Con lớn lên, ba mẹ cũng trở nên già hơn. Con trẻ trung, hồn nhiên chào đón tuổi xuân tràn đầy năng lượng. Ba mẹ thầm nhủ, cảm thấy thời gian trôi đi mỗi ngày, mỗi ngày, và họ đã già đi thêm một tuổi. Đời sống là như vậy đó!
Giữa cuộc sống hối hả, giữa những bận rộn trong xã hội hiện đại, qua từng ngày, từng ngày... những lo lắng làm nếp nhăn sâu trên trán, trên bàn tay, trên khắp cơ thể của ba và mẹ.
Trong câu chuyện về cậu bé và những cái đinh, mỗi khi con cái giận dữ, như một chiếc đinh đâm vào hàng rào. Dù sau này đinh được tháo ra, nhưng dấu vết và tổn thương trên hàng rào vẫn ở lại. Bạn thấy không? Trái tim của ba mẹ cũng giống như hàng rào đó! Có những lúc cãi vã với cha mẹ, con thốt ra những lời không hay, để lại cho ba mẹ những vết thương khó lòng lành lại.
Hãy tận hưởng cơ hội nắm đôi bàn tay, hoặc chạm vào những nếp nhăn của ba mẹ một lần, để cảm nhận những dấu vết mà thời gian đã để lại. Chúng không chỉ là kết quả của thời gian trôi đi mà còn chứa đựng những tâm tư sâu thẳm và những nỗi niềm mà chúng ta, đôi khi, không nhận ra đã làm tổn thương ba mẹ.
Bàn tay mẹ nhỏ bé nhưng lại mang trong đó sức mạnh kỳ diệu, từ khi con còn nhỏ đến khi lớn lên, mọi bữa cơm con ăn đều được mẹ chuẩn bị với tình thương. Nhưng với cuộc sống hối hả bên ngoài, con đã vô tình quên mất niềm hạnh phúc đó và từ chối những bữa cơm mẹ đã chuẩn bị với tâm huyết và tình yêu thương. Bây giờ đi khắp nơi, trải qua nhiều trải nghiệm, con mới nhận ra rằng, dù có nhiều món ăn ngon đến đâu, thì món ngon nhất vẫn là bữa cơm nhà do mẹ nấu.
Ngày xưa chỉ vài sợi tóc bạc trên đầu, con nhổ đi là xong. Nhưng bây giờ, tóc bạc đã phủ kín đầu của ba mẹ, con không thể nào nhổ được nữa. Mọi người nói rằng tóc bạc là do ba mẹ lo lắng nhiều, liệu con có phải cũng là một trong những lý do khiến ba mẹ lo lắng không?
Bạn biết không? Mỗi khi con 'đánh tráo' lời với ba mẹ, dù ba mẹ có la mắng, nhưng họ vẫn luôn trách cứ con. Con buồn, con cãi đôi câu trong cơn giận, còn khi buồn, ba mẹ lại giấu nhẹm điều đó, để mái tóc bạc trở lại làm nổi bật vài sợi trắng giữa mái tóc màu xanh của tuổi thanh xuân.
Mỗi khi con cãi lời, trán ba mẹ lại nhăn lại, lộ ra hàng nếp nhăn sâu trong đó. Trước đây, con nghĩ rằng lo lắng của ba mẹ chỉ là một điều vô hình mà con không thể nhìn thấy, nhưng đôi khi nó lại trở nên rõ ràng trước mắt con.
Con sợ, sợ khi nhìn thấy những nếp nhăn mới trên trán ba mẹ. Đó là lúc con nhận ra rằng ba mẹ lại già thêm một tuổi, và những nếp nhăn đó sẽ ở lại mãi trên khuôn mặt của họ.
Nếu thời gian đau đớn muốn để lại dấu vết trên gương mặt của ba mẹ, thì những lúc con làm ba mẹ lo lắng lại càng khiến những vết tích đó trở nên sâu hơn. Mỗi lần cãi lời, con nghĩ đó chỉ là lời nói bình thường, nhưng lại khiến cho mắt ba mẹ cay cay. Mỗi lần lo lắng vì con, hàng ngàn câu hỏi vẩn vơ trong đầu ba mẹ, làm họ không thể yên giấc, và cuối cùng làm hại đến 'cửa sổ tâm hồn' của họ.
Bạn ơi, đã bao lâu rồi bạn không thấy ba mẹ mỉm cười?
Nhớ lại những lúc khiến ba mẹ vui vẻ mới cảm nhận được hạnh phúc của họ đơn giản như thế nào! Đôi khi chỉ cần một chút quan tâm nhỏ nhặt, đôi lúc chỉ việc nhớ về nhà là đã làm tan biến mọi ưu phiền trong cuộc sống của ba mẹ. Con cái thường nghĩ rằng để thể hiện tình yêu cần phải có điều gì đó lớn lao và to lớn. Nhưng thực tế, ai cũng muốn trở thành anh hùng cứu thế giới, nhưng ít ai nhớ đến việc giúp mẹ rửa bát!