Thành Phố Ngủ Quên Trong Những Ngày Cuối Năm. Mọi Sự Diễn Biến Chậm Rãi Mà Không Có Dấu Hiệu Cảnh Báo. Cuộc Đua Cuối Cùng. Sự Ðắm Say Cuối Cùng. Và Sắp Tới Là Ngày Thành Phố Trở Lại Sự Yên Bình, Xa Xôi.
Sáng Sớm Sương Mù Bao Phủ, Không Gì Ngoài Mây Mù Trắng Xóa. Ánh Nắng Mỏng Manh, Hiếm Hoi Trên Bầu Trời. Độ Ẩm Cao Hơn Tám Mươi Phần Trăm. Tờ Giấy Mới Trên Bàn Tối Hôm Qua, Sáng Nay Trở Nên Ðục Ðã.
Một Năm Gồm Hai Mươi Bốn Tiết Khí Phân Bố Ðều. Phép Mầu Kỳ Diệu Là Sự Liên Tục Của Sự Sống: Sau Đại Hàn, Là Lập Xuân, Tiếp Theo Là Vũ Thủy. Trong Luân Phiên Của Thời Gian, Lời Nguyền Xuất Hiện: Tháng Giêng Rét Mạnh, Tháng Hai Ôn Hòa, Tháng Ba Là Thời Điểm Của Vẻ Ðẹp.
Bốn Ngàn Năm Trước, Bốn Ngàn Năm Sau
Những Ngày Cuối Năm Luôn Mang Theo Sự Gia Tăng và Áp Đặt. Dù Bạn Là Người Sâu Sắc Hay Người Hòa Nhã, Bạn Sẽ Cảm Nhận Được Sức Mạnh Tạo Hóa Vây Quanh Mình. Dù Cố Gắng Bảo Vệ Hoặc Phản Kháng, Ai Cũng Sẽ Phải Nhận Thức Sự Vĩnh Viễn Của Thời Gian.
Những Con Người Là Một Phần Đặc Trưng Của Thành Phố: Người Bán Nước, Xe Ôm, Người Bán Hoa, Người Giao Hàng, Người Bán Xăng, Người Đánh Giày... Cuộc Sống Của Họ Luôn Luân Phiên, Như Một Đoạn Điệp Khúc Quen Thuộc Mỗi Khi Xuân Về.
Khi Bạn Sẵn Sàng Trở Về Quê Hương? Năm Này, 29 Là Ngày Mới Nghỉ Tết... Ngày Xưa, Đây Là Thời Điểm Bắt Đầu Có Tiếng Pháo Nổ... Hoa Đào Có Ra Hoa Năm Này Hay Lại Trắng?... Trên Đường Cuối Năm, Hãy Lái Xe Cẩn Thận, Sự Đi Lại Trở Nên Nguy Hiểm.
Những Câu Chuyện Không Đầu Không Cuối, Chỉ Rời Bỏ Mà Thôi. (Và Nếu Bạn Cảm Thấy Hài Lòng, Hãy Bình Chọn 5 Sao.)
--
Như một lễ nghi vào mỗi dịp cuối năm, thường là đi lang thang khắp các con phố để mua một tờ báo Tết. Vài năm trước đó, đã ngạc nhiên khi đọc bài viết trên báo Xuân của một người không quen biết. Những dòng chữ trôi dạt như dòng thác. Thế nhưng dám nghĩ rằng đã đọc và hiểu biết nhiều rồi, thì sẽ không có gì có thể làm ta ngạc nhiên nữa.
Những trang tin tức mỗi ngày đều đổ vào mắt một cách đáng chịu. Chẳng còn nhiều người nắm tờ báo giấy trên tay nữa. Ngày xưa chỉ cần nhìn quanh là có thể tìm thấy các quầy báo, với đủ mọi loại, từ truyện tranh đen trắng đến những tờ báo giấy mà lúc đó đọc chưa hiểu gì. Nay tìm kiếm mỏi mắt không thấy một quầy báo như xưa. Một lời bình luận là, nếu ngày nay vẫn còn quầy báo, thì người bán có lẽ cũng chỉ lướt điện thoại, có lẽ vậy?
Khoảng thời gian giữa quá khứ và hiện tại, nếu tính bằng số năm chỉ khoảng vài chục. Nhưng khi đong đếm bằng cảm xúc, lại kéo dài vô tận như muôn trượng. Thôi thì đừng lo lắng, thời gian giống như dòng nước chảy..
(Một gợi ý là, nếu bây giờ ai muốn mua, hãy đến con phố này này... Tại đó, giữa những quán cà phê sang trọng hay những cửa hàng thời trang hàng hiệu, vẫn còn tồn tại một gian hàng báo giấy, vẫn có một người bán báo ngồi yên bình bên lề đường đông người qua lại. Như một sự giữ gìn cuối cùng.)
Nói lại về nhà báo viết báo Xuân ngày ấy, có vẻ như năm nay, tài năng viết đã không còn như trước. Dường như sau những tháng ngày bận rộn, đã phải viết quá nhiều những thứ gọi là trách nhiệm. Đến cuối năm mới có chút thời gian để tự do, để tích lũy lại mọi thứ mình thích, để viết những dòng chính mình mà ra, thì dòng chữ đã đến lúc cạn kiệt? Trăm năm trước, con người là duyên khách, luôn phải chịu đựng nỗi đau.
Con chữ nào cũng không dễ dàng như thế. Nhưng vẫn phải làm. Con chữ, có bản chất của nó, không dễ dàng để kiểm soát, dù có tài năng đến đâu, dù có muốn đến đâu. Con chữ, nếu buộc phải ép buộc, sẽ chắc chắn sẽ trở nên vô ích.
--
Trong những ngày cuối năm, dù thời tiết lạnh ẩm. Nhưng cốc trà dường như cũng thơm ngon hơn một chút. Có người, vì một lí do nào đó, rời bỏ thành phố này, mang theo đứa con nhỏ lên núi cao Tà Xùa để trồng trà. Có lẽ do ngắm mây trôi nên họ đặt tên loại trà đó là Lạc Vân. Nhưng thực ra, có vẻ không phải chỉ vì mây trôi đâu.