TOP 6 mẫu Kể lại câu chuyện Nhà vô địch CỰC ĐỈNH, mang đến cho các em học sinh lớp 5 nhiều ý tưởng mới để kể lại từng phần câu chuyện Nhà vô địch, tái hiện lại câu chuyện theo lời nhân vật Tôm Chíp một cách hấp dẫn.
Bài học từ câu chuyện Nhà vô địch về sự dũng cảm và sẵn lòng hy sinh của Tôm Chíp trong tình huống nguy hiểm đã phản ánh những phẩm chất cao quý. Hãy đọc bài viết để chuẩn bị cho tiết Kể chuyện tuần 32 sách giáo khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 139.
Kể lại từng phần câu chuyện về Nhà vô địch
Hình ảnh 1
Tranh số 1: Bạn dạng thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài.
Tranh số 2: Tôm Chip đứng ngần ngại ở vị trí của mình.
Tranh số 3: Tôm Chíp di chuyển nhanh như một tia nước lũ để cứu bé gái gần rơi xuống nước.
Tranh số 4: Mọi người ngưỡng mộ gọi Chíp là “Nhà vô địch”
Mẫu 2
Bức tranh 1: Cả làng tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà làm trọng tài. Hưng Tố, Dũng Béo và Tuấn Sứt đều vượt qua hố cát thành công.
Bức tranh 2: Chị Hà gọi Tôm Chíp. Cậu cảm thấy e dè, lúng túng. Bị bạn bè trêu chọc, cậu quyết định đến vị trí nhưng lại đứng lại khi sắp nhảy.
Bức tranh 3: Tôm Chíp quyết định nhảy lần thứ hai. Khi đến gần hố, cậu bất ngờ quay sang phía khác và tiếp tục nhảy khiến mọi người cười sặc sụa. Tốt quá, Tôm Chíp đã nhìn thấy một bé trai lăn dọc theo bờ mương, nên cậu vượt qua mương để kịp thời cứu bé trai sắp rơi xuống nước.
Bức tranh 4: Mọi người kinh ngạc khi Tôm Chíp vượt qua mương rộng; họ thán phục và tuyên bố rằng chức vô địch thuộc về Tôm Chíp
Mẫu 3
Tranh 1: Cuộc thi nhảy xa ở bên hố cát gần con mương của các em nhỏ trong làng, chị Hà làm trọng tài và những người nhỏ tuổi khác làm khán giả. Hưng Tồ nhảy đầu tiên, nhảy đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Dũng Béo nhảy sau, nhưng chân bị chìm sâu vào đất mềm, được bạn bè giúp đỡ. Tuấn Sứt là người thứ ba, cậu nhảy qua hố như con mèo, sau đó ngồi vắt chân chữ ngũ chờ nhận giải.
Tranh 2: Tôm Chíp là người nhỏ nhất, nhảy sau cùng. Mặt cậu đỏ lên vì e ngại. Bạn bè cười chê và trêu. Tôm Chíp tức giận và buồn bã, nhưng vẫn quyết tâm nhảy. Khi đến gần hố, cậu ta lại đứng sững lại. Mọi người cười và khích lệ. Chị Hà an ủi và động viên Tôm Chíp.
Tranh 3: Tôm Chíp quyết định nhảy lại. Khi sắp đến hố, cậu nghe thấy tiếng kêu từ bên bờ mương, vội vã chạy vòng qua hố, lao như bay tới bờ mương kịp thời cứu được một em bé gần mép nước. Mọi người nhẹ nhõm và hạnh phúc.
Tranh 4: Chị Hà và một số bạn nhỏ lội qua con mương. Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu làm sao Tôm Chíp có thể 'bay' qua con mương rộng như vậy. Dũng Béo tuyên bố: 'Tôm Chíp là vô địch. Nhưng phải kiểm tra xem cậu ta có lắp cánh quạt không đã.' Mọi người cười và phục Tôm Chíp.
