Em gái của tôi sắp tròn hai tuổi, vẫn còn nhỏ bé, và gần đây tôi nhận ra rằng em đã bắt đầu tránh né ánh mắt của ba mỗi khi ông tức giận. Khi em phạm lỗi, ba trừng mắt lên, em sợ hãi nhìn chỗ khác, trốn sau lưng của chị, của mẹ để không nhìn thấy ánh mắt ấy,… Nhìn thấy em như vậy, tôi nhận ra rằng việc tránh né những ánh nhìn không mấy thân thiện đó đã bắt đầu từ khi còn nhỏ, và đã trở thành một thói quen dần dần, tồn tại đến khi trưởng thành.
Nhưng khi trưởng thành, chúng ta nhận ra rằng không chỉ có ánh mắt của ba mẹ là quan trọng mà còn có ánh mắt của rất nhiều người trong xã hội, những ánh nhìn mà họ nhìn chúng ta có thể không công bằng. Ba mẹ chỉ giận dữ khi chúng ta phạm sai lầm, trong khi đó những ánh mắt khác có thể mang nét dịu dàng, ấm áp, và thông cảm ngay sau đó. Tuy nhiên, xã hội không chỉ có những ánh mắt đầy ấm áp và khích lệ, mà còn có những ánh mắt soi mói, thậm chí là ác ý và miệt thị, điều này khiến chúng ta cảm thấy khó chịu và tự ti.
Đứng trước những ánh mắt đó, cảm giác là không thể diễn tả. Mỗi ánh mắt như một chiếc dáng vẹo, một thanh gươm đâm thẳng vào lòng chúng ta, gây ra sự đau đớn, bối rối và sợ hãi. Những ánh mắt đó quá nhiều, tạo ra một cảm giác như chúng ta đang bị châm chọc, làm cho tôi cảm thấy rùng mình và kinh hãi. Hãy tưởng tượng, một bên là một mình, không ai khác, trong khi bên kia là rất đông người ẩn nấp trong bóng tối, ẩn nấp sau những hình thức kì dị của xã hội, không ai muốn tiết lộ bản thân, nhưng ánh mắt của họ vẫn sắc nhọn, tập trung vào chúng ta. Lý do cho điều này là gì, không ai biết, chúng ta cũng không biết, nhưng họ cho rằng đó là điều tất yếu, và họ sử dụng quyền lực của mình để khẳng định điều đó.
Tại sao một người phụ nữ quyết định ly hôn và trở thành mẹ đơn thân sau khi trải qua bao nhiêu khổ đau từ một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, nhưng vẫn chịu đựng những ánh mắt khinh miệt từ hàng xóm, từ những người không hiểu biết và không chịu đau khổ thay cô ấy… Cô ấy đã tránh né những ánh mắt đó như một thói quen.
Tại Sao Một Học Sinh Dám Nghịch Lý Trong Lớp
Tại sao một người không thuộc giới tính nam hay nữ lại phải sống trong sự kín đáo, thậm chí đến mức một số người vẫn ép buộc họ kết hôn để che đậy sự thật? Ở đây không chỉ có người đó cảm thấy khó xử, mà còn có gia đình, người vợ khác. Lại là sự né tránh ánh mắt của những người không thể chấp nhận họ, không thể đem lại hạnh phúc thực sự cho họ.
Một người sống với thói quen trốn tránh ánh mắt của người khác sẽ đi đến đâu? Sự nhút nhát suốt đời, từ chối bản thân, sống không chân thành, sống dưới áp lực của ánh mắt đánh giá không thoải mái? Rồi khi trưởng thành, họ sẽ tham gia vào đám đông nào đó, vô tội phạm ánh nhìn châm chọc đó vào người khác, mọi thứ cuộn vào trong vòng luẩn quẩn, không lối thoát. Thói quen tránh né vốn nhằm bảo vệ chúng ta nhưng lại làm tổn thương chúng ta nhanh hơn bất kỳ điều gì khác!
Đã có những người dũng cảm đứng lên, đối mặt trực tiếp với ánh mắt đó, bảo vệ bản thân bằng năng lực, sự tự tin bên trong. Những người phụ nữ sau khi ly hôn vẫn tiếp tục sống, đóng góp cho xã hội, thậm chí tìm kiếm hạnh phúc cho bản thân, phát triển bản thân. Rồi những ánh mắt kia sẽ dần tắt, bị động chuyển sang. Cậu học sinh dũng cảm đứng lên trước lớp, diễn đạt ý kiến của mình, là người chấp nhận kiến thức mới nhất, là người biết mình sai ở đâu để tiến bộ. Những ánh mắt phê phán kia sẽ dần biến mất, thay vào đó là ánh mắt của sự khâm phục, hân hoan. Chỉ cần chúng ta chứng minh cho bản thân mình, vượt qua nỗi sợ hãi, ánh mắt kia sẽ trở nên mong manh hơn chúng ta tưởng, và sớm phai nhạt, trả lại sự tôn trọng mà chúng ta xứng đáng có.
Nhưng vấn đề là làm thế nào để chúng ta vượt qua thói quen đã thâm nhập vào tiềm thức, trở thành một phần của bản thân?
Trước tiên, hãy đối mặt với chính bản thân mình. Hãy tự nhìn nhận, hiểu rõ điều gì mình muốn. Đây không phải là một việc dễ dàng, nhưng chúng ta không nên từ bỏ. Khi đã hiểu rõ mình, hãy đảm bảo rằng bạn không bao giờ từ bỏ, không bao giờ tự mình chôn vùi trong những rắc rối khác nhau.
Sau khi hiểu rõ bản thân, hãy hiểu rõ người khác. Hãy nhìn xung quanh, đối mặt với những ánh nhìn đang hướng về bạn, và tìm một lý do thuyết phục để tha thứ cho họ. Thay vì tìm lí do để căm phẫn, hãy tìm lí do để tha thứ. Bởi vì nếu không, chúng ta sẽ trở thành nạn nhân của lòng căm ghét. Hãy tìm sự giải thoát cho bản thân, hãy tha thứ và coi đó như một bài học cho chính mình.
Cuối cùng, nhắm mắt và tiến lên. Nhắm mắt để không bị quấy rối bởi những ý kiến xung quanh, những điều có thể làm mất tập trung. Nhắm mắt để cảm nhận rõ nhất trái tim, những gì mình muốn, và tiến lên đó. Đừng vội vàng, hãy bình tĩnh, mọi thứ cần thời gian, và chúng ta cũng vậy. Hãy làm quen với điều này, để mỗi bước đi của chúng ta trở nên mạnh mẽ hơn.
Hãy nhìn về phía trước, trân trọng những điều tốt đẹp xung quanh, và tiến về mục tiêu. Hãy lắng nghe tiếng gọi thân thương, những lời khích lệ, và cảm nhận sự tươi vui của cuộc sống. Hãy tiến về những mục tiêu, những nơi mới mẻ, và những con đường quen thuộc.
Nếu chúng ta đã trải qua khó khăn để thoát khỏi ánh nhìn của người khác, đừng để mình lại rơi vào đó một lần nữa. Đừng bao giờ trở thành người dùng ánh mắt ấy để phán xét người khác.
Như hoa hướng dương luôn quay về ánh sáng chói chang của mặt trời, chúng ta cũng cần hướng về những điều tươi sáng nhất trong cuộc sống!
Tác giả: Trần Ngọc Minh Uyên