Mô tả một câu chuyện về việc chăm sóc, giáo dục trẻ em trong 4 ví dụ hay nhất, giúp học sinh dễ dàng kể lại một câu chuyện đã nghe hoặc đã đọc về việc gia đình, trường học hoặc cộng đồng chăm sóc, giáo dục trẻ em hoặc trẻ em thực hiện trách nhiệm đối với gia đình, trường học và cộng đồng.
Mỗi câu chuyện mang lại những bài học ý nghĩa và sâu sắc. Hãy theo dõi bài viết dưới đây để nhanh chóng trả lời các câu hỏi trong bài Kể chuyện đã nghe, đã đọc tuần 33 - Sách Giáo Khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 148.
Đề bài: Kể một câu chuyện em đã nghe hoặc đã đọc về việc gia đình, trường học hoặc cộng đồng chăm sóc, giáo dục trẻ em hoặc trẻ em thực hiện trách nhiệm đối với gia đình, trường học và cộng đồng - Kể chuyện đã nghe, đã đọc (Sách Giáo Khoa Tiếng Việt lớp 5 tập 2 trang 148).
Gợi ý Kể câu chuyện về chăm sóc, giáo dục trẻ em
1. Tóm tắt nội dung:
- Các trường hợp về việc gia đình, nhà trường và xã hội chăm sóc, giáo dục trẻ em, như: 'Người mẹ hiền' (Tiếng Việt 2, tập một), 'Chiếc rễ đa tròn' (Tiếng Việt 2, tập hai), 'Lớp học trên đường' (Tiếng Việt 5, tập hai).
- Trách nhiệm của trẻ em đối với gia đình, nhà trường và xã hội, ví dụ như: 'Ở lại với chiến khu' (Tiếng Việt 3, tập hai), 'Trận bóng dưới lòng đường' (Tiếng Việt 3, tập một).
2. Nơi tìm kiếm câu chuyện:
- Câu chuyện được nghe từ người thân kể.
- Truyện cổ tích cũ và mới. Chú ý đến các truyện như Không gia đình của Héc-to Ma-lô, 'Những tấm lòng cao cả' của A-mi-xi, Tốt-tô-chan – câu chuyện về cô bé ngồi bên cửa sổ của Ku-rô-y-a-na-gi.
3. Cách kể truyện:
- Giới thiệu về câu chuyện (Tên câu chuyện là gì, em đọc ở đâu hoặc nghe ai kể, câu chuyện nói về ai hoặc về điều gì?).
- Kể toàn bộ nội dung của câu chuyện, tập trung vào các chi tiết quan trọng để đáp ứng yêu cầu của đề bài.
- Nêu ý kiến hoặc cảm nhận cá nhân về câu chuyện.
4. Thảo luận:
- Tham gia bình chọn câu chuyện hay nhất cùng các bạn trong lớp.
- Thảo luận về ý nghĩa của câu chuyện được bình chọn là hay nhất cùng các bạn.
Kể một câu chuyện về chăm sóc, giáo dục trẻ em - Mẫu 1
Trong kỳ nghỉ hè vừa qua, tôi có dịp về quê thăm ngoại. Quê ngoại tôi nằm ở vùng sâu vùng xa của tỉnh Nghệ An. Ở đó, còn có nhiều người gặp khó khăn, sống trong cảnh đói nghèo suốt năm tháng. Gia đình bé Na cũng gặp phải những khó khăn tương tự, nhưng tình cảm quan tâm của hai bà cháu Na đã khiến tôi cảm phục không ngớt.
Ngay từ khi mới sinh ra, bé Na đã mang cái biệt danh Na không cha. Bởi cha của bé, sau khi biết mẹ bé mang thai, đã bỏ đi không quay lại. Do đó, chị Lan phải trở về quê sống với mẹ già. Sau khi bé Na chào đời, chị Lan lại phải ra Sài Gòn kiếm sống cho gia đình. Bé Na ở nhà với bà ngoại, người đã cao tuổi. Hai bà cháu sống quật cường, chia sẻ cùng nhau trong cuộc sống hàng ngày. Bé Na có vẻ ngoài xinh xắn và đáng yêu, tính cách lịch sự, dễ thương, khiến người xung quanh đều yêu quý và kính trọng.
