.jpg)
Ngày xưa, khi cha mẹ cũng là tuổi của bạn...
Câu này có vẻ quen không?
Bạn từng tự hỏi tại sao giữa cha mẹ và bạn không có sự đồng thuận, từ những việc nhỏ nhặt như việc làm việc nhà, cho đến điểm số trên bảng, đến những việc lớn như sự nghiệp sau khi tốt nghiệp, ước mơ và sự lựa chọn nghề nghiệp yêu thích, các mối quan hệ và chuyện tình yêu, hôn nhân, con cái. Tại sao cha mẹ lại ngăn cản bạn hoặc tại sao bạn không hiểu lòng cha mẹ?
Khoảng cách thế hệ là sự khác biệt giữa tư duy, hành động, lối sống và quan điểm của hai thế hệ khác nhau. Sự đa dạng trong cách mỗi người suy nghĩ dẫn đến sự không đồng nhất trong quan điểm, và sự không hiểu biết giữa thế hệ trẻ và thế hệ trước đó.
Bạn đồng ý rằng, sự chênh lệch thế hệ giữa cha mẹ và con cái không còn là một khái niệm mới nữa. Nhưng vẫn là một chủ đề được nhiều người quan tâm, đặc biệt là trong thời đại internet phát triển mạnh mẽ, khi các thiết bị công nghệ số thông minh ngày càng đẩy xa sự gần gũi giữa hai thế hệ. Ngoài ra, giới trẻ cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ từ văn hóa đa dạng nên cách họ nhìn nhận và suy nghĩ cũng khác biệt so với cha mẹ.

Hãy để tôi kể cho bạn một câu chuyện thú vị.
Vào dịp Tết năm 2016, khi tôi đến dự lễ cưới của một người bạn từ thời cấp II, vào buổi chiều hôm đó, chúng tôi nghe tin một người bạn khác của chúng tôi đã tự tử bằng cách nhảy cầu.
Sự bàng hoàng và hàng loạt những câu hỏi không lời trên khuôn mặt của mỗi người bạn. Tại sao lại có một sự kiện đau lòng như vậy xảy ra?
Cô ấy thật sự là một cô gái hiền lành, ít nói và sống rất chân thành, vì lý do gì mà cô ấy đã chọn kết thúc cuộc đời khi còn rất trẻ, để lại sự đau đớn và những câu hỏi không lời cho những người ở lại.
Chắc chắn là anh ấy phải chịu đựng rất nhiều, cho đến khi không còn cách nào khác, anh ấy quyết định kết thúc cuộc sống.
Chúng tôi được biết rằng, trước khi ra đi, anh ấy và gia đình đã xảy ra mâu thuẫn. Nguyên nhân là anh ấy yêu một người ở Gia Lai, nhưng gia đình phản đối. Vì cảm thấy bất công và đau khổ, anh ấy rời nhà và tự tử trên cầu.
Đây không phải là trường hợp hiếm gặp vì hàng ngày chúng ta chứng kiến bao vụ tự tử. Những người đó chọn cái chết để giải thoát bản thân và để những người thân phải chịu đựng nỗi đau. Liệu chúng ta đã từng suy nghĩ về lý do khiến họ phải chịu đựng đến mức đến bước này không?
Xã hội thường cho rằng, những đứa trẻ đều ngây thơ và vô tội, nhưng liệu họ có phải là những người không biết nghĩ? Họ đã suy nghĩ rất nhiều, thậm chí có thể sâu sắc và sáng suốt hơn chúng ta. Người lớn thường chỉ trách móc những đứa trẻ rằng chúng còn trẻ con, bị cám dỗ và ngu ngốc, nhưng liệu họ đã từng suy nghĩ về vai trò của mình trong việc đưa các con vào tình thế khó khăn như vậy?
Khi có gia đình, tôi mới thấu hiểu được rằng, sinh ra một đứa con đã khó, nhưng nuôi dạy chúng là một thách thức gấp trăm nghìn lần. Chúng ta thường nói những lời khiến trẻ em phải chịu tổn thương: “Nếu biết trước thì tao đã không sinh mày ra, để giờ mày làm tao đau lòng”. Liệu khi nói những lời đó, các bậc cha mẹ đã suy nghĩ về cảm xúc của đứa con?
Tôi thấu hiểu hơn ai hết, cảm giác tủi hờn khi bố mẹ không tin tưởng mình, luôn ép buộc và cấm đoán mọi thứ tôi làm, thậm chí là việc kết bạn và làm những gì tôi thích. Có một thời gian, tôi không muốn giao tiếp với bố mẹ, người đã sinh ra tôi nhưng chưa bao giờ hiểu tôi muốn gì.
