blogradio.vn - Mỗi khi người ta hỏi về con đường tình duyên, tôi lại muốn lén gửi đi vài lời đến hắn: “Cảm ơn sự nhiệt tình của mày đã khiến tao ế hai mươi tư năm trời, thằng bạn tốt ạ”.
Đó là một ngày hè oi ả, ánh nắng chói chang của mặt trời như đang đốt cháy mọi sinh vật dưới mặt đất. Mọi người dường như đang tránh né ánh nắng để lánh vào trong nhà điều hòa mát mẻ, nhưng ở góc phố kia có hai người - một cao, một thấp. Họ đang cầm một viên kem, tranh nhau một chiếc ô để che nắng. Đó chính là tôi và Phong - thằng bạn thân của tôi suốt mười năm qua.
Tôi và hắn cùng tuổi, chúng tôi quen biết khi gia đình hắn chuyển đến sống gần nhà tôi từ một thành phố khác. Lần đầu tiên tôi gặp Phong là khi thấy hắn đi theo ba mẹ sang nhà tôi chào sau ngày gia đình hắn mới chuyển đến. Ấn tượng ban đầu của tôi về hắn là một cậu bé nhỏ nhắn, lúc nào cũng bám theo mẹ. Lúc ấy tôi tự hỏi: “Con trai mà lùn thế này sao”. Cũng vì chiều cao của hắn không bằng tôi nên tôi thường xuyên trêu chọc hắn, tôi làm những trò nghịch ngợm rồi bắt hắn làm theo. Hắn cũng tham gia những trò nghịch ngợm đó, nhưng với vẻ mặt ép buộc, không mấy vui vẻ.
Sau này không hiểu sao, sau vài năm chơi với nhau, hắn bắt đầu cao lớn như một cây cải đang bị kéo lên khỏi đất. Và từ đó đến giờ, hắn cao hơn tôi một đầu. Vì thế tôi không dám trêu chọc hắn như trước nữa. Mỗi khi tôi định mắng hắn, hắn lại vuốt tóc tôi và gọi tôi là “nấm lùn di động”.
Biệt danh ấy hắn đặt cho tôi từ thời cấp ba cho đến khi chúng tôi lên đại học. Hai đứa được biết đến là bạn thân nhưng lại thường xuyên cãi nhau như chó với mèo, không ai chịu thua ai. Như hôm nay vậy, cả hai đều muốn ăn kem, nhưng không ai chịu đi mua, vậy là cả hai đành phải đi cùng nhau. Và hắn cũng muốn mua loại trà sữa trân châu mà hắn thích, nên chúng tôi phải đi tới quán thứ ba mới tìm được. Trời nắng nóng, hai đứa vội vàng chen chúc dưới một chiếc ô. Hắn luôn giữ ô che đi đâu thì tôi cũng phải theo, không để lọt ánh nắng 37 độ C.
- Mày không che ô cho cô ấy à? Tao sắp nóng cháy mất rồi đấy này.
- Tao chẳng bao giờ xem mày là con gái đâu!
Hắn vừa cãi lại tôi, vừa nhấm nháp miếng kem to. Người đi đường nhìn chúng tôi như thể là những sinh vật lạ lẫm. Thật buồn cười, trời nắng chói chang mà lại có hai đứa dại dột cãi nhau dưới trời nắng. Tôi cố gắng lấy cái ô nhưng hắn lại giơ cao, đối với tên mét tám mươi, cái ô ấy thật là không thể tầm tay.
- Hôm nay tao thư thái nên không muốn cãi nhau với mày.
- Vì mày ngắn đến nỗi không đạt được đâu chứ!
Nghe hắn nói một câu trúng tim đen nhưng tôi vẫn phải giả vờ phủ nhận, tôi thì thầm nói trong lòng:
- Cao hơn có hai mươi hai phẩy năm mươi lăm cen thôi mà tự cao tự đại thế!
- Sao mày nói vậy? - Hắn nhìn tôi tròn xoe mắt.
- Tao không nói gì cả. – Tôi không dám cãi lại hắn, sợ hắn lại đánh tôi đi đầu trần về nhà.
Về nhà hắn, thấy mẹ hắn đang lau dọn, tôi vui mừng vào chào cô và nhanh chóng mách tội hắn:
- Chào cô Lan, nhiệt độ này cô nên nghỉ ngơi một chút thôi, đừng lau dọn bây giờ. Cô nên nghỉ tay ngồi ăn kem với chúng tôi đi ạ. Chúng tôi với Phong mới mua được nhiều loại kem lắm.
Nghe tiếng tôi, cô Lan dừng lại và nhìn tôi mỉm cười.
Đào à, vào đây ngồi thôi. Sao cả hai lại đi ra ngoài khi trời nắng thế này?
Tôi chạy đến gần cô và mách tội anh ấy:
- Phong toàn che mặt bằng ô và đi vào nơi khác, khiến cho tôi bị nắng chói chang, da đen thui ấy.
Cô Lan lườm hắn một cái:
- Mày chỉ biết bắt nạt con gái người khác thôi.
- Con này, không hiền lành tí nào mẹ ơi. – Hắn phản đối không chịu nổi.
Mẹ hắn thực sự là một người phụ nữ dịu dàng. Bà luôn ủng hộ tôi hơn con trai bà. Ủng hộ đến mức hắn còn nói với tôi rằng:
- Mày mới là con ruột của mẹ tao phải không? Sao mỗi khi mày đến mẹ tao lại coi tao như không tồn tại vậy?
Tôi hí hửng đáp lại:
- Vậy nên mày đừng hòng bắt nạt tao nhé, nếu không tao sẽ kể cho cô Lan biết mày sẽ bị cắt cơm tối nay!
Thấy hắn im lặng, tôi tự hào nở nụ cười. Nhưng tôi trong lòng nghĩ: “Mẹ hắn thật sự coi tôi như con gái trong nhà vậy à”. Nhà hắn chỉ có hai anh em, hắn và em út năm nay đang học cấp hai. Có lẽ do mẹ hắn không có con gái nên mới quý tôi như vậy. Không chỉ tình cảm giữa tôi và cô Lan là tốt đẹp, mà mẹ tôi và cô cũng rất thân thiết. Mỗi khi hai nhà có thời gian rảnh rỗi là họ tổ chức những bữa cơm chung để cùng chia sẻ những câu chuyện vui buồn trong nhà. Tôi rất thích những bữa cơm đó, cả hai nhà chúng tôi đều tụ họp lại để chuẩn bị đồ ăn. Mặc dù tôi là một cô gái nghịch ngợm, nhưng tôi cũng biết giúp đỡ mọi người trong nhà bếp. Có lẽ qua những buổi gặp gỡ như vậy mà cô Lan cảm thấy tôi đáng quý hơn, chắc cô nghĩ tôi là một cô gái hiền lành, đảm đang nên cô từng nói với tôi rằng:
- Hai mươi tư tuổi rồi mà thằng Phong chưa từng dẫn bạn gái về nhà bao giờ. Nếu không có ai lấy hắn thì tớ sẽ giúp cô đấy, cô cảm ơn tớ nhiều lắm.