Buổi chiều về phố vẫn chờ mong
Lòng bồi hồi nhớ nhung mùa thu
Sớm mai mới lại sáng rạng ngời
Khắp phố Hà Nội vẫn tiếp tục nồng nàn
Gió se lạnh, lá rơi bên lề đường
Hà Nội vẫn bận rộn, vẫn mãi là mười hai mùa hoa
Người với người dường như bước chậm lại để thưởng ngoạn tiết trời thu
Nhưng tại sao ta lại vội vã đi ngang qua nhau như thế?
Trở thành người xa lạ, không còn nghe thấy tiếng nói của nhau
Những hàng cây biến đổi theo nhiều màu sắc
Cảm nhận sự thay đổi của những hàng cây, màu sắc đang thay đổi
Chỉ có mình anh đổi lòng để quên đi chúng ta
Anh đi về đâu?
Em ở lại đây
Nỗi nhớ dài mãi như làn gió thu luôn lay động
Hoài niệm về những kỷ niệm chênh vênh đầy lo lắng
Nhớ không, em có nhớ không?
trong những buổi chiều, hồ Tây đón gió lùa
khi hoàng hôn rơi trên cầu Long Biên
đâu đó, mình lẻ loi với nỗi nhớ mùa...
Gửi người bạn thân thương, Hà Nội bước vào những ngày đầu thu, gió se lạnh nhè nhẹ, cuốn đi những chiếc lá và nhắc nhở nỗi nhớ. Tiếp tục chương trình, mời quý vị thưởng thức bài viết:
Một mùa thu nữa, tôi nhớ về em (Lương Thế)
Gió nhẹ nhàng len lỏi qua từng khung cửa sổ, làn se lạnh khiến con người mơ màng giữa bầu không khí cuối hạ đầu thu, đó là một mùa thu nữa lại về, đầy biến động và huyền diệu, như cảm nhận trước dấu hiệu của sắc màu mùa thu mà từng hàng cây, con phố đã bắt đầu tỉnh giấc để thưởng thức hương vị tinh khiết của thiên nhiên.
Không biết mùa thu đã đợi chờ ở đó từ bao giờ nữa, nhưng có lẽ cũng đã từ rất xa xưa, chờ đợi để dẫn tôi vào những kỷ niệm, những kỷ niệm ấy được mùa thu bọc gói một cách cẩn thận như muốn tránh cho tôi phải đối mặt với những gì trên từng bước đi trong quãng đời.
Một buổi sáng cuối tuần hiếm hoi, tôi có cơ hội đi lang thang trên những con phố của Hà Nội. Áp lực từ công việc khiến tôi quên mất rằng cũng cần phải dành cho bản thân những giây phút thư giãn như thế này. Ghé vào một quán cà phê nhỏ nằm ở phố Hoàng Văn Thái, con phố đã làm nên biết bao kỷ niệm trong tuổi trẻ của tôi. Thường tôi lại tìm đến những nơi yên bình, im lặng chỉ để được trầm mình trong những cảm xúc, điều này đã trở thành thói quen từ khi nào thì tôi cũng không nhớ nữa...