Kể chuyện về một kỷ niệm đáng nhớ của bản thân với 18 bài văn xuất sắc, được chọn lọc từ các bạn học sinh giỏi, giúp học sinh lớp 9 biết cách sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả nội tâm trong việc viết bài kể chuyện.

Có câu chuyện gì khiến em mãi mãi không thể quên? Hãy chia sẻ với thầy cô và bạn bè của em nhé. Có thể đó là câu chuyện vui, buồn hoặc bất kỳ câu chuyện nào đặc biệt khiến em nhớ mãi thì hãy kể cho mọi người nghe.
Dàn ý Kể chuyện về một kỷ niệm đáng nhớ
1. Bắt đầu
- Trình bày một ký ức đáng nhớ: khi còn nhỏ, tôi đã trải qua một trải nghiệm đáng nhớ ở quê với ông bà.
- Ấn tượng về trải nghiệm đó: nó là một bài học về lòng chân thành và sự khó quên.
2. Nội dung chính
a, Mô tả về tình huống xảy ra
- Trong kỳ nghỉ hè, gia đình cho tôi về thăm quê ngoại để gặp gỡ ông bà:
- Quê ngoại thật là đẹp: cánh đồng lúa, bầy cò trắng, trâu mẹ và bê con.
- Ông bà ngoại đã già, mái tóc bạc phơ nhưng vẫn rất nhanh nhẹn: chăm sóc gia súc, trồng rau, yêu thương cháu nhưng cũng rất nghiêm túc.
- Có đông anh chị em họ hàng và các em nhỏ trong làng chơi cùng: thả diều, bắt dế, chơi ô ăn quan.
⇒ Cảm thấy vui vẻ khi về quê vì có nhiều trò chơi mới lạ, được nghe ông bà kể chuyện lịch sử, chuyện ruộng đồng, chăn nuôi.
b, Tóm tắt lại câu chuyện đáng nhớ
- Nhớ lại tình huống, hoàn cảnh xảy ra câu chuyện: trong một buổi trưa
- Diễn biến của câu chuyện
- Câu chuyện kết thúc: ông bà tha lỗi, răn dạy về hậu quả của việc nói dối, cần phải trung thực trong cuộc sống.
- Chia sẻ suy nghĩ và cảm nhận của bản thân qua câu chuyện: cảm thấy hối hận, hứa với lòng sẽ luôn trung thực, không làm thất vọng người thân.
3. Kết luận
- Ký ức về câu chuyện như thế nào: đáng nhớ, mang lại bài học quý giá cho bản thân.
- Tăng thêm sự kính trọng, tình cảm yêu thương đối với ông bà.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ của lớp 9 của mình
Những ngày tháng học tập, vui chơi cùng bạn bè luôn in sâu trong lòng em. Mặc dù đã rất lâu rồi nhưng em vẫn nhớ đến những khoảnh khắc đó với các bạn trong lớp chuẩn bị cho Tết Trung thu.
Năm ấy, chúng tôi là những đứa trẻ con, mới chuyển từ cấp độ tiểu học. Chúng tôi không còn là những đứa trẻ ngây thơ, bé nhỏ mà trở thành những học sinh trung học. Bước vào lớp 6, chúng tôi phải thích nghi với môi trường mới, cách học và các môn học mới. Vì vậy, mỗi người đều chỉ quan tâm đến bản thân, cố gắng học để đuổi kịp kiến thức. Hơn nữa, mọi người đến từ nhiều nơi khác nhau nên rất lạ lẫm, không quen biết. Điều này đã gây ra sự cô lập, thiếu sự gắn kết giữa các thành viên trong lớp.
Mọi việc diễn ra như bình thường cho đến khi nhà trường tổ chức cuộc thi 'Trang trí Tết Trung thu'. Ban đầu, không ai trong lớp quan tâm đến chương trình này. Mọi người vẫn tập trung vào công việc của riêng mình. Nhận thức được điều này, cô Thanh Mai - giáo viên chủ nhiệm đã tổ chức một cuộc họp lớp. Cô nhấn mạnh rằng chúng tôi cần phải đoàn kết để lớp 6A luôn mạnh mẽ. Cô nhắc nhở rằng 'Chúng ta sẽ đi cùng nhau trong suốt 4 năm tiếp theo, không phải chỉ một vài ngày. Có phải các em muốn chia lớp thành năm nhóm không? Như vậy liệu có thể gọi là một tập thể không? Học trong môi trường như thế, mọi người có cảm thấy thoải mái và vui vẻ không? Chắc chắn là không đúng!'. Có thể nói, những lời dạy của cô Mai đã đánh thức cả lớp.
Từ đó, chúng tôi luôn nhận thức được trách nhiệm của mình đối với tập thể. Để chuẩn bị cho cuộc thi, mọi người đã tham gia thảo luận, họp mặt và đưa ra ý tưởng. Lớp trưởng cùng với lớp phó được chọn làm 'đội trưởng', phân công nhiệm vụ cho từng nhóm. Nhóm 1 của tôi được giao nhiệm vụ vẽ bảng. Nhóm 2 trang trí toàn bộ lớp học. Nhóm 3 và 4 chịu trách nhiệm mua đồ và sáng tạo mâm ngũ quả. Mọi người đều tham gia tích cực. Ngày cuộc thi diễn ra, lớp tôi đã trang trí vô cùng đẹp mắt. Trên bảng, nhóm 1 đã vẽ nhiều hình ảnh đặc sắc như: chị Hằng, cung trăng, bánh trung thu, mâm ngũ quả. Dòng chữ 'Chúc mừng Tết Trung thu' được viết theo kiểu uốn lượn nổi bật giữa bảng. Tiếp đến, lớp học tràn ngập không khí Trung thu với đèn ông sao làm từ giấy và vô số đồ handmade khác. Cuối cùng, mâm ngũ quả độc đáo xuất hiện với các con vật được làm từ hoa quả như 'chó bưởi', 'nhím nho',... Lúc đó, tôi cảm thấy các bạn thật khéo léo và tài năng.
Khi biết lớp mình giành giải nhất cho khối 6, cả lớp đều rất vui mừng. Từ sự kiện đó, tôi học được cách yêu thương và đoàn kết nhiều hơn. Kỷ niệm năm lớp 6 sẽ mãi mãi là điều đáng nhớ mà tôi không bao giờ quên.
Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ của mình
Những khoảnh khắc được sống trong vòng tay của gia đình luôn mang lại cho chúng ta niềm hạnh phúc và ấm áp. Vì thế, tôi không thể quên kỷ niệm cùng các em họ trồng cây trên mảnh vườn rộng lớn vào mùa hè năm đó.
Nhà của dì tôi có một khu vườn rất rộng lớn. Nhưng mảnh đất ấy đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Sau này, dì tôi đã quyết định trồng cây để làm xanh và kiếm thêm thu nhập. Vào một ngày hè năm 2010, tôi cùng với các em họ được trải nghiệm cuộc sống của 'người nông dân'. Chúng tôi đã cùng nhau trồng khoảng 100 cây keo.
Để công việc diễn ra nhanh chóng và hiệu quả, chúng tôi tổ chức họp bàn, phân công cụ thể nhiệm vụ của từng người. Tôi và Huyền sẽ phụ trách việc đặt cây vào các hố sau đó lấp đất. Trong khi đó, Thế đào hố còn Hoàng xách nước tưới cây và chuyển cây giống tới các luống. Do đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở đây nên Huyền, Thế, Hoàng có sức chịu đựng tốt hơn tôi. Trong quá trình trồng, tôi luôn nhận được sự quan tâm, chăm sóc của họ. Lo lắng tôi có thể bị say nắng, mấy đứa còn chế ra một chiếc ô ngộ nghĩnh làm từ nón.