Kể lại câu chuyện Nhà vô địch từ góc nhìn của Tôm Chíp
Mẫu 1
1- Trong một ngày, các em nhỏ trong làng tổ chức cuộc thi nhảy xa. Họ chọn một hố cát gần con mương làm địa điểm thi. Chị Hà được mời làm trọng tài. Các em nhỏ ngồi ở bên kia bờ mương háo hức chờ xem. Chị Hà điều khiển cuộc thi và hét lớn:
- Chuẩn bị! Thí sinh số một: Hưng!
Hưng tồ lạch bạch như một con vịt vào vị trí. Anh ta chạy nhanh đến bất ngờ. “Phốc”, anh ta nhảy lên, rơi đúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống, nhìn mọi người với vẻ kiêu hãnh. Tiếp theo là Dũng Béo. Khi gọi đến tên mình, cậu ta với đùi đen đét, bình tĩnh, nhún một cái đã đứng trên mép hố bên kia một cách nhanh chóng. Nhưng có lẽ do nặng quá nên hai chân cậu ta chìm sâu vào đất mềm, cả nhóm phải lao vào giúp cậu ta lên. Cậu cười toe toét và nói:
- Tớ sẽ nhảy lại để phá kỉ lục của bản thân.
Vận động viên thứ ba vượt qua hố nhẹ nhàng như mèo là Tuấn Sứt, vì cậu ta từng thi đấu ở cấp huyện. Sau khi nhảy xong, cậu ta nằm thư thả trên bãi cỏ, đợi nhận giải. Tiếp theo, ba vận động viên khác cũng hoàn thành đợt nhảy của mình.
2- Đến lượt của Tôm Chíp - cậu bé nhỏ nhất trong số họ, tính tình nhút nhát nên khi nghe đến tên mình, hai má cậu đã đỏ bừng lên. Chị Hà ái ngại nói:
- Nếu em không nhảy, em sẽ làm khán giả nhé.
Tôm Chíp càng bối rối hơn. Dũng Béo cười và nói:
- Nếu không nhảy được, hãy sang bờ mương kia và làm khán giả.
Tự hào, Tôm Chíp tiến nhanh vào vị trí của mình. Khi nghe lệnh, cậu bắn người lên như một tia sét. Nhưng khi đến gần điểm nhảy, cậu đột ngột sững lại, chân chạm đất.
- Nếu không thể nhảy, hãy chạy qua.
- Tớ sẽ đạt thành tích của mình.
Nghe mấy lời trêu chọc, chế nhạo, Tôm Chíp gần như khóc vì tức giận. Chị Hà an ủi:
- Có lẽ để Dũng nhảy lại trước sẽ hay hơn đấy em.
3- Tôm Chíp quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này cậu chuẩn bị đầy đủ hơn. Nhưng khi lao lên, cậu nghe thấy tiếng kêu cầu cứu từ phía bên kia mương. Cậu phát hiện một đứa bé đang bị đẩy xuống dòng nước. Hướng về phía bé, cậu lao vụt như tên bắn, đến gần hố nhảy thì đột nhiên quẹo sang bên và tiếp tục bay như cơn gió. Mọi người cười vang. Khi đứa bé lơ đãng bên mép nước, Tôm Chíp vụt đến bờ mương, phóng qua như một tia sét, kịp giữ lại đứa bé, ai cũng thở phào nhẹ nhõm.
4- Chị Hà vội vã lội sang bờ mương bên kia. Các em nhỏ lần lượt theo sau. Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu làm sao Tôm Chíp có thể nhảy qua được con mương rộng như vậy. Dũng Béo nói:
- Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải kiểm tra xem cậu ấy có lắp chiếc cánh quạt vào không đã.
Cả đám cười vang, thán phục, ngưỡng mộ Tôm Chíp. Còn Tôm Chíp thì nhớ lại, lúc đó cậu không để ý đến cuộc thi, chỉ lo lắng về việc cứu em bé khỏi rơi xuống nước.
Mẫu 2
Trong một buổi sáng đó, chúng tôi, những đứa trẻ trong làng, đã chọn một hố cát gần con mương làm nơi tổ chức cuộc thi nhảy xa. Chị Hà được mời làm trọng tài. Các khán giả là những đứa trẻ nhỏ ngồi ở bên kia bờ mương, đôi mắt hướng về phía trước, chờ đợi hồi hộp.
Chị Hà lớn tiếng hô:
- Chuẩn bị! Thí sinh số một: Hưng!
