Quay lại lời nhận xét của vua Lê Thánh Tông, ta thấy rõ ràng là Trương Sinh đã cực kỳ phũ phàng, dùng sức mạnh nam nhi để giải quyết tấn bi kịch. Chàng nghĩ mình luôn đúng, không lắng nghe lời nói của vợ. Trong khi đó, Vũ Nương lại là một người con gái hiền lành, đáng kính, đáng trọng nhưng lại phải chết vì một vấn đề vô lý. Nỗi oan của Vũ Nương còn lớn hơn cả của Thị Kính. Thị Kính ít nhất còn biết mình bị oan vì điều gì, còn Vũ Nương thì chỉ biết mình có tội mà không hiểu nguyên nhân. Câu chuyện này mặc dù xoay quanh vấn đề gia đình nhưng lại nêu lên vấn đề xã hội. Ở đây, chúng ta thấy rõ sự tồn tại của chế độ nam nhi chi phối, khiến cho phụ nữ không được tự do trong cuộc sống của mình. Và cái tư duy phụ nam chi phối đó đã thấm sâu vào tâm trí của nam giới. Đằng sau cái chết của Vũ Nương, đằng sau sự khinh miệt của xã hội đối với cô, chúng ta còn thấy hình ảnh của nhiều phụ nữ khác. Lời nói của Vũ Nương không được ai tin, chỉ có cái chết mới có thể minh oan cho cô. Nhưng cái chết đó vẫn chưa đủ để chứng minh sự trung thành của cô, nếu không có lời của Đản sau này. Nhìn chung, cái chết của Vũ Nương có Trương Sinh gây ra trực tiếp nhưng nguyên nhân thực sự lại là từ xã hội không công bằng, đầy ngang trái.
Tóm lại, câu chuyện đã rõ ràng phản ánh về thân phận của phụ nữ trong xã hội phong kiến. Mặc dù có nhiều cơ hội tránh được thảm kịch nhưng những truyền thống cổ xưa đã góp phần làm cho thảm kịch xảy ra.