Chúng tôi vừa làm việc vừa trồng cây rất vui vẻ. Cuối cùng, sau 2 ngày, mảnh vườn đã được lấp đầy bởi vô vàn cây keo xanh tươi. Khoảnh khắc ngắm nhìn toàn bộ khu vườn, chúng tôi không khỏi vui mừng và nhoẻn miệng cười. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ và hạnh phúc.
Câu chuyện năm đó luôn sống mãi trong ký ức của tôi. Sau này, khi nhớ lại, tôi luôn nhớ về những ngày tháng vui vẻ bên người thân. Từ đó, tôi càng trân trọng, nâng niu những khoảnh khắc bình dị, ấm áp như vậy.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 1
Tôi có một người bạn từ thời ấu thơ, đó là Phương. Chúng tôi đã lớn lên cùng nhau, chơi đùa, học tập và trải qua biết bao kỷ niệm vui buồn của tuổi thơ. Trong số đó, có một kỷ niệm đặc biệt khiến tôi không bao giờ quên, đó là kỷ niệm về một lần tôi gặp tai nạn xe.
Nhớ lại khi đó, chúng tôi là học sinh lớp 3, hai đứa cùng lớp và gần nhà nên thường đi học cùng nhau. Hôm đó, như mọi ngày, Phương đến nhà và rủ tôi đi học. Trên đường, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Đột nhiên, một chiếc xe máy đi rất ẩu và nhanh, tôi và Phương cố gắng tránh ra nhưng chiếc xe vẫn va vào xe của tôi. Tôi ngã và đau, nhưng Phương nhanh chóng tiếp cận và giúp đỡ tôi. Cậu ấy lo lắng và chăm sóc tôi rất cẩn thận, đồng thời đưa tôi đi đến trường và đưa vào phòng y tế. Sự quan tâm ân cần của Phương khiến tôi rất xúc động và biết ơn.
Mỗi khi nhớ về kỷ niệm đó, tôi cảm thấy Phương là một người bạn thật đặc biệt. Kỷ niệm đó giúp tôi hiểu rõ hơn về tình bạn và quý trọng người bạn của mình.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 2
Thắm có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng rất khỏe mạnh. Với gương mặt sáng và chiếc mũi thanh tú, Thắm rất thông minh và là học sinh giỏi ở lớp. Cô luôn giúp đỡ bạn bè và được mọi người mến phục.
Em có một người bạn rất thân, dù Thắm đã chuyển về quê nhưng tình bạn của chúng ta vẫn mãi sống trong em.
Em nhớ rõ một sự việc khiến em cảm thấy hổ thẹn, nhưng đó cũng là một bài học quý về tình bạn.
Dung vắng mặt hai ngày, cả lớp lo lắng. Thắm tìm đến nhà Dung và phát hiện ra hoàn cảnh khó khăn của bạn. Thắm quyết định ở bên Dung trong những ngày vắng mặt của bạn.
Sau khi Dung trở lại, cô giáo tự tin rằng Dung đủ sức dự thi học kỳ nhờ sự giúp đỡ của Thắm. Cô giáo và bà của Dung đều rất biết ơn Thắm.
Khi nghe Thắm mời vào thư viện, em ngại ngùng nhưng không thể nào quên câu trả lời của bạn ấy: 'Tình bạn rất đáng quý, đáng trân trọng nhất trong quãng đời học sinh.'
Em luôn nhớ đến Thắm, người bạn tốt nhất của em. Bạn Thắm là tấm gương để em noi theo.
Mỗi người đều có những kỉ niệm về sự yêu thương của cha mẹ, những khoảnh khắc ấm áp nhưng dễ bị lãng quên.
Tình yêu của cha mẹ thường hiện diện trong những việc nhỏ nhặt hàng ngày, là nguồn động viên và sức mạnh cho chúng ta.
Dù cuộc sống có thay đổi nhưng tình yêu của cha mẹ vẫn không đổi. Đó là niềm vui và sự an ủi lớn lao cho chúng ta.
Tình yêu của cha mẹ là điều vĩnh cửu và không bao giờ nhạt phai. Hãy biết trân trọng và báo đáp tình yêu ấy.
Tình yêu của cha mẹ luôn ấm áp và dễ cảm nhận. Hãy dành thời gian và tình cảm cho cha mẹ trong cuộc sống hàng ngày.
Hãy trân trọng tình yêu của cha mẹ và đừng nhìn nhận nó quá muộn.
Tôi muốn kể về một bài học đắt giá mà tôi đã học được qua một bài kiểm tra văn.
Một bài kiểm tra văn đã mang lại cho tôi một phút giây đắng cay nhưng cũng là một bài học không thể quên.
Sai lầm trong bài kiểm tra văn đã dạy cho tôi một bài học quý giá về sự cẩn thận và kiểm tra.
Tôi nhận ra sai lầm của mình trong bài kiểm tra và biết được ý nghĩa của việc kiểm tra kỹ lưỡng.
Khi bạn Liên vui mừng với điểm 8, tôi lại cảm thấy buồn bã với điểm 3 của mình.
Tôi cảm thấy xấu hổ khi bạn Liên nhận được điểm 8, trong khi tôi lại chỉ có điểm 3.
Khi thấy bạn Liên hạnh phúc với điểm 8, tôi cảm thấy thêm đau đớn và xấu hổ với điểm 3 của mình.
Khi về nhà và bị mẹ hỏi, tôi không thể giấu đi sự thất vọng với điểm 3 của mình.
Sau khi nói với mẹ về điểm 3, thay vì mắng một trận như tôi nghĩ, mẹ lại dịu dàng khuyên tôi bình tĩnh và học bài tốt hơn lần sau.
Tối hôm đó, khi nhìn lại bài văn và thấy điểm 3, tôi quyết định sẽ tìm lại những điểm cao như trước, với sự ủng hộ của gia đình và thầy cô.
Kỉ niệm về điểm 3 đã khiến tôi thay đổi và từ đó không còn gặp lại nó trong bài văn của mình.
Kể lại một kỷ niệm đáng nhớ về quê hương.
Gần Tết, trong lúc bố đi công tác và ông bà nội đã ra đi, mẹ quyết định dẫn tôi và em gái về quê thăm mộ.
Sáng mùng 7 Tết, khi mẹ nói chúng tôi sẽ về quê thăm mộ ông bà, những hình ảnh của họ hiện lên trong tâm trí tôi, khiến tôi không kìm được nước mắt.
Đường về quê xa hàng cây số, chỉ mất một tiếng đồng hồ cho chiếc xe máy của mẹ. Làng Văn Xá nơi quê hương tôi mênh mông với màu xanh của lúa chiêm và bầu trời. Cò trắng bay về đâu vậy? Cây đa cổ thụ, nhà cổ với mái ngói rêu phong, dòng sông Tam Thê êm đềm, trâu bò gặm cỏ trên đê... Tôi say sưa ngắm nhìn cảnh quê thân thương đó.
Ngôi nhà ngói năm gian của ông bà vẫn ở đó, nhưng tôi cảm thấy trống trải. Ba em nhỏ vui vẻ đón chúng tôi. Nhân học lớp 4, Hòa lớp 3, Thái lớp 1, tất cả đều học giỏi. Sau khi nhận quà và tiền mừng tuổi từ bác Nga, hai em nhường cặp sách cho Nhân. Bác nói sẽ gửi túi xách để hai em mang đi học, Hòa và Thái rất vui vẻ!
Sau bữa cơm, hai em nhỏ dẫn chị ra thăm vườn. Tôi đứng im khi đi qua cây cầu, cây cam, cây bưởi. Lúc bước qua bờ ao, luống rau, tôi ngừng lại. Nghe tiếng gió, tôi như nghe ông bà thầm thì: 'Cây cỏ cũng có tình, có ý nghĩa đấy cháu ạ!'
Đêm đó, nằm trên giường của bà, tôi thao thức suốt đêm. Tám, chín năm trước, bà vẫn ôm tôi và ru tôi ngủ trên chiếc giường ấy...