Hưng Tồ diễn đạt như một chú vịt chạy vào vị trí của mình. Khi nghe tiếng hô: “Bắt đầu!”, anh ta lấy đà chạy nhanh đến bất ngờ. Gần đến đích, miệng anh ta mở rộng. “Phốc”, anh ta nhảy trúng vào miệng hố bên kia, đất lún xuống. Anh ta đứng dậy, hãnh diện nhìn mọi người.
Tiếp theo là Dũng Béo. Ngay khi nghe gọi tên, cậu ta đã vỗ đùi đen đét để thể hiện sự tự tin. Sau đó, cậu cũng nhảy qua hố, dễ dàng hơn Hưng Tồ một chút. Chỉ có điều cái chân của cậu ta lún sâu xuống đất mềm khiến cả nhóm phải lao vào “nhổ” cậu ta lên. Cậu ta cười toe toét:
- Tớ sẽ nhảy lại để phá kỉ lục của mình.
Người thứ ba vượt qua hố nhẹ nhàng như mèo là Tuấn Sứt, cậu ta đã từng thi đấu ở cấp huyện. Khi kết thúc, cậu ta nằm vắt chân chữ ngũ trên cỏ, chờ đợi nhận giải.
Sau đó, chị Hà gọi đến tôi. Tôi là người nhỏ bé nhất trong nhóm và thường rụt rè. Ngay khi nghe thấy chị Hà gọi tên, tôi đã đỏ mặt. Thấy vậy, chị Hà ái ngại nói với tôi:
- Nếu em không nhảy thì chỉ còn là khán giả thôi.
Sau khi nghe chị nói xong, tôi càng trở nên bối rối hơn. Dũng Béo thấy vậy, cười và nói:
- Nếu không muốn nhảy, thì hãy làm khán giả ở bên kia bờ mương.
Lúc đó, tôi cảm thấy rất tự ái, vì thế tôi quyết định bước vào vị trí của mình. Chị Hà gọi hô tôi:
- Hai... ba!
Tôi giật mình lao lên nhưng khi mới đến gần điểm nhảy, đôi chân tôi lại miết xuống đất, không thể nhấc lên. Bên ngoài, tôi nghe thấy rất nhiều lời châm chọc từ các bạn:
Nếu không thể nhảy được, thì hãy chạy qua.
Hoặc là để tôi cắp vào nách rồi nhảy qua.
Tôi sẽ cho bạn thành tích của bạn lúc nãy đây.
Lúc đó, tôi suýt khóc vì cảm thấy rất tức giận. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi tôi:
Hoặc để Dũng nhảy lại trước cũng được.
Tuy nhiên, tôi không đồng ý, và quyết định nhảy lần thứ hai. Lần này tôi tập trung hơn, lấy đà đúng cách. Khi tôi lao lên, đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng kêu từ phía bên kia bờ mương. Tôi vội vàng lao đến và nhảy qua để cứu cậu bé. Rất may, tôi đã kịp thời cứu được cậu bé.
Khi cậu bé đã được an toàn, mọi người đều không hiểu làm sao tôi có thể nhảy qua con mương rộng như vậy. Thậm chí tôi cũng không biết vì sao mình lại làm được như vậy. Dũng Béo đã tuyên bố lớn tiếng:
Chức vô địch thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải kiểm tra xem cậu ta có lắp cánh quạt vào không.
Tôi và mọi người cười ồ lên. Mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến việc làm sao cứu được cậu bé, không còn nghĩ đến cuộc thi nữa.
Mẫu 3
Vào một ngày ấy, các đứa trẻ trong làng quyết định tổ chức một cuộc thi nhảy xa tại hố cát gần con mương đào. Chị Hà đã được mời làm trọng tài. Khán giả là những đứa trẻ nhỏ ngồi bên kia bờ mương, đôi mắt hướng về phía họ, rất háo hức chờ đợi.
Chị Hà mạnh mẽ gào lên:
- Các thí sinh hãy sẵn sàng! Thí sinh thứ nhất: Hưng!
