những hành động vi phạm của học sinh, nhưng giờ tôi tự trách mình đã không ngăn chặn được. Công việc của bác không đơn thuần là để kiếm tiền, mà là do trái tim yêu thương mái trường và học sinh.
Bác từng là chiến sĩ trong cuộc chiến chống Mĩ cứu nước. Dù đã nghỉ ngơi từ lâu nhưng bác vẫn không quên trách nhiệm với cộng đồng và ngôi trường của chúng ta.
Có những người không nhìn thấy những điều quý giá xung quanh họ. Tôi gọi bác là bác lao công vì công việc của bác là một phần không thể thiếu trong sự phát triển của trường học. Tôi luôn kính trọng và ngưỡng mộ bác.
- “Cháu cứ gọi bác là bác lao công nhé”, bác nói nhẹ nhàng với tôi khi tôi hỏi về tên của bác.
Tôi nói:
- “Nhưng để sau này có thể kể lại về một người đáng kính, cháu cần biết tên của bác ấy”.
- “Không có gì đâu cháu! Nhà cửa sạch sẽ, trường học sạch sẽ thì bác mới an tâm”.
Mỗi ngày, bác lao công vẫn âm thầm chăm sóc khuôn viên trường. Một lần, trong lúc dọn vệ sinh, bác nhặt được một chiếc ví, bên trong có hơn ba trăm nghìn đồng. Bác nhanh chóng đưa chiếc ví đến văn phòng Đoàn trường để trả lại cho chủ nhân của nó. Hóa ra đó là tiền của một học sinh mang theo để đóng học phí.
Tôi suy nghĩ nhiều về việc tìm hiểu tên của bác và chia sẻ câu chuyện này với cô giáo chủ nhiệm. Cô giáo vui vẻ nói:
- “Em là một học sinh ngoan, biết trân trọng những điều nhỏ bé nhất. Cô rất vui vì có một học trò như em. Hi vọng tình cảm của em sẽ lan tỏa trong cộng đồng học đường của chúng ta. Em thực sự là một tấm gương đáng để noi theo ạ! Bác ấy là bác Thành.”
Sáng nay, tôi đến trường sớm để nhìn thấy cảnh bác Thành, bác lao công làm việc như mọi ngày. Tôi tự hào về bác Thành, người lao công của trường tôi. Giờ đây, tôi có thể chia sẻ câu chuyện về bác Thành, một bài học về sự lặng lẽ, cùng với truyện 'Lặng lẽ Sapa' của Nguyễn Thành Long.