Thật vậy, đến khi trưởng thành, tôi mới nhận ra rằng người lớn đôi khi vẫn khó hiểu như vậy. Luôn ép buộc con cái phải tuân theo ý muốn của họ, ngăn cản con theo đuổi ước mơ, cấm đoán tình yêu và ép buộc học hành. Dù biết bố mẹ luôn muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái, nhưng dường như họ đã sai, thực sự đã sai.
Nếu lúc đó, bố mẹ biết rằng hãy để con cái được sống một cuộc sống chính đáng, người lớn muốn con đi đúng đường thì có nhiều cách, nhưng tuyệt đối không nên cấm đoán hay ép buộc chúng. Bố mẹ thường nghĩ, con của mình mãi mãi là trẻ con. Người lớn có quyền hướng dẫn nhưng quyết định hãy để cho con tự làm, bởi khi tự quyết định, con trẻ biết phải chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, chịu trách nhiệm với hành động của mình và cuộc sống mà họ đang sống.
Bố mẹ luôn dạy con cái không được ích kỷ, nhưng đã bao giờ họ đặt mình vào vị trí của con để hiểu con cần gì, mong muốn điều gì nhất chưa? Đã bao lâu, bố mẹ và chúng ta chưa ngồi lại và chia sẻ với nhau về ước mơ, khó khăn và cả áp lực mà con cái đang phải đối mặt. Bố mẹ chúng ta đã bao giờ thực sự tin tưởng con cái của mình chưa?
Tôi đã chứng kiến cảnh một học sinh lớp 9 phải gào lên và khóc khi cãi nhau với bố mẹ, cậu ta nắm chặt tay và đấm vào cửa cho đến khi máu chảy vì áp lực học tập, cậu ta luôn bị thẩm vấn về điểm số, về hạnh kiểm, và nhiều thứ khác trên trường.
“Tại sao mỗi khi bố mẹ luôn hỏi con về điểm số, về việc có đạt danh hiệu học sinh giỏi không? Tại sao họ không bao giờ hỏi con liệu có mệt mỏi, có cảm thấy áp lực hay gặp khó khăn không? Sao người lớn luôn áp đặt và đòi hỏi mọi thứ từ con?”
Tôi đã trải qua những thời điểm khó khăn như vậy, đến nỗi không muốn chia sẻ bất cứ điều gì với bố mẹ chỉ vì họ không tin tưởng tôi.
Để con trưởng thành và nhận thức đúng đắn, các bậc làm cha mẹ cần phải kiên nhẫn với con thật nhiều. Đừng chỉ tạo điều kiện tốt cho con mà còn cần yêu thương và chăm sóc con một cách đúng đắn.
Đừng ép buộc con phải học những điều mà chúng không thích, hãy tôn trọng quyết định của con. Nếu con cần lời khuyên, hãy tư vấn một cách nhẹ nhàng.
Hãy cùng nhau tìm hiểu về nguyên nhân gây ra khoảng cách giữa các thế hệ ngày nay, một khoảng cách ngày càng sâu rộng.
Hiện nay, nhiều gia đình đang đối mặt với thực trạng là bố mẹ bận rộn kiếm tiền, không có thời gian dành cho việc trò chuyện và lắng nghe con cái. Điều này dẫn đến việc bố mẹ áp đặt ý kiến của mình lên con, thay vì lắng nghe con chia sẻ.
Không đồng nhất trong cách suy nghĩ của hai thế hệ.
Khoảng cách giữa hai thế hệ là rất lớn, với những khác biệt về suy nghĩ, cách sống, và quan niệm, làm cho bố mẹ và con cái không thể hiểu nhau và dẫn đến sự xa cách. Bố mẹ thường cho rằng họ làm điều đúng nhất cho con, trong khi con cảm thấy bị hạn chế và phê phán.
Sự nghiêm khắc thể hiện qua việc bố mẹ không tìm hiểu nguyên nhân của việc con phạm lỗi, thay vào đó lại quát mắng. Thay vì động viên và chia sẻ, họ thường sử dụng biện pháp trừng phạt và so sánh. Điều này khiến con cảm thấy bị bỏ rơi và gây ra khoảng cách giữa hai thế hệ.
Chúng ta thường thấy những cảnh đau lòng khi con gặp khó khăn và không dám chia sẻ với bố mẹ. Bố mẹ tự hỏi tại sao con không tin tưởng họ, trong khi con tìm kiếm sự ủng hộ từ bạn bè và người khác thay vì từ bố mẹ, không biết rằng họ đã đánh mất sự hiểu biết và tin tưởng của con bằng cách áp đặt và trừng phạt.

Không quan tâm đến tình cảm của con
“Bố mẹ ơi, hôm nay con đạt học bổng!”