Sáng hôm sau, cả nhà đi thăm mộ ông bà. Mộ vuông vắn nhưng vẫn mọc đầy cỏ xanh. Ba mẹ tôi và chú Lợi đã làm đúng ý dặn của ông bà: 'Xây mộ giản dị, phải lo cho các cháu học giỏi và hiếu thảo. Đó là điều ông bà ở thế giới bên kia mong ước!'
Khiêm nhường, đơn giản, chân thật - đó là phong cách sống của ông bà nội. Cha mẹ tôi luôn khuyên bảo chúng tôi như vậy.
Nắng nhấn nhá, nghĩa trang trong khói hương mịt mùng trở nên yên bình hơn. Tôi đau lòng khi đặt nén hương lên mộ ông bà. 'Bà ơi, ông ơi! Bố đi công tác xa, không kịp về. Ba mẹ con cháu về thăm ông bà, mong ông bà được an lạc...' - Lời thầm cầu nguyện của tôi. Nước mắt lăn dài trên gò má...
Tết sắp đến, ánh chiều dần buông. Nhìn bàn thờ ông bà, tôi lại hồi tưởng về những kỷ niệm thời còn học lớp Bảy khi về thăm quê.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 6
Mỗi người đều đọng lại trong lòng những kỷ niệm thơ ấu đáng nhớ. Nhất là những ngày đầu bước chân vào trường, được gặp gỡ và làm quen với bao thầy cô, bạn bè sẽ mãi mãi là những kỷ niệm không thể quên.
Trong những ngày đầu tiên đi học, tôi luôn nhận được lời khen từ cô giáo về việc viết chữ đẹp và chăm chỉ. Tuy nhiên, môn toán lại là nỗi ám ảnh của tôi. Dù cô giáo đã cố gắng giảng dạy cẩn thận, nhưng vì sợ học môn này nên tôi vẫn không hiểu hết. May mắn là được ngồi cạnh bạn Hà, một học sinh giỏi toán, và từ đó, tôi tiến bộ rõ rệt hơn. Nhờ bạn chia sẻ phương pháp học toán của mình mà tôi đã bắt đầu yêu thích môn học này.
Trong một bài kiểm tra toán, tôi gặp khó khăn và không biết làm. Hà đã viết ra một tờ giấy nháp và đưa cho tôi. Tuy vui nhận sự giúp đỡ, nhưng tôi không chịu viết lại bài giống bạn. Tôi nhớ lời cô giáo: 'Thất bại là mẹ của thành công', và quyết tâm tự giải quyết. Cuối cùng, tôi hoàn thành bài kiểm tra và nhận điểm 8. Hà cũng vui vì tôi đã tiến bộ.
Khi cô giáo trả bài, tôi nhận được điểm 8 - một phản ánh cho sự nỗ lực của mình. Hà cũng rất vui khi thấy tôi tiến bộ. Mỗi khi nhớ lại, tôi cảm thấy hạnh phúc trong lòng.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 7
Mỗi cơn gió thổi làm tôi rung động. Khi kéo chặt cổ áo, cảm giác lạnh lẽo tràn ngập. Bước vào nhà, tiếng 'choang' từ nhà bên vọng sang làm tôi càng thêm sợ hãi. Đó là một kỉ niệm đáng nhớ trong tuần vừa qua.
Ngày hôm đó là một ngày rét nhất trong tuần. Buổi sáng, chỉ còn mình tôi và con Cún ở nhà. Mẹ dặn tôi rửa chén sạch sẽ và dọn dẹp nhà cửa. Cún, người bạn đồng hành của tôi, luôn ở bên và âu yếm tôi. Mặc dù mỗi khi mùa hè tôi về muộn, nhưng Cún vẫn đợi tôi trung thành ở cổng. Tôi thích dành thời gian với nó. Hôm đó, tôi thậm chí còn may cho nó một chiếc nơ, và chúng tôi vui vẻ nô đùa suốt cả buổi sáng. Nhưng khi thấy đã muộn, tôi phải thu dọn nhanh chóng để đón mẹ về. Trong lúc rửa chén, một sự cố đã xảy ra khiến tôi hoảng sợ và khóc.
– Hoa ơi! Mở cửa cho mẹ với!
Tôi lo lắng và đứng ngơ ngác. Tôi buông tay ra mở cửa cho mẹ. Trông thấy tôi khóc, mẹ hỏi tôi thế nào.
– Con sao rồi?
– Tôi đã đưa nó ra sân.
– ơ mẹ… ơi… xin…
– Đừng làm gì? Đem vào nhà để gây rối à!
Tôi hiểu mẹ đang tức giận vì có cả bộ đĩa với năm cái. Trước khi ra đi, ông để lại một chiếc cho mỗi gia đình và nhắc bố tôi:
– Cố gắng giữ kỹ lắng nghe con!
Và rồi tôi đã làm hỏng mọi thứ. Suốt cả ngày hôm đó, lòng tôi đầy lo âu và hối tiếc. Con chó nhà không còn nghịch ngợm như bình thường, nó nằm yên dưới chân tôi, ánh mắt buồn rầu. Nó nhìn tôi bằng cách rất khác thường. Đêm đó, trời lạnh cóng, gió thổi mạnh làm lá chuối rụng rơi. Tôi van xin nhưng mẹ lại nói:
– Con có hiểu tại sao mẹ buồn không?
Tôi lẳng lặng nằm trên giường. Mắt tôi không thể đóng một phút nào. Tiếng sủa inh ỏi của con chó, tiếng gõ cửa để vào. Có lẽ nó đang rất lạnh! Khi nhớ lại ánh mắt của nó, tôi cảm thấy ân hận không thôi. Tôi ôm mẹ khóc:
– Mẹ ơi! Xin hãy tha lỗi cho con!
– Có chuyện gì thế? – Mẹ từ tôn hỏi.
– Mẹ ơi, nếu con phạm lỗi, liệu mẹ có tha thứ cho con không?
– Tại sao lại không chứ con?
Giọng của mẹ vẫn êm đềm khiến tôi cảm thấy bối rối. Tôi kể mọi chuyện cho mẹ nghe.
– Mẹ ơi, nếu mẹ muốn trừng phạt con, hãy làm nhưng đừng để Cún ở ngoài nhé.
– Con ơi, dù có điều gì xảy ra thì hãy để cho nó qua đi. Mẹ không giận con đâu, con biết lỗi như vậy là tốt rồi, con ạ!
Mẹ đứng dậy mở cửa ra. Trái tim tôi nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Bật đèn, tôi rời giường. Con chó bước vào, cơ thể run rẩy, cảm thấy lạnh. Tôi ôm nó vào lòng để ấm áp.
– Cún ơi, hãy tha lỗi cho tao nhé!
Sau đó, tôi cùng mẹ đốt lửa sưởi ấm cho nó. Trong ánh lửa, tôi nhìn thấy ánh mắt của nó rạng ngời, đuôi chó cuộn tròn, đầu nó dựa vào ngực tôi. Tôi vuốt nhẹ bộ lông mềm mại của nó. Đôi mắt của nó dần dần trở nên mơ hồ.
Kể về một câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 8
“Biển cả lớn vì hấp thụ hàng trăm con sông, con người lớn lên nhờ lòng hào hiệp, dung nạp cả những sai lầm”. Đó là bài học đầu tiên mà tôi học được từ cô giáo của mình và cho đến bây giờ, những kỷ niệm về cô giáo đầu tiên vẫn còn sâu đậm trong trí nhớ của tôi!
Khi đó, tôi mới bước chân vào lớp 1. Cô giáo cao gầy, mái tóc không còn màu xanh mượt mà nữa, nhưng bạc phơ nhiều sợi, cô ăn mặc đơn giản nhưng lịch sự. Ấn tượng nhất về cô là đôi mắt sáng, nghiêm túc nhưng dịu dàng. Ánh nhìn đó, vừa yêu thương vừa như đang tìm hiểu của cô, cho đến bây giờ tôi vẫn không thể quên...