Một ngày nọ, bà ngoại nhờ tôi mang ít bánh mới làm sang cho bé Na, tôi có cơ hội biết thêm về hoàn cảnh của hai bà cháu.
Bước vào ngôi nhà cũ kỹ, tôi gọi lên:
- Bà Năm ơi, bà Năm có nhà không ạ?
Bước ra từ trong nhà, bà Năm mỉm cười và hỏi:
- Cháu có phải là Hạnh mới về từ thành phố không? Có việc gì cháu ạ?
Tôi nhanh chóng trả lời:
- Dạ, đúng vậy ạ. Bà cháu vừa làm xong một mẻ bánh, bà cháu muốn cháu mang sang biếu bà và bé Na ạ.
Bà Năm cảm ơn, nhận đĩa bánh từ tay tôi và mời tôi vào nhà ngồi chơi.
Tôi ngồi bên bà Năm và hỏi:
- Bé Na ở đâu rồi bà?
Bà từ từ đáp:
- Na năm nay đã lên lớp một, nên nó đã chạy sang nhà thằng Nam dạy học cho rồi.
Uống một ngụm nước chè xanh, bà bắt đầu kể:
- Thương thay cho đứa bé ấy cháu ạ. Sinh ra trong cảnh cơ cực nên thiếu thốn tình thương và vật chất. Cha vắng mẹ bận, cuộc sống bạc nhược chỉ nhờ vài ba mảnh đất. Khi mùa đến thì còn có lúa, nhưng khi khô hạn lại phải đi kiếm cơm bằng cách hái rau má, măng tre để kiếm sống. Ban đầu bà không muốn để em ấy đi học, nhưng suy nghĩ lại, bà thấy cuộc đời bà và mẹ nó đã đủ đắng cay, vì vậy, bằng mọi cách, bà cũng muốn em ấy có cơ hội đi học. Khi kể đến điều này, bà như cảm thấy xót xa.
Tôi cố gắng an ủi bà và bà tiếp tục nói:
- Dù vậy, con bé đó rất lanh lợi cháu ạ. Thằng Nam nói rằng Na học rất nhanh, biết ngay từ lần đầu. Bà chỉ mong Na học giỏi, biết chữ để có cuộc sống tốt hơn.
Tôi đáp lại:
- Vâng bà ạ, tuy cháu chỉ mới gặp Na hai lần nhưng thấy Na thật thông minh và nhanh nhẹn ạ. Bà hãy cố gắng tạo điều kiện để Na được đi học nhé. Em ấy sẽ trở thành một học sinh giỏi đấy ạ.
Bà Năm phát tán nụ cười như một biểu tượng của hy vọng, tin rằng những gì tôi nói sẽ thành hiện thực.
Đến bữa trưa, tôi chào tạm biệt bà và rời đi. Trong lòng, tôi cảm thấy một chút buồn vì tình cảnh khó khăn của bà, nhưng cũng vui mừng vì bé Na có một bà thương yêu và quan tâm như vậy.
Qua câu chuyện này, tôi nhận thấy rằng trong cuộc sống có nhiều hoàn cảnh đau buồn, nhưng mọi người vẫn cố gắng vượt qua để tạo điều kiện cho con em được chăm sóc, dạy dỗ và đi học. Bà Năm là một ví dụ, làm theo đúng pháp luật và nhân đạo, làm cha làm mẹ đúng nghĩa.
Kể một câu chuyện về chăm sóc, giáo dục trẻ em - Mẫu 2
Đồn Biên phòng 234 là đơn vị kết nghĩa với trường của chúng tôi. Từ đồn trưởng đến sĩ quan, lính trong đơn vị luôn coi thầy cô giáo và học sinh của Trường Tiểu học Bảo Lạc như là gia đình thứ hai, luôn dành cho họ sự quan tâm, chăm sóc quý báu.
Khi bước vào lớp Một, tôi đã ngạc nhiên trước vườn trường xanh mướt với hàng nghìn cây gỗ quý. Sau này, tôi mới biết rằng vườn cây đó và 5 gốc phượng toả bóng mát, đua hoa đỏ giữa sân trường là nhờ sự chăm sóc của các anh chiến sĩ Biên phòng 234. Vườn hoa, vườn thuốc nam có nhiều cây quý làm thuốc cũng được các sĩ quan y từ Đồn Biên phòng gây dựng. Cô Lý, cô Nga, cô Tâm... mỗi tuần luôn đến chăm sóc vườn thuốc và kiểm tra sức khỏe cho chúng em.
