blogradio.vn - Nhưng rồi, sau 5 năm, chúng ta gặp lại nhau. Cảm giác xúc động tràn về trong lòng em. Anh vẫn là chàng trai ấy, vẫn đầy nhiệt huyết và say mê với công việc, còn em đã không còn là cô gái ngây thơ và hồn nhiên như trước kia.
Nếu đã lỡ nhau ở quá khứ, chúng ta có thể cảm thấy hối tiếc và tiếc nuối. Đôi khi, ta nghĩ rằng nếu hiểu biết nhau hơn, cùng chủ động trong mối quan hệ, ta đã không lỡ nhau. Nhưng thực tế, khi đã lỡ nhau, ta không thể quay lại và thay đổi quá khứ. Và có một sự thật là, nếu đã lỡ nhau rồi thì khó mà tìm được người thứ hai giống như người đầu tiên. Dù là cùng một người.
Anh và em giống như những hành khách trên chuyến tàu cuộc đời, đi qua những ga đến và ga đi, qua những cảnh đẹp và những trận mưa giông. Nhưng sau nhiều lần lạc lõng như vậy, ta sẽ gặp một người chấp nhận ở lại vì một chữ 'thương'. Trên hành trình đầy gian nan và khó khăn, ta gặp nhau như những người xa lạ, từng bước đi, từng lời nói, từng cử chỉ của chúng ta đã dần gắn kết lại với nhau nhưng đáng tiếc vì ta không giữ được nhau lại để cùng đến ga cuối cùng.
Có một điều ta đều hiểu, đó là 'đối phương là tình đầu của mình'. Và người ta thường nói rằng tình đầu rất khó quên, đúng không anh? Sau 5 năm không liên lạc, ấy thế mà khi gặp lại nhau, cảm giác xúc động lại tràn về. Khi nhìn thấy anh, em không thể tin được rằng đã 5 năm trôi qua. Nhớ lại những ngày tháng ấy, chúng ta là cặp đôi hoàn hảo trong mắt mọi người. Anh đón đưa em đi học, anh dạy em đánh đàn guitar, dạy em nấu ăn. Em và anh đã cùng nhau đi chơi, và cùng nhau chia sẻ những bí mật nhỏ nhất. Em còn nhớ như in, những lần chúng ta cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt, nhưng sau đó lại quay về bên nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Đó là thời kỳ tuổi teen đầy hồn nhiên và ngây thơ, nhưng đồng thời cũng là thời kỳ để em hiểu biết về tình bạn và tình yêu.
Không biết từ khi nào, chúng ta mỗi người một con đường. Cuộc sống bận rộn và những mối quan hệ mới đã khiến chúng ta dần xa cách nhau. Riêng anh lại đối mặt với hai chữ 'sự nghiệp', và em không thể ngờ rằng điều đó khiến chúng ta ngày càng xa cách nhau. Khi nào, bức tường vô hình được anh dựng lên giữa hai ta? Anh lạnh lùng, anh thờ ơ, anh ngày càng xa cách em? Khi em tiến, anh lại lùi rồi biến mất trong im lặng? Lúc ấy em đã hiểu cảm giác của các cô gái khác khi phải đối mặt với việc không gặp được người mình mong đợi. Cảm giác chờ đợi và mong ngóng mà không nhận được sự quan tâm và gặp gỡ từ người khác khiến em cảm thấy cô đơn và buồn bã. Dần dần, em đã quen với điều đó và cảm giác nhớ anh theo thế mà trở nên mờ nhạt.
Nhưng rồi, sau 5 năm, chúng ta gặp nhau một lần nữa. Trong lòng em, cảm giác xúc động lan tỏa. Anh vẫn là người con trai ngày xưa, vẫn đầy nhiệt huyết và say mê với công việc, còn em đã không còn là cô gái ngây thơ và hồn nhiên như trước. Chúng ta đã trò chuyện, hồi tưởng về những kỷ niệm xưa, và nhận ra rằng giữa chúng ta đã tồn tại một bức tường vô hình ngăn cản chúng ta quay lại với nhau. Thật đáng tiếc phải không anh? Chúng ta đã trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống, cùng chia sẻ niềm vui khi có nhau, cùng đối mặt với nỗi đau và lo lắng khi có khoảng cách, nhưng giờ đây, chúng ta lại trở nên xa lạ với nhau. Chúng ta không còn là người yêu của nhau, thậm chí không còn là bạn của nhau nữa.