Hôm ấy là ngày thứ 7. Mai có một chiếc bút máy mới màu trắng sọc vàng, với dòng chữ “My pen” lấp lánh và những họa tiết hoa nhỏ xinh xắn ẩn chứa một vẻ đẹp duyên dáng ở cán bút, tôi ngắm nhìn cây bút với lòng thèm muốn, ao ước có được nó trong tay...
Khi giờ ra chơi tới, tôi ở lại lớp một mình, không kìm được lòng thích thú của mình, tôi mở cặp của Mai, ngắm nhìn cây bút, đặt lại vào chỗ cũ và bỗng thấy không muốn trả nó lại nữa. Tôi muốn giữ nó cho riêng mình, muốn nhìn thấy nó mỗi ngày, muốn sở hữu nó, muốn nó nằm trong cặp của tôi...
Khi giờ ra chơi hết, các bạn chạy vào lớp, Mai mở cặp và khóc lên khi thấy chiếc bút đã biến mất! Cả lớp xôn xao, mọi người tìm kiếm khắp nơi, từ sách vở, ngăn bàn đến dưới bàn. Đúng lúc đó, cô giáo của chúng tôi bước vào lớp! Nghe lớp trưởng báo cáo và Mai kể chi tiết về chiếc bút, cô ngồi im lặng trên ghế. Lớp trưởng đề nghị:
- Cô ơi, cho phép kiểm tra cặp của lớp chúng em!
Cô như không nghe thấy gì, chỉ chậm rãi hỏi:
– Hôm nay ai ở lại coi lớp chơi?
Cả lớp đều nhìn về phía tôi, vài người đề nghị kiểm tra cặp của tôi. Những ánh mắt dò hỏi, nghi ngờ làm tôi run bần bật, mặt đỏ như đang bị ngàn con kiến cắn. Cô giáo của tôi nổi tiếng là khắc nghiệt nhất trong trường, chỉ cần cô gật đầu, cặp của tôi sẽ được mở ra… Bạn bè sẽ biết tất cả, họ sẽ chê trách, không ai muốn chơi với tôi nữa… Tôi sợ hãi, hối hận, xấu hổ và thất vọng… Tôi khóc nức nở, muốn xin lỗi cô và các bạn… Bất ngờ, cô giáo yêu cầu lớp im lặng, hứa sẽ giải quyết vấn đề sau, và giờ học tiếp tục trong im lặng…
Sáng thứ hai, sau khi chào cờ, cô giáo bước vào lớp, gật đầu ra hiệu để chúng tôi ngồi xuống. Cô nhẹ nhàng đến gần Mai và nói:
- Hôm thứ bảy, bác bảo vệ đã đưa cho cô một cây bút và nói rằng bác nhặt được nó khi đóng cửa lớp, có phải đó là cây bút của em không?
Mai cầm cây bút, hạnh phúc nhận là của mình, cô nhắc nhở cả lớp phải chăm sóc công cụ học tập cẩn thận, giờ học trôi qua êm đềm, nhẹ nhàng… Ra chơi, các bạn lại quấn quýt bên tôi như muốn bù đắp cho sự lạnh nhạt hôm trước. Chỉ mình tôi biết rõ cây bút thật của Mai hiện đang ở đâu…
Sau đó vài ngày, cô gặp riêng tôi, không trách móc cũng không giảng giải nhiều. Cô nhìn tôi với sự thông cảm và bao dung, cô hiểu lỗi lầm của tôi chỉ là hậu quả của sự thiếu suy nghĩ nên đã có cách đối xử đặc biệt giúp tôi không bị bạn bè coi thường, khinh bỉ…
Năm tháng trôi qua, bí mật về cây bút vẫn chỉ có mình tôi và cô biết. Nhưng hôm nay, nhân dịp 20/11, tôi cảm thấy đủ dũng cảm để kể lại câu chuyện của mình như một cách bày tỏ lòng biết ơn và tôn trọng đối với người đã dạy tôi bài học về sự bao dung và cách ứng xử đúng đắn trong cuộc sống.
Giờ đây khi đã trưởng thành, tôi biết phải cân nhắc trước mỗi hành động của mình, tôi vẫn nhớ bài học từ ngày xưa mà cô đã dạy: Bài học về lỗi lầm và sự bao dung! Và có lẽ suốt cuộc đời, tôi sẽ không bao giờ quên về cô như một người có tấm lòng cao cả.
Kể lại câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 9
Trong ký ức tuổi thơ của mỗi người, đều chứa đựng những dấu ấn về thầy cô giáo của mình, những kỷ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn luôn hiện hữu trong tâm trí chúng ta. Riêng tôi, có một kỷ niệm không bao giờ phai nhạt, một kỷ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm đó, khi tôi mới bước chân vào lớp một, tôi ghi nhớ những kỷ niệm đẹp về thầy giáo chủ nhiệm của mình. Đó là thời điểm bước vào bậc tiểu học, với nhiều bạn mới và thầy cô mới.
Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc, thăng trầm từ niềm vui đến nỗi buồn khi không có bố mẹ bên cạnh. Khi thầy bước vào lớp, thầy vẫn nhanh nhẹn và chào chúng tôi. Tôi nhận ra thầy đã già đi, mái tóc bạc phơ, khuôn mặt gầy gò và đôi bàn tay nhăn nheo, chắc đã trải qua nhiều năm tháng làm việc với học sinh.
Thầy đứng trên bục giảng, yên lặng ra hiệu cho chúng tôi im lặng và bắt đầu nói: “Xin chào các con, thầy là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ làm giáo viên chủ nhiệm của các con suốt thời gian ở tiểu học”. Giọng thầy ấm áp, nhẹ nhàng, khiến cho nỗi lo sợ về một người thầy chủ nhiệm nghiêm khắc trong tâm trí tôi tan biến, tôi cảm thấy an tâm hơn.
Sau khi giới thiệu, thầy bắt đầu dạy chúng tôi những bài học đầu tiên, những bài học đầu đời của tôi. Tôi nhìn thấy đôi bàn tay của thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy đã phải chịu đựng nhiều đau đớn trong chiến tranh để có thể viết những dòng chữ đẹp như vậy. Cuối buổi học, thầy đến từng bàn để giúp chúng tôi hiểu bài học hơn. Buổi học đầu tiên kết thúc, mọi người ra về với sự hân hoan, tiếng cười vang vọng khắp sân trường. Thầy đã để lại trong tôi ấn tượng về một người thầy mẫu mực.
Trong những buổi học tiếp theo, thầy rất nghiêm khắc với những học sinh lười biếng, nhưng lại rất khen ngợi những học sinh chăm chỉ. Khi giờ ra chơi tới, thầy luôn sẵn lòng tham gia cùng chúng tôi, thậm chí còn tham gia vào những trò chơi dân gian vui nhộn. Ánh mắt của thầy lúc đó thật đáng yêu, và khi nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra rằng khuôn mặt của thầy rất giống với khuôn mặt của ông nội tôi. Ông tôi đã ra đi từ khi tôi còn nhỏ, nhưng những kỷ niệm đẹp về ông vẫn hiện hữu trong trí nhớ của tôi. Khi nhìn thầy, tôi lại nhớ về ông, nhớ về những khoảnh khắc vui vẻ khi chúng tôi cùng nhau chơi đùa. Tôi bất ngờ chạy vào phòng học và ngồi trong góc, bắt đầu khóc. Lúc đó, có một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai tôi và vỗ nhẹ, hình ảnh của ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện lên trong tâm trí, làm tôi không thể kiềm chế nổi nước mắt. Và đó chính là thầy, thầy nhẹ nhàng nói với tôi: 'Thành, sao em khóc? Hãy nói cho thầy biết để thầy có thể chia sẻ cùng em.' Rồi thầy ôm tôi vào lòng, và trong sự an ủi từ thầy, tôi càng khóc nhiều hơn. Từ sau ngày đó, tôi cảm thấy thầy quan tâm đến mình nhiều hơn.