Câu chuyện về bạn Lợi của lớp tôi được bác sĩ Nga cứu sống thật sự đầy cảm động. Lợi bị đau bụng đã hai ngày đêm, nhưng bố mẹ vẫn nghĩ rằng là do đau bụng giun. Lợi là học sinh giỏi nên vẫn cố gắng đi học. Buổi sáng đó, khi Lợi ngã xuống trên ghế, bác sĩ Nga từ vườn thuốc hoảng sợ chạy tới. Chỉ cần kiểm tra, cô đã biết Lợi mắc viêm ruột thừa cấp tính, tình trạng nguy kịch. Phải mổ ngay mới cứu được! - Cô nói với Hiệu trưởng như vậy. Chỉ mười phút sau đó, xe cấp cứu từ Đồn Biên phòng đã đến mang theo dụng cụ y tế, bông băng, thuốc. Văn phòng nhà trường trở thành phòng mổ. Toàn trường sôi sục. Chiều hôm đó, Lợi mới được chuyển đến trạm Y tế để điều trị. Chỉ hơn một tuần sau đó, Lợi đã trở lại lớp học bình thường. Anh ấy khoe vết mổ đã làm cho bạn bè xem. Lớp tôi đã đem hoa đến tặng Đồn Biên phòng. Bố mẹ Lợi đã tặng bác sĩ Nga và trạm Y tế hai con rùa núi nhỏ làm cảnh và một củ khoai mài gọi là 'món quà tình nghĩa quân dân'.
Mỗi khi thấy các cán bộ, chiến sĩ Đồn Biên phòng đến thăm trường, thấy các thầy thuốc mặc quân phục đi lại trong vườn thuốc, chúng tôi cảm thấy yêu thương, quý mến và gần gũi vô cùng.
Kể một câu chuyện về chăm sóc, giáo dục trẻ em - Mẫu 3
Từ khi bắt đầu học đến nay, tôi đã gặp rất nhiều thầy cô giáo. Tất cả họ đều yêu thương học trò, quan tâm chăm sóc và dạy dỗ từng bước từng bước cho học trò. Nhưng có lẽ, người khiến tôi cảm thấy kính trọng và ngưỡng mộ nhất vẫn là cô giáo Ngọc, giáo viên chủ nhiệm lớp 3 của tôi. Vì tôi thấy rằng, cô là người rất gần gũi, mọi câu chuyện xung quanh cô đều khiến tôi kính phục. Và câu chuyện dưới đây cũng không ngoại lệ:
Trong giờ ra chơi, Hải và Hùng, hai bạn lớp bên, tranh nhau một quả bóng. Hải giành được nhưng không cho Hùng chơi, khiến Hùng tức giận nhảy vào đánh Hải. Cả hai tự nhiên bị đấm, Hải tức quá nên cũng nhảy vào đấm Hùng, khiến Hùng chảy máu mũi mặc kệ sự can ngăn của các bạn.
Lúc đó, chú bảo vệ lao tới, nắm hai bạn bằng hai tai rồi dẫn vào phòng hiệu phó.
Sau khi nghe câu chuyện, thầy yêu cầu Hải và Hùng gọi phụ huynh đến để giải quyết. Bất ngờ, tiếng cô giáo Ngọc vang lên từ phía sau:
- Thưa thầy, trong hai bạn có một bạn học sinh lớp em. Thầy có thể để em xử lý vụ việc này được không ạ?
Hiệu trưởng đồng ý và dẫn hai bạn sang phòng khác để xử lý.
Trong lúc đi, Hải nghĩ: Chắc cô sẽ la mắng tôi vì tôi thường xuyên gây chuyện làm lớp bị trừ điểm thi đua.
Khi đang suy nghĩ, cô giáo lên tiếng:
- Các em có thể kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối được không?
Hùng kể lại câu chuyện và đợi cô giáo phán xử.
Sau khi nghe câu chuyện, cô tiến lại gần Hùng và nói:
- Cô là cô giáo chủ nhiệm của Hải, cô cũng phải chịu trách nhiệm trong vụ này, cô xin lỗi em thật lòng.
Hùng lúng túng nói:
- Cô ơi, cô không cần phải xin lỗi em đâu ạ, lỗi do Hải mà!
