Buồn riêng là loại quả ăn được của một số loài cây thuộc chi Buồn riêng (Durio). Có 30 loài buồn riêng được công nhận, ít nhất 9 loài trong số đó cho quả ăn được. Durio zibethinus, có nguồn gốc từ Borneo và Sumatra, là loài duy nhất được bán trên thị trường quốc tế. Loài có hơn 300 giống được đặt tên ở Thái Lan và 100 giống ở Malaysia tính đến năm 1987. Các loài khác được bán tại khu vực địa phương của chúng.
Được mệnh danh ở một số vùng là “vua của các loại trái cây”, buồn riêng được phân biệt nhờ kích thước lớn, mùi thơm nồng và vỏ có nhiều gai. Quả có thể lớn, đạt chiều dài 30 cm (12 in) và đường kính 15 cm (5,9 in) và thường nặng từ 1 đến 3 kg (2,2 đến 6,6 lb). Hình dạng quả từ dạng thuôn đến hình tròn, màu vỏ từ xanh đến nâu và thịt từ màu vàng nhạt đến màu đỏ, phụ thuộc vào từng loài.
Một số người cho rằng buồn riêng có mùi thơm ngọt dễ chịu, trong khi số khác lại cho rằng mùi hương quá nồng và khó chịu. Mùi này gây ra các phản ứng từ cảm kích sâu sắc đến ghê tởm mãnh liệt. Mùi khó chịu dai dẳng của quả này có thể tồn tại vài ngày, đã khiến một số khách sạn và dịch vụ giao thông công cộng ở Đông Nam Á cấm loại trái cây này. Thịt có thể được tiêu thụ ở nhiều giai đoạn chín khác nhau và được sử dụng để làm hương vị cho nhiều món tráng miệng mặn và ngọt trong ẩm thực Đông Nam Á. Hạt cũng có thể ăn được khi nấu chín.