Một ngày nọ, vì tôi không học bài mà bị điểm kém, thầy đã mắng tôi. Tôi tức giận và chạy về chỗ ngồi của mình, cảm thấy rất tức giận với thầy. Khi đến giờ ra chơi, thầy không đi chơi với các bạn như thường lệ mà lại đến gần tôi. Thầy nói: 'Thầy xin lỗi em vì đã nói quá nặng nề, nhưng em là lớp trưởng, em phải là một tấm gương mẫu mực cho các bạn khác nên mới phải...' và thầy giải thích lại bài giảng cho tôi. Lúc đó, tôi cảm thấy hối hận và ân hận vô cùng, hối hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng học hành tốt hơn.
Vậy là thầy đã để lại cho tôi những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt về một người thầy đơn giản nhưng rất thân thiện. Tôi hứa sẽ cố gắng học hành để trở thành một công dân có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy sẽ mãi được ghi nhớ như câu danh ngôn: 'Ngọc không mài không sáng, người không học không có tài.'
Kể Lại Một Câu Chuyện Đáng Nhớ - Mẫu 10
Trong cuộc đời mỗi người, có hàng ngàn kỷ niệm khác nhau, từ những kỷ niệm vui vẻ đến những kỷ niệm buồn bã, từ những khoảnh khắc hạnh phúc đến những thời khắc đau khổ. Nhưng với tôi, câu chuyện về người thầy, người mẹ vĩ đại vẫn còn đọng lại trong trái tim mình như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Và tôi tin rằng, đó sẽ mãi là những kỷ niệm không thể nào phai mờ theo thời gian, là nguồn động viên không ngừng cho cuộc đời tôi.
Khi tôi lên lớp 5, vì một biến cố trong gia đình, tôi đã phải chuyển về quê sống cùng ngoại để mẹ đi làm xa. Việc chuyển từ một môi trường quen thuộc với thầy cô và bạn bè sang một nơi hoàn toàn mới lạ đã là một thách thức lớn đối với tôi. Những biến động trong gia đình càng làm tôi trở nên lì lợm và thỉnh thoảng cứng đầu hơn.
Tôi quay lại học ở trường tiểu học ở quê ngoại, và đây cũng là nơi bắt đầu của những kỷ niệm đáng nhớ suốt cuộc đời. Tôi được phân vào lớp của cô Lan, giáo viên dạy môn Ngữ văn. Cô Lan là một phụ nữ cao gầy, tóc dài đến ngang lưng. Cái mái tóc đó đến giờ tôi vẫn nhớ, đó là biểu tượng của vẻ đẹp kỳ diệu.
Một ngày, cô dẫn tôi vào lớp giới thiệu với các bạn: 'Đây là bạn Nga, bạn mới chuyển từ thành phố về. Hãy giúp đỡ bạn ấy nhé.' Sau đó, cô cho tôi ngồi ở bàn thứ ba từ trên xuống trong hàng cuối.
Với tính cách ngang ngạnh của mình, việc phải bắt đầu lại trong môi trường mới khiến tôi cảm thấy xa lạ với các bạn học. Tôi ít nói chuyện với ai, không tiếp xúc với ai, mỗi khi ra chơi chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn hoặc nhìn những bạn khác chơi ồn ào ngoài sân.
Mỗi khi cô Lan để ý đến tôi, cô luôn hỏi xem tôi có vấn đề gì không, liệu có thích ứng được không. Tôi chỉ trả lời cô: 'Không sao ạ! Em không thích chơi thôi!'
Cô xoa nhẹ vào đầu tôi và nói: 'Con ngoan lắm, chơi với bạn bè sẽ thấy vui hơn đấy', hoặc 'Có điều gì con muốn chia sẻ thì nói với cô nhé, cô sẽ giúp con.' Trong tâm trí của một đứa trẻ như tôi, không có nhiều điều để chia sẻ và cũng không biết phải nói gì. Tôi vẫn tiếp tục học và điều này không làm thay đổi cảm xúc của tôi với cô, chỉ nhớ rằng chữ viết của cô rất đẹp và giọng nói của cô rất ấm áp.
Một ngày, trong buổi giảng bài như bao lần khác, tôi đang suy nghĩ riêng của mình. Tôi nhớ về những kỷ niệm khi cả gia đình còn ở bên nhau, đi chơi công viên, vui đùa. Tâm trí tôi lạc vào những suy tưởng xa xôi. Bỗng có tiếng gọi từ bạn: 'Nga, cô gọi bạn đây trả lời.' Tôi bất ngờ và lúng túng không biết cô đang hỏi gì. Tôi đứng im như cây cỏ, chỉ biết cúi đầu xuống bàn. Cô Lan nhẹ nhàng nhắc nhở: 'Nga, từ giờ hãy chú ý vào bài giảng nhé!' Sau buổi học đó, tôi cảm thấy xấu hổ và không lơ đãng nữa.
Hôm nay là buổi tiết ngữ văn như mọi tuần, cô Lan giảng bài về tình thương gia đình. Cô tường thuật về vai trò tuyệt vời của một người mẹ. Cô đặt câu hỏi cho cả lớp tìm một câu ca dao nói về vai trò của người mẹ. Điều này dễ dàng với tôi vì tôi đã từng nghe bà ngoại nói về điều này. Tôi giơ tay nhanh chóng và được cô Lan gọi trả lời. Không do dự, tôi đọc câu ca dao: 'Đàn bà không có con/ Như hoa nở giữa non một mình.' Tôi cảm thấy tự hào khi nhận được sự ngạc nhiên từ bạn bè và lời khen từ cô Lan.
Từ đó, tôi trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn. Nhưng từ ngày đó, tôi không thấy cô Lan dạy nữa. Hóa ra cô ấy bị ốm và phải nghỉ. Một giáo viên khác đã thay thế cô.
Sau một tuần, khi không thấy cô Lan xuất hiện, sự tò mò đã khiến tôi muốn biết về tình hình của cô. Tôi đứng ngoài cửa phòng họp giáo viên và nghe hai cô giáo bên trong nói về cô Lan. Tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng: 'Thật là bi kịch cho cô Lan. Xinh đẹp nhưng không có đứa con nào. Bao nhiêu năm qua vẫn cô đơn. Điều trị bao nhiêu lần mà không hiệu quả.'
Cảm thấy lạ thường khi những giọt nước mắt rơi từ hốc mắt, tôi hiểu rằng tôi đã làm sâu thêm nỗi đau của cô bằng sự vô tâm của mình. Tôi cam kết sẽ tìm cơ hội để xin lỗi cô.
Một tuần sau, cô Lan quay lại lớp như bình thường, nhưng tôi nhận thấy cô luôn trầm trồ và đầy xấu hổ. Khi giờ học kết thúc, tôi ở lại và thổ lộ với cô. Cô Lan ngạc nhiên và hỏi tôi tại sao lại xin lỗi. Tôi kể lại câu chuyện mà tôi nghe được và thể hiện sự hối tiếc của mình. Cô Lan nhấp nhổm và nói: 'Không phải lỗi của em. Em là một đứa trẻ vô cùng ngây thơ. Tôi nghỉ vì chồng tôi bị ốm, không phải vì những gì em nghĩ.'
Tôi tiến lại gần và xin lỗi cô Lan. Cô ngạc nhiên hỏi tôi làm sao và tại sao. Tôi chia sẻ về việc tôi đã gây ra nỗi đau không cần thiết cho cô. Cô Lan mỉm cười và nói: 'Đừng lo, không phải lỗi của em. Em vẫn là một đứa trẻ ngây thơ. Lý do tôi vắng mặt là vì chồng tôi bị ốm, không phải vì điều gì em nghĩ.'
Dù câu chuyện không quá đặc biệt, nhưng nó là một bài học giúp tôi nhớ rằng cần suy nghĩ trước khi nói và đặt mình vào hoàn cảnh của người khác.