Cô mỉm cười và đáp:
- Đúng vậy, Hải là người đã làm sai, nhưng cô cũng có phần lỗi khi chưa hướng dẫn Hải rằng không được cướp đồ của người khác, điều này dẫn đến vụ đánh nhau hôm nay.
Sau đó, cô quay lại phía Hải:
- Hải ạ, em nghĩ em cũng nhận ra đã mắc lỗi rồi đúng không? Em hãy xin lỗi bạn và mong bạn tha lỗi cho em.
Hải nhìn chăm chú vào Hùng và nói:
- Tớ xin lỗi cậu, lần sau tớ sẽ không làm như vậy nữa, mong cậu tha lỗi cho tớ.
Cô giáo tiếp tục:
- Hùng ơi, bạn đã nhận ra sai lầm và xin lỗi, em có thể tha lỗi cho bạn lần này được không?
Hùng nhìn cô và trả lời:
- Dạ vâng, thưa cô.
Cô mỉm cười, vỗ nhẹ đầu hai bạn và nói:
- Hai bạn có thể cầm tay nhau không?
Cả hai cười và gật đầu, sau đó nắm tay nhau làm huề.
Cuối cùng, cô giáo khuyên Hải học bài cho tốt và dẫn Hùng qua phòng y tế để rửa vết thương. Tan học, cô cũng đưa Hùng về và không quên gửi lời xin lỗi đến phụ huynh của Hùng về sự việc sáng nay.
Không biết sau khi nghe xong câu chuyện, các bạn cảm thấy như thế nào nhưng đối với tôi, tôi thực sự ngưỡng mộ cô giáo và đánh giá cao lời nhắc nhở của cô: 'Hải sai nhưng cô cũng có phần trách nhiệm vì chưa dạy Hải không được giật đồ của người khác'. Chính những hành động đó đã khiến Hải nhận ra lỗi lầm của mình. Cô Ngọc thật sự là một người thầy biết cách dạy dỗ học sinh.
Kể một câu chuyện về chăm sóc, giáo dục trẻ em - Mẫu 4
Chắc chắn mọi người đều đã nghe câu chuyện “Người mẹ hiền”. Đó là câu chuyện chúng ta đã được học trong bài Tiếng việt lớp 2, tập một. Câu chuyện kể về hai học sinh Minh và Nam trốn học để đi chơi và lòng nhân từ của cô giáo. Câu chuyện như sau:
Khi ra ngoài chơi, Minh nháy mắt với Nam và nói:
- Ở ngoài có gáng xiếc, chúng ta đi xem đi.
Nam nghe vậy không kìm được sự tò mò
- Nhưng cổng trường đã khóa, làm sao mà trốn được?
Minh đáp:
- Tôi biết có một khe hở trong bức tường.
Khi hết giờ ra chơi, hai em đứng bên cạnh bức tường. Minh đầu tiên vén ra, Nam giúp Minh thoát ra ngoài. Khi Nam cố gắng trốn ra, bác bảo vệ xuất hiện, giữ chặt hai chân của em.
- Ê, đây là ai đây, trốn học à? Nam vùng vẫy, bác càng nắm chặt hơn. Sợ hãi, Nam khóc toáng lên.
Bỗng có tiếng cô giáo nói:
- Bác nhẹ tay chút, đừng làm đau trẻ. Em này là học sinh lớp của tôi.
Cô nhẹ nhàng dẫn Nam lùi lại, sau đó giúp em ngồi dậy, cô lau sạch đất và cát trên người Nam trước khi đưa em về lớp.
Cảm thấy đau và xấu hổ, Nam bắt đầu khóc. Cô vỗ nhẹ vào đầu Nam và gọi Minh, người đang đứng ở cửa lớp, vào và hỏi một cách nghiêm túc:
- Từ nay, hai em có còn trốn học để đi chơi nữa không?
Cả hai em cùng trả lời:
- Không, thưa cô! Chúng em xin lỗi cô ạ.
Cô hài lòng khi dẫn hai em về và tiếp tục dạy bài.
Qua câu chuyện này, chúng ta thấy được lòng bao dung, yêu thương và sự nhân ái của cô giáo. Cô không chỉ không trách mắng mà còn quan tâm và chăm sóc Nam và Minh. Cô thực sự xứng đáng với vai trò như một người mẹ hiền như tiêu đề của câu chuyện.