blogradio.vn - Người ta nói rằng sau màn đêm luôn sẽ đến ánh bình minh tỏa sáng, và nếu có mây đen và cơn mưa bão, thì cũng không kéo dài mãi. Sẽ đến lúc bão tan, mưa ngừng, như một chu kỳ của thiên nhiên, vậy mà Thanh nghĩ cuộc sống con người cũng như thế.
Rất tình cờ, Thanh được gặp và nghe họ kể, những người lao động trong thành phố này, xung quanh khu phố mà cô sống và gần khu chợ mà cô thường xuyên ghé qua hàng ngày.
Anh ta đã làm công việc khuân vác và vận chuyển hàng hóa được hơn bốn năm, tính từ trước cả đợt dịch. Anh ta cho biết đó là một may mắn đối với mình, vì trước đây anh từng làm bảo vệ ở một ngân hàng nhưng sau đó phải nghỉ việc vì lí do gia đình. Anh ta nghỉ việc vài ngày thì dịch bùng phát, khiến cho cuộc sống và công việc của nhiều người bị ảnh hưởng, đặc biệt là nguy cơ mất việc, giảm lương.
Anh ta nói với Thanh sau khi biết cô là nhà báo:
- Cô là nhà báo à? Tôi cũng từng có một thời gian làm nhà báo trước khi chuyển sang làm bảo vệ - khi thấy Thanh ngạc nhiên và vui mừng, anh ta cười lớn.
- Cô đã làm trong ngành này nhiều năm rồi mà vẫn dễ tin người quá nhỉ, tôi nói đùa thôi, báo này là báo cuộc sống đời thường của tôi đó cô. Mới khoảng một năm tôi mới có công việc ổn định làm bảo vệ cho ngân hàng. Giờ tôi cũng đã nhận được lương hưu nhưng ít lắm, tuổi càng lớn mà vẫn còn sức lao động nên tôi muốn tiếp tục công việc này.
- Anh trông còn rất khỏe và trẻ trung, công việc hiện tại của anh có nặng nhọc không?
- Không có gì đặc biệt cô ạ, tôi đã quen với công việc này rồi, mỗi ngày tôi đi khắp chợ này và chợ kia, - anh ấy chỉ sang phía khu chợ xa hơn để Thanh nhìn thấy - nên tôi cảm thấy vui vẻ. Mỗi ngày được gặp gỡ những người quen trong công việc, nghe họ gọi tôi, gọi người khác. Rồi tôi cùng với người bạn này, - anh ấy chỉ xe máy gần đó - lại phóng như cơn gió.
- Thu nhập của anh có đủ sống không?
- Tốt hơn là khi tôi làm bảo vệ cô ạ, và tôi cũng thích công việc này. Có lẽ vì có nhiều người cùng hoàn cảnh, cùng thấu hiểu nhau nên ngày nào nghỉ ở nhà tôi cảm thấy buồn. Khi dịch bùng phát, toàn thành phố đều gọi làm bảo vệ ở khu vực xanh, nghĩ lại tôi thấy rùng mình, mong cho dịch mau qua để có thể tiếp tục đi làm. Tôi cũng may mắn hơn nhiều người khác vì vẫn có công việc và thu nhập, dịch kéo dài gần bốn năm đã làm nhiều người gặp khó khăn. Có người không tìm được việc làm, có người thay đổi công việc, sống bấp bênh.
- Cô Thanh là nhà báo nên chắc thường đọc báo, tôi cũng hay vào mạng đọc tin tức nên biết nhiều người than vãn về tình hình từ khi dịch bùng phát, nhiều người mất việc, mất thu nhập và gặp nhiều lo lắng. Cơ bản là vấn đề tiền bạc cô ạ. Khi cuộc sống không đảm bảo thì người ta than thở, nhưng cũng phải tự mình đứng lên vươn lên chứ không ai thay mình lo được. Gần đây tôi đọc báo nói về việc chính phủ sắp cải cách hệ thống lương, tôi cảm thấy mừng. Dù tôi không hiểu rõ những vấn đề lớn, nhưng tôi cảm thấy vui vì mong muốn người dân được hưởng lợi, có việc làm ổn định và thu nhập đủ sống là quan trọng.
- Anh nói rất hay và rất đúng. Nếu mọi người đều suy nghĩ như anh thì tốt quá.
- Tôi thường xem ti vi và đọc báo, và nghe nói nước ta ký được các hợp đồng đầu tư hoặc doanh nghiệp nào đó nhận được đơn hàng là tôi rất vui. Điều này đảm bảo việc làm và thu nhập của người lao động tốt hơn, không ai phải giảm giờ làm hoặc mất việc.
Đúng lúc có điện thoại gọi, anh ấy chào tạm biệt Thanh và vội vã rời đi.
Thanh gặp một người bạn cũ từ thời học đại học, họ chỉ quen biết nhau qua trường nhưng sau khi biết Thanh là nhà báo, anh ta chia sẻ hết những suy nghĩ và thắc mắc với Thanh:
- Bạn làm nhà báo à, tốt quá, tôi muốn bạn viết về vấn đề này. Tôi muốn nói về bảo hiểm xã hội, tôi nghe nói không được rút một lần để đảm bảo an sinh và lương hưu sau này. Nhưng tôi nghĩ cần phải công bằng. Ví dụ, chỉ cần đóng đủ mười lăm năm thì được hưởng lương hưu, nhưng nhiều người đáp ứng điều kiện nhưng chưa đủ tuổi nghỉ hưu. Họ đã đóng đến hai mươi năm, hai mươi lăm hai mươi bảy năm nhưng mới chỉ hơn năm mươi tuổi. Làm sao để tính lương hưu cho họ?
- Tôi muốn chia sẻ một cảm xúc, hiện nay ai cũng tuyển dụng lao động dưới bốn mươi tuổi vì muốn nhân viên trẻ trung, khỏe mạnh, nhanh nhẹn và năng động. Những người trên bốn mươi tuổi rất khó tìm việc làm nếu họ mất việc, đặc biệt trong các công ty, họ là nhóm nguy cơ mất việc cao nhất vì tuổi cao. Vậy tại sao không quy định tuổi nghỉ hưu là bốn mươi để mọi người khỏe mạnh, rồi những người trên tuổi đó sẽ làm việc ở đâu vì đi đâu cũng bị từ chối vì tuổi.
Khi nghe anh ấy nói, Thanh cảm nhận một cơn giận, có thể gọi là như vậy, đang truyền qua cô. Một lần nữa, những suy nghĩ và ý kiến của người lao động được thể hiện, không biết có ai lắng nghe và phản hồi, không biết anh ấy đã chia sẻ với những người có trách nhiệm và nhiệm vụ ở nơi làm việc chưa? Thanh chỉ biết rằng cô rất quý trọng và mến anh ấy, và cô ghi chép gần như nguyên văn những gì anh ấy nói.