Một Câu Chuyện Đáng Nhớ - Mẫu 11
Nghe nói rằng, khi mất đi tình bạn cũng như khi thế giới mất đi ánh mặt trời. Đúng vậy, mỗi người đều có bạn bè, người tri âm tri kỉ để chia sẻ tâm tư, tình cảm. Với tôi, Ánh Phương là người bạn thân thiết từ thuở nhỏ, luôn bên cạnh và tạo ra những kỷ niệm đẹp.
Khi chuyển đến xã nhỏ ở tỉnh Lào Cai, tôi cảm thấy buồn chán và chán nản với cuộc sống miền quê hẻo lánh. Ngày đi học đầu tiên tôi không muốn đến trường mới, nhớ nhà và những người bạn cũ.
Mẹ đưa tôi đến trường và rời đi sau khi tôi vào lớp. Một mình trên bục giảng, tôi cảm thấy cô đơn và bị xa lánh bởi các bạn mới. Một hôm tôi bị đánh một cái vì làm đổ mực vào vở của bạn. May mắn có một cô bạn xuất hiện và dẫn tôi ra ngoài để an ủi.
Tôi nhận ra khuôn mặt của bạn mới, đầy cương nghị mặc dù có vẻ gầy gò và hơi đơ. Bạn mặc quần áo cũ kỹ và đã có một số vết rách. Hình ảnh đó luôn khiến tôi xúc động và không thể kìm nén được nước mắt.
Thấy tôi im lặng, bạn mới hỏi:
- Khóc hết chưa? Đừng khóc nữa, hãy tập trung vào việc học.
Tôi vẫn còn tức giận và khóc không ngớt, cuối cùng mới nói:
- Cảm ơn bạn nhé. Nhưng tại sao bạn lại giúp tôi?
- Không có gì để cảm ơn cả. Tôi cũng mới ở đây được 2 năm thôi, ban đầu tôi cũng không thích nơi này, nhưng sau này tôi thấy mọi thứ đều dễ thương và tốt đẹp. Tôi kết bạn với mọi người và thấy họ rất tốt. Vì vậy, tôi không còn cô đơn nữa.
- Nhưng tôi ghét tất cả mọi người ở đây! Tôi càu nhàu trong sự tức giận.
Phương nhắc nhở nhẹ nhàng: Nếu không chơi với mọi người, làm sao bạn biết họ có những phẩm chất tốt? Ánh mắt của Phương đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều, những điều mà có lẽ không thể diễn tả bằng lời.
Sau đó, tôi luôn ở gần Phương. Phương dạy tôi nhiều điều mà một đứa trẻ thành phố không bao giờ biết: săn cua, bắt ốc, lội đồng, thả trâu, thả diều,... Tôi trở nên hòa đồng hơn với mọi người. Tôi nhận ra rằng mọi người trong lớp đều dễ thương, tốt bụng, kể cả người từng đánh tôi vì làm đổ mực vào sách. Họ nhiệt tình và luôn giúp đỡ những người xung quanh. Khi chơi với Phương, tôi biết được cuộc sống của bạn, chỉ còn mẹ và con gái sống cùng nhau. Mẹ bạn kiếm sống bằng nghề bán rau và nuôi bạn lớn.
Bây giờ, gia đình tôi đã chuyển về thành phố. Tôi không còn gặp Phương và bạn bè của mình. Nhưng những ngày tháng đẹp đẽ ấy sẽ luôn ở trong tâm trí tôi. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc bằng thư tay, có lẽ có vẻ lạ nhưng đó là cách chúng tôi muốn. Vì thấy chữ là thấy người.
Gặp Phương lần đầu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm hồn tôi. Không phải vì ngoại hình mà vì cá tính mạnh mẽ, kiên cường, và trái tim ấm áp. Phương dạy tôi về sự hòa đồng trong tập thể, và về tình yêu, tình thương ấm áp ở vùng quê nghèo nhưng giàu lòng nhân ái. Cảm ơn Phương, người bạn thân thiết từ thuở nhỏ.
Kể lại Câu Chuyện Đáng Nhớ - Mẫu 12
Trong buổi học đó, cô giáo giới thiệu một bạn mới tên Lan và nói: 'Đây là Lan, bạn mới của lớp, hãy làm quen với nhau nhé'.
Cả lớp đều nhìn Lan một cách lạ lùng với bộ quần áo vá và có vẻ hư hỏng. Có những đứa thầm thì: 'Gớm! Ai muốn kết bạn với nó chứ!' Cô giáo sắp xếp Lan ngồi gần tôi, nhưng tôi lại tự ý ngồi xa xa.
Một buổi học, khi cô giáo đang giảng bài toán, cô gọi Lan lên làm. Lan cố gắng giải nhưng không được. Bỗng từ cuối lớp vang lên tiếng: 'Bài này dễ mà không làm được, làm mất điểm đua top lớp rồi đấy!'
Cô giáo không hài lòng, sau đó đưa Lan về chỗ ngồi.
Khi ra về, chúng tôi lườm Lan rồi nhanh chóng bỏ đi. Nhìn Lan lúc này thật đáng thương. Tại sao lại lười học như vậy!
Vào chiều hôm đó, khi tôi đến cửa hàng sách, thấy Lan đang mang nước đi qua. Khi nhìn thấy tôi, cô ấy trở nên lẻ loi như muốn chạy trốn. Bất ngờ, Lan trượt ngã và nước đổ ra đường. Một bà phụ béo chạy lại quát mắng. Lan ôm đầu khóc và bỏ chạy như bị truy đuổi bởi ma quỷ.
Tôi theo sau Lan đến một ngôi nhà tình cảm. Lúc đó tôi mới hiểu rằng gia đình cô ấy vô cùng nghèo khó! Mẹ cô ấy đang ốm, và bố đi đạp xích lô kiếm sống cho gia đình. Lan phải đi làm thuê để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ. Tôi đã hiểu rằng mình đã đánh giá Lan sai lầm.
Sáng hôm sau, tôi kể chuyện này cho các bạn trong lớp nghe. Mọi người đều cảm động và nhận ra sự vô tâm của mình. Từ đó, cả lớp bắt đầu phong trào: 'Góp tiền tiết kiệm, giúp đỡ những bạn nghèo khó'.
Từ đó, chúng tôi luôn ủng hộ Lan. Bây giờ, Lan đã trở thành học sinh giỏi của tỉnh. Và tôi cùng Lan đã trở thành bạn thân từ lúc nào không hay.
Kể lại Câu Chuyện Đáng Nhớ - Mẫu 13
Mỗi người chúng ta đều có một câu chuyện riêng để mãi mãi khắc sâu trong tâm trí. Tôi cũng không ngoại lệ, câu chuyện ấy vẫn hiện hữu trong tâm trí tôi cho đến tận bây giờ. Đó là câu chuyện của năm về trước, về một lời nói dối không thể nào quên.
Khi đó, tôi bảy tuổi, một cô bé hồn nhiên và nghịch ngợm. Em gái tôi chỉ mới ba tuổi, vui vẻ và dễ thương. Gia đình chúng tôi không to lớn, nhưng luôn đầy ấm cúng và hạnh phúc. Cuộc sống trôi qua êm đềm, ba mẹ đi làm, chị em tôi đi học, và sau đó về nhà, chúng tôi sẽ cùng nhau làm những công việc nhỏ nhặt. Gần cuối năm đó, ba đột nhiên bắt đầu vắng nhà nhiều hơn. Ông đi đâu đó một thời gian dài mà không quay về. Mẹ cũng thỉnh thoảng không có ở nhà, và chị em tôi thường được ông bà chăm sóc. Một lần, tôi hỏi mẹ:
- Ba đang làm việc gì thế mẹ? Con không thấy ba ở nhà nhiều như trước.
Mẹ nhìn tôi một lúc, dường như không biết phải trả lời như thế nào. Một lúc sau, mẹ mới nói:
- Ba đang bận việc, gần đến Tết rồi, ba phải làm việc chăm chỉ để cả gia đình có một cái Tết ấm áp.
