Khi nghe câu này, tôi nhớ đến Chàng Thơ của mình. Thấy kỳ lạ là tôi vừa đau lòng vừa muốn cười. Nhớ lại có lần hai anh em tôi nói chuyện với nhau, tôi bảo với anh trai của mình 'Cái này người ta gọi là buồn cười'. Buồn mà vẫn phải cười.
Thế là tôi bất chợt mỉm cười!
Thật ra tôi luôn mỉm cười khi nghĩ về anh.
Sau bao lần đắn đo, mong chờ, hy vọng, tôi quyết định sẽ không đòi hỏi gì hơn mà chỉ giữ lại anh trong lòng thôi.
Cô đơn và cô độc là hai khái niệm khác nhau
(Tạm dịch: Cô đơn là một chuyện, cô độc lại là một chuyện khác).
Mình thích câu này của Nietzsche. Nó khiến mình cảm thấy bản thân 'được bình thường' và làm niềm an ủi cho việc 'nghiện một mình', cho thấy đó cũng không phải là vấn đề quá nghiêm trọng. Nếu có ai đó chỉ trích rằng đó chỉ là một lời bào chữa cho việc mãi ôm ấp trong bóng tối mà không thể có được, mình cũng sẽ không phản bác.