Hưng Tồ nhanh nhẹn như một chú vịt chạy đến vị trí của mình. Nghe thấy lời kêu gọi: “Bắt đầu!”, cậu ấy nhanh chóng lấy đà và nhảy với tốc độ đáng kinh ngạc. Khi gần đến đích, cậu ấy ngừng lại đột ngột. “Trớ trêu”, cậu nhảy trúng vào hố bên kia, đất sụt xuống. Sau khi đứng dậy, cậu ấy tự hào nhìn mọi người.
Thí sinh tiếp theo là Dũng Béo. Ngay khi nghe tên mình được gọi, cậu đã vỗ đùi mạnh mẽ để thể hiện sự tự tin. Sau đó, cậu nhảy qua hố một cách dễ dàng hơn so với Hưng Tồ. Chỉ một cái chân của cậu đã chìm sâu vào lớp đất mềm khiến mọi người phải cúi xuống và “nhổ” cậu ra. Cậu cười toe toét:
- Tớ sẽ nhảy một lần nữa để phá kỉ lục của mình.
Người thứ ba vượt qua cái hố một cách nhẹ nhàng như mèo là Tuấn Sứt, cậu từng tham gia cuộc thi nhảy xa ở cấp huyện. Sau khi hoàn thành, cậu nằm ngửa trên bãi cỏ, vắt chân ra chữ ngũ để chờ nhận giải.
Chị Hà gọi đến Tôm Chip. Tôm Chip là cậu bé nhỏ nhất trong đám, tính tình lại rụt rè, chỉ cần nghe gọi tên mặt đã đỏ bừng. Chị Hà cảm thấy ái ngại và nói:
- Nếu em không muốn nhảy, thì em có thể ngồi xem như một khán giả.
Tôm Chip càng thêm bối rối. Dũng Béo thấy vậy, cười toe toét, nói:
- Nếu không muốn nhảy, bạn có thể chuyển sang bờ mương bên kia để làm khán giả.
Có lẽ vì tự ái, Tôm Chip quyết định tham gia vào cuộc thi.
- Hai...ba!
Tôm Chip bất ngờ nhảy lên. Khi đến gần điểm đệm, cậu ấy đột ngột dừng lại, chân chạm đất.
- Nếu không thể nhảy, thì hãy chạy qua.
- Để tớ xách vào nách rồi nhảy qua nhé.
- Đây là thành tích của cậu. - Dũng, Hưng và đám bạn khen ngợi đầy hứng khí.
Tôm Chíp suýt rơi lệ vì tức giận với bản thân và bạn bè. Chị Hà nhẹ nhàng an ủi:
- Em nên để Dũng nhảy trước đã.
Tuy nhiên, Tôm Chip quyết định thử lần thứ hai. Lần này, cậu chuẩn bị đầy chính xác hơn. Đúng lúc cậu đạp chân xuống mặt đất và bật lên, tiếng kêu vang phía kia bờ mương. Mọi người đang tập trung vào cuộc thi nên chỉ có cậu nhận ra một cậu bé, bị xô đẩy, trượt dài theo bờ mương xuống dòng nước. Cậu hành động nhanh như chớp. Khi tiếp cận mép hố, cậu nhảy sang bên cạnh, tiếp tục bật lên khiến mọi người bật cười. Khi cậu đến gần với cậu bé, đã đến gần mép nước, có tiếng kêu cứu thảm thiết. Khi tất cả mọi người nhận ra nguy hiểm, họ cũng thấy Tôm Chíp đã nhảy qua con mương như chạy đua với ánh sáng, kịp lấy cậu bé lại. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chị Hà bơi sang bên kia của con mương. Mọi người lần lượt bơi theo. Tất cả đều bừng mắt, lắc đầu không hiểu làm sao Tôm Chíp có thể nhảy qua con mương rộng như vậy. Dũng Béo tuyên bố:
- Danh hiệu quán quân thuộc về Tôm Chíp. Nhưng phải kiểm tra xem có gắn bất kỳ cánh quạt nào không đã.
Mọi người đều cười nảy lên và ngưỡng mộ Tôm Chíp. Còn Tôm Chíp thì nhớ lại lúc đó cậu không nghĩ về cuộc thi mà chỉ suy nghĩ về việc cứu cậu bé khỏi rơi xuống nước.