Nghe vậy, tôi tin rằng ba đang rất bận rộn. Mỗi lần ba về nhà, tôi thấy ông gầy đi và mệt mỏi hơn. Thấy ba như vậy, tôi càng lo lắng và thương ba nhiều hơn, không dám làm phiền ba như trước. Khi ba vắng nhà quá lâu, ông thường gọi về. Dần dần, tình trạng này trở nên quen thuộc. Ba trở nên gầy gò và yếu đuối, và mẹ cũng trở nên lo lắng hơn. Một lần, tôi thấy mẹ ngồi trong phòng, cầm một tờ giấy và khóc nức nở. Tôi lo lắng không ngừng, không biết mẹ đang lo lắng về điều gì. Cuối cùng, tôi quyết định bước vào phòng và nói:
- Mẹ ơi!
Mẹ giật mình quay lại, lau đi những giọt nước mắt. Tôi nghĩ rằng mẹ đang buồn về tôi, không thể nhịn được nữa, tôi lao vào lòng mẹ và khóc:
- Con xin lỗi, con không nên giấu mẹ về bài kiểm tra. Con hứa sẽ học hành chăm chỉ hơn, để mẹ và ba tự hào về con... Tôi cảm thấy vòng tay của mẹ run lên một chút, và mẹ cũng khóc theo tôi. Tôi khóc cho đến khi cảm thấy mệt mỏi và ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy mình đang nằm trong giường. Không lâu sau đó, ba trở về nhà và không đi ra ngoài nữa. Tôi cảm thấy rất vui mừng, cuối cùng tôi không còn phải xa cách với ba nhiều như trước. Nhưng khi nhìn thấy ba trở nên yếu đuối hơn và cần sự giúp đỡ của bác sĩ, tôi cảm thấy lo sợ. Ba luôn nằm trên giường và không ra ngoài. Có những lúc tôi chỉ dám đứng ngoài cửa phòng và nhìn vào. Tôi nghe thấy ba gọi:
- Con vào đây đi!
Tôi hồi hộp chạy vào trong, leo lên ghế nhựa bên cạnh giường và hỏi ba:
- Ba ơi, ba cảm thấy khỏe hơn chưa ạ? Ba mỉm cười và vuốt nhẹ đầu tôi, giọng nói ấm áp:
- Ba đã khỏe hơn nhiều rồi đấy, con gái ngoan của ba. Nghe được câu trả lời đó, lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều. Tôi ngồi đó và trò chuyện với ba, ba chia sẻ nhiều về tương lai với tôi. Cuối cùng, ba nói:
- Sắp tới, ba sẽ phải đi đến một nơi rất xa trong một thời gian dài. Có lẽ khi con lớn lên, ba sẽ quay lại gặp con. Con có thể hứa với ba, trong thời gian ba vắng nhà, con sẽ học tập chăm chỉ, chăm sóc em và mẹ thay ba được không?
Khi đó, tôi chưa thấu hiểu ý nghĩa của lời ba, chỉ hiểu rằng ba sẽ phải đi xa và nhờ tôi chăm sóc gia đình. Tôi không ngần ngại mà đồng ý ngay:
- Dạ, con sẽ chăm sóc em và mẹ rất chu đáo. Ba về nhớ mua quà cho con nhé.
- Dạ, chắc chắn. Con hứa không đòi ba và mẹ đâu ạ! - Ba nắm lấy tay tôi. Đó là cách ba và con tôi thể hiện sự cam kết của mình.
Sau đó một lúc, ba nói mệt, gọi tôi ra ngoài chơi. Tôi vâng lời và rời khỏi phòng của ba. Sau đó, tôi không còn gặp lại ba nữa. Mẹ đặt bức ảnh của ba cười tươi lên trên tủ và nói:
- Trong thời gian ba vắng nhà, bức ảnh này sẽ thay thế vị trí của ba.
Mỗi khi có người đến nhà, họ thường nhìn chị em tôi, lau nước mắt trong im lặng. Tôi không hiểu tại sao người lớn lại kỳ lạ như vậy, thường xuyên khóc. Em gái tôi còn nhỏ, dù tôi đã nhiều lần nói với nó rằng ba đi vắng nhưng nó vẫn hay khóc đòi ba. Khi đó, đôi khi con bé khóc, mẹ cũng sẽ khóc theo. Có những lúc tôi cũng không kìm được nước mắt vì ba mãi không trở về. Nhiều lần nhớ về ba, tôi trèo lên ghế, nhìn vào bức ảnh và hỏi mà không hề biết:
- Khi nào ba mới về đây? Cả em và mẹ đều nhớ ba nhiều lắm!
Nhiều năm trôi qua, cuộc sống vẫn diễn ra như vậy. Tôi vẫn luôn mong chờ ba, vì ba đã hứa sẽ trở về. Nhưng cho đến khi tôi mười bốn tuổi, tôi mới hiểu ra mọi điều. Ba đã đi xa và không thể quay lại nữa sao? Khi đó, lời hứa của ba chỉ để an ủi tôi khi lớn lên. Tang lễ của ba diễn ra nhanh chóng và đơn giản. Sau này, tôi hỏi mẹ, mẹ nói:
- Ba không muốn con cảm thấy thiếu vắng, không có ba khi lớn lên, không giống như bạn bè, sẽ buồn rầu và tự ti nên ông ấy dặn mọi người làm như vậy trước khi ra đi. Ba dối trá con không đúng, nhưng ông ấy muốn con có một tuổi thơ đầy đủ.
Hiểu điều đó, tôi đau lòng. Tôi từng trách móc ba vì lời nói dối, mặc dù khi còn nhỏ ba luôn dạy tôi phải trung thực, giữ lời hứa. Lời nói dối ấy theo tôi nhiều năm, trở thành niềm tin của tôi. Ngay cả khi trưởng thành hơn, câu nói ấy của ba vẫn luôn là động lực cho tôi, khiến tôi tin rằng ông luôn ở bên cạnh tôi. Không phải mọi lời dối trá đều xấu xa, có những lời nói dối mang lại sức mạnh cho cuộc sống. Đừng vội kết tội ai vì đã nói dối bạn, có thể đó chính là những lời nói dối tốt đẹp và chân thành.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ - Kỷ niệm lớp 5
Thời học sinh có bao nhiêu điều buồn vui, tức giận, nhớ nhung... nhưng tất cả đều trở thành những kỷ niệm đáng yêu trong cuộc đời. Đối với tôi, kỷ niệm không bao giờ phai nhạt là ngày tổng kết năm học lớp Năm. Đó cũng là ngày chấm dứt cấp học tiểu học, để rồi từ đó, chúng tôi bước vào giai đoạn mới. Ngày chia tay gợi lên biết bao cảm xúc yêu thương.
Tôi nhớ rõ đó là một buổi chiều thứ ba. Tất cả các bạn trong lớp đều có mặt. Mọi người đều tươi cười và mặc đồng phục gọn gàng. Khi mọi người đã sẵn sàng, bạn lớp trưởng nhắc nhở mọi người xếp lại bàn ghế. Cô giáo bước vào lớp, chúng tôi đứng dậy chào. Cô mặc trang phục thường ngày và có nụ cười hiền lành. Cô yêu cầu chúng tôi ngồi xuống và giữ trật tự để bắt đầu buổi lễ tổng kết. Ban đầu, khi nghe cô khen ngợi thành tích của lớp, mọi người đều hài lòng và vui vẻ. Nhưng khi cô chỉ ra những điểm yếu, mọi người cảm thấy xấu hổ và hối hận. Một số bạn đã đứng lên nhận lỗi và hứa sẽ cố gắng hơn. Cả lớp yên lặng và cô nở một nụ cười rạng rỡ.
