Trên blogradio.vn, Anh quyết định chia tay dù cô gái không ngừng cố gắng giữ lại. Từ sự đau khổ ban đầu, cô biến thành một người hận anh, và dù cô hiểu lý do anh làm nhưng cô không thể tha thứ cho anh.
Chiếc xe taxi trôi dạt trên con đường đông đúc, dòng xe đi lại xô đẩy nhau, rồi tan biến giữa dòng người. Điều còn sót lại chỉ là dấu vết của một cánh khói dài và hình ảnh một người đàn ông vội vàng giơ điện thoại lên chụp một bức ảnh. Có điều gì đó rỉ tai trong anh ta, một nửa như muốn bám theo, một nửa như bị cảm giác một lời nguyền nào đó trói buộc. Đêm, là lúc những giọt sương được phép rơi tự do trên vai áo ướt của những kẻ lang thang. Và chúng, rơi đầy trên gương mặt anh, liệu chúng có khác biệt gì so với sự âu lo nóng nảy của việc nhầm lẫn một cái tên. Đó là sương hay là nước mắt?
- Anh ngồi xuống đi, không có ai đuổi theo em đâu.
Người đàn ông kéo ghế xuống ngồi đối diện cô gái, ánh mắt anh ta có chút lo lắng nhưng sau đó khi thấy cô gái an toàn thì ngay lập tức anh ta nhìn cô gái với vẻ mềm mại.
- Tại sao em lại hẹn anh ở đây? Có thể...
- Mẹ của em? Bà ấy không đến mức cần phải canh ngoài cửa công ty trong giờ em làm đâu. Anh sợ một phụ nữ như vậy à?
Có điều gì đó vừa oán trách vừa mỉa mai, làm nhấn mạnh sự đau khổ trong ánh mắt của cô gái. Nó đủ đau lòng đến mức dù anh biết giọng nói tức giận đó có vẻ làm tổn thương lòng tự trọng của mình, anh vẫn không muốn giữ lại vẻ kiêu hãnh cho chính mình.