blogradio.vn - Cuộc sống của tôi không phải là một câu chuyện cổ tích, nhưng tôi biết trân trọng hạnh phúc. Thay vì mơ ước trở thành nhà văn như 5 năm trước, tôi giờ đây mơ ước được sống một cuộc sống bình dị với công việc văn phòng, một căn nhà nhỏ với ban công, và nuôi thú cưng. Đơn giản nhưng đủ để tôi cảm thấy hạnh phúc và biết ơn.
Mỗi người đều phải trưởng thành, không ai có thể mãi mãi sống trong thế giới cổ tích.
Tôi trưởng thành một cách từ từ, chậm rãi.
Tôi là một người khá cứng đầu, thường gặp khó khăn và rồi từ đó, tôi trưởng thành. Khi gặp lại bạn bè cũ, họ nhận thấy sự thay đổi trong tôi.
Tôi của quá khứ khác biệt so với tôi hiện tại. Tôi từng hoạt bát và thích làm lãnh đạo nhóm bạn. Tôi trở nên biết quan tâm và chia sẻ hơn khi trưởng thành.
Nhưng tôi vẫn yêu bản thân của quá khứ, đầy đam mê và tinh thần kiên định. Cô gái đó không sợ khó khăn về tương lai và luôn yêu thích mọi thứ mình làm.
Lúc nhỏ, cô bé mơ ước trở thành họa sĩ, dù bức tranh của cô ấy có vẻ hài hước, cô vẫn tự hào và truyền cảm hứng cho mọi người. Lớn lên, cô bắt đầu viết truyện, dù chưa thành thạo, nhưng cô vẫn kiên nhẫn theo đuổi đam mê.
Tôi cũng thích tính hòa đồng và thân thiện của cô ấy, cô không tính toán và luôn chân thành với mọi người xung quanh.
Cô gái bây giờ đã trưởng thành và trở thành tôi. Trưởng thành không phải là quá trình dài đối với tôi, mà nó diễn ra rất nhanh chóng.
22 tuổi, tôi phải đối mặt với bệnh tình của mẹ, làm tôi nhận ra sự thật rằng thời gian không ngừng trôi và mọi thứ đều thay đổi. Điều này làm tôi lo lắng về tương lai.
Một ngày nọ, khi về nhà, tôi thấy ba đã cạo đầu. Ông cười và nói rằng ông cạo để tránh tóc bạc. Điều này khiến tôi cảm thấy xúc động và hiểu rằng thời gian không ngừng trôi và sự thay đổi là điều không thể tránh khỏi.