Sau đó, cô dặn chúng tôi một câu mà tôi không bao giờ quên: “Năm học lớp Năm đã trôi qua và cũng là năm cuối cùng dưới mái trường tiểu học. Dù chỉ dạy các em một năm nhưng cô thấy các em đã cố gắng hết sức để đạt thành tích tốt nhất. Mặc dù còn một số bạn yếu kém, nhưng cô tin rằng các em sẽ tự tin bước vào một tương lai khó khăn. Cô hy vọng dù không còn là giáo viên của các em, các em vẫn tiếp tục cố gắng và lắng nghe thầy cô mới. Cả lớp hãy hứa với cô đi!”. Cô dừng lại, những giọt nước mắt tràn ra và làm cho cả lớp cảm động. Lớp chúng tôi là lớp đầu tiên của cô. Cô đã dành tất cả tình yêu thương và sự quan tâm của mình cho chúng tôi. Nhiều kỷ niệm đẹp về mối quan hệ cô trò hiện về trong tâm trí. Cô trò chúng tôi sắp phải chia xa. Mọi người trong lớp cảm động đến mức không thể kiềm chế được nước mắt. Tôi cũng cảm động và nước mắt không ngừng chảy. Không ai trong lớp nói được gì, chỉ biết khóc và cảm ơn cô. Cô giáo tin rằng các học sinh của mình sẽ vững bước trên con đường phía trước. Nếu gặp khó khăn, hãy trở lại, cô sẵn lòng giúp đỡ và động viên. Cô tin tưởng vào chúng tôi!”. Những lời của cô đã khích lệ chúng tôi và làm cho chúng tôi tự tin hơn. Tôi cảm thấy những lời đó thực sự ý nghĩa! Chúng là như những chiếc khăn mềm thấm nước mắt trên mỗi khuôn mặt. Sau đó, cô tổ chức buổi liên hoan cuối cùng. Cô nói rằng đó là buổi tổng kết nên mọi người hãy vui vẻ. Rồi cô hát cho chúng tôi nghe, kể cho chúng tôi nghe những câu chuyện vui vẻ. Mọi người thực sự vui vẻ. Trên sân, ánh nắng vàng tươi sáng, chúng tôi làm các kiểu để lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ của ngày cuối cùng là học sinh tiểu học. Buổi tổng kết với những lời hứa thi tốt nhất đã kết thúc.
Ngày tổng kết lớp 5 đã trôi qua rất lâu, nhưng nó vẫn chứa đựng nhiều cảm xúc trong tôi. Giờ đây, khi lớn lên, tôi vẫn nhớ và nuối tiếc nhưng cũng quyết tâm phấn đấu để xứng đáng với những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ - Kỷ niệm lớp 15
Có người từng nói: “Kỉ niệm là điều không thể thiếu trong cuộc sống, nhưng cũng không thể chỉ sống bằng kỉ niệm”. Kỉ niệm là những món quà quý giá mà cuộc sống dành tặng cho mỗi con người. Với tôi, kỉ niệm đáng nhớ nhất là khi tham gia cuộc thi chạy của trường Tiểu học.
Lúc đó tôi đang học lớp 5 và được chọn làm đại diện của lớp tham gia cuộc thi. Buổi sáng hôm ấy, trời khá mát mẻ, bầu trời trong xanh, cao vời vợi. Cả lớp đã đến sân trường để cổ vũ cho tôi. Họ đã chuẩn bị băng rôn, khẩu hiệu để cổ vũ nhiệt tình, làm tôi cảm thấy vui vẻ và có động lực hơn để thi đấu.
Cuộc thi bắt đầu, tất cả đều cố gắng chạy hết mình dưới sự cổ vũ của các bạn. Khi chỉ còn khoảng 15 mét nữa là đến đích, tôi đang ở vị trí thứ hai thì bất ngờ bị vấp ngã. Tôi nghĩ mình sẽ là người về đích cuối cùng. Nhưng sau đó, bạn nữ đang dẫn đầu đã quay lại và giúp tôi dậy. Hai chúng tôi cùng vượt qua đường đến đích trong sự cổ vũ của mọi người.
Tên cô bạn ấy là Phương Hà, học lớp 5E. Trước đó, chúng tôi chưa từng nói chuyện với nhau. Hà không chỉ là học sinh giỏi mà còn là người biết giúp đỡ bạn bè. Sau cuộc thi, Hà đã dẫn tôi đến phòng y tế để kiểm tra chân tôi. Tôi rất biết ơn hành động của bạn ấy. Hà không quan trọng giải thưởng mà quan trọng là không bỏ mặc bạn bè khi họ gặp khó khăn. Cả hai chúng tôi đã về đích và nhận giải khuyến khích.
Thời gian trôi đi nhanh chóng, bây giờ chúng tôi là học sinh lớp 6 tại Trung học cơ sở. Rất may mắn khi cô giáo xếp tôi và Phương Hà ngồi cạnh nhau, giúp đỡ nhau trong học tập. Ngày càng thân thiết, chúng tôi cùng nhau giải bài tập, tham gia đội văn nghệ. Chúng tôi có sở thích giống nhau, đặc biệt là đọc sách. Thông qua việc trao đổi sách, chúng tôi mở rộng kiến thức và học hỏi đức tính giúp đỡ lẫn nhau.
Phương Hà luôn nhắc tôi phải cẩn thận trong mọi hoạt động. Bạn ấy nhắc lại sự việc tôi ngã trong cuộc thi chạy để tôi học được bài học và trở nên cẩn thận hơn. Phương Hà là người bạn tốt, kỉ niệm trong cuộc thi chạy là niềm tự hào của chúng tôi và đã tạo nên tình bạn thân thiết. Hy vọng tình bạn của chúng tôi sẽ bền vững qua thời gian.
Kể lại một câu chuyện đáng nhớ - Mẫu 16
Mỗi người đều có một câu chuyện đáng nhớ riêng. Đối với tôi, những ngày được bố dạy viết chữ là những kỉ niệm không thể nào quên. Đó là những bước đầu tiên trong hành trình học tập của tôi.
Năm 2007, em bắt đầu học lớp một. Bố luôn ở bên cạnh em trong quá trình học, dạy em tính toán và luyện viết chữ. Bố luôn nhấn mạnh về việc viết chữ đẹp và sạch sẽ.
Những ngày đầu năm học, bố chỉ dạy em viết các chữ cái đã học trên lớp. Khi em viết đúng nét, bố tiếp tục dạy những chữ mới như p, x, k,... Dần dần, em đã viết được toàn bộ 29 chữ cái hoa. Mỗi ngày luyện tập, nét chữ em càng trở nên mềm mại, uyển chuyển hơn.
Vào học kì hai, em phải làm quen với chữ in thường. Bố hướng dẫn em viết từng chữ. Ban đầu em viết xấu và lộn xộn, nhưng bố luôn động viên em và dạy em cải thiện. Những lời động viên ấm áp của bố như dòng suối trong trẻo tưới mát tâm hồn em.
Đến cuối năm học lớp 1, em đã viết đẹp và đúng ba loại chữ: hoa, in thường và nghiêng. Bố đã dạy em chữ nghiêng bởi trên lớp không học. Với sự chăm chỉ, em đạt kết quả cao trong kì thi cuối học kì I.
Từ lớp 2 đến lớp 5, em tham gia cuộc thi 'Nét chữ nết người' và luôn đạt giải thưởng. Bố và thầy cô luôn hỗ trợ em trong suốt thời gian rèn chữ.
Giờ đây, em đã trưởng thành. Nhưng em vẫn nhớ những ngày được bố dạy học, kèm cặp. Em học được nhiều điều từ lời dạy của bố như: phải cẩn thận, giữ sách vở sạch đẹp và viết chữ dễ nhìn.
Niềm hạnh phúc trọn vẹn khi bố luôn bên cạnh em suốt năm năm học tiểu học. Điều này khiến em càng trân trọng, quý trọng mỗi khoảnh khắc sum họp bên gia đình yêu thương. Câu chuyện về bố dạy em viết chữ sẽ mãi mãi ghi sâu trong tâm hồn và ký ức của em.