“Mày lại bắt bẻ chứ gì?”
“Bố mẹ ơi, con được chọn vào đội tuyển học sinh giỏi”
“Hãy học hành chăm chỉ, không đạt giải cũng không nên gặp sự trách móc từ bố mẹ, hiểu chưa?”
Có vẻ bạn quen không?
Thay vì động viên và khích lệ, đa số, đặc biệt là bố mẹ ở vùng quê, thường lờ đi những tâm sự và cảm xúc của con. Chỉ khi thành tích không đạt kỳ vọng hoặc khi con làm sai sẽ bị chỉ trích và la mắng. Điều này làm con mất tự tin và trách nhiệm vì cảm thấy không được công nhận.
Bố mẹ thường thiên vị một trong số con và 'bỏ rơi' những đứa còn lại.
Trong nhiều gia đình, luôn có một đứa con được yêu thương và chiều chuộng hơn. Sự chênh lệch này gây ra ghen tỵ và cảm giác bị bỏ rơi ở những đứa con khác.
“Nhìn người ta đi, học giỏi thế, còn mày thì sao?”
Câu nói này sẽ chôn sâu trong lòng các bạn trẻ nỗi buồn và sự tự ti.
Bố mẹ không tin tưởng vào con cái của mình.
“Mẹ cho con đi họp lớp nhé”
“Đừng có đi đâu, mày nói dối để đi với đám bạn tồi tệ đó à?”
“Con muốn theo đuổi ngành báo chí”
“Mày phải vào trường Y, học ngành báo để phơi mặt trước mọi người à. Thôi đi học nghề rồi đi làm cho nhanh đi.”
Không ngạc nhiên với những lời bố mẹ như thế, phải không? Từ chuyện ăn uống, học tập, kết bạn con không được tự quyết định mà phần lớn do bố mẹ quyết định.
Tâm lý của người trẻ đặc biệt trong độ tuổi dậy thì thích thể hiện bản thân, đam mê, và tự lập trong mục tiêu nhưng đôi khi không tránh khỏi những sai lầm, thất bại. Nhưng với người lớn thì đó lại là sự ngu ngốc vì họ không chịu nghe. Những điều con cần là sự tin tưởng và ủng hộ, chứ không phải chỉ trích và thất vọng, vì điều đó khiến con cảm thấy thất bại hơn và mất phương hướng.

Bố mẹ quá bận rộn với lịch trình hàng ngày.
Bạn có thấy không, cuộc sống hiện đại đẩy con người vào vòng xoáy của công việc và vật chất, bố mẹ và con không còn nhiều thời gian dành cho nhau. Dù có những gia đình bố mẹ yêu thương và mong muốn điều tốt nhất cho con, nhưng họ lại nghĩ chỉ cần kiếm được nhiều tiền và cho con điều kiện tốt nhất là đủ, quên mất rằng, đôi khi con cần là sự thấu hiểu những điều thầm kín khó nói ra. Việc không có đủ thời gian dành cho con khiến bố mẹ không thể hiểu được tâm tư và ước mơ của con mình, nếu có mâu thuẫn xảy ra thì giải quyết bằng cách ép con phải nghe theo ý của mình, vì họ nghĩ rằng chỉ như vậy mới tốt nhất, vì họ nghĩ rằng, con trẻ không biết gì cả, non nớt, bồng bột lắm, vì họ nghĩ rằng họ đã sống đủ lâu để trải nghiệm đủ nhiều, trong khi con trẻ chỉ là “tấm chiếu mới” phải được rèn giũa và đưa vào khung nhìn của thế hệ trước.
Bố mẹ thường ép buộc thành tích học tập lên con cái, tạo áp lực không cần thiết
Nhiều khi bố mẹ nói ra lệnh: con phải học giỏi, phải thành đạt, nhưng điều đó có thể làm con cảm thấy căng thẳng, không thoải mái
Bố mẹ vô tình khiến con cái mất đi bản nguyên của mình
Ban đầu, con sinh ra để phá vỡ, nhưng bố mẹ thường ép con phải theo một lối đi cứng nhắc
Trong giai đoạn dậy thì, con luôn muốn tự lập, tự chủ, nhưng bố mẹ lại ngăn cản và cấm đoán
Bố mẹ chưa hiểu được suy nghĩ và cảm xúc của con, dẫn đến những xung đột thường xuyên.
Những mâu thuẫn thường xuyên diễn ra vì sự hiểu biết hạn chế.
Thay vì tôn trọng sự lựa chọn và mong muốn của con, bố mẹ thường can thiệp quá mức.
Sở thích của con thường bị hiểu lầm và coi thường bởi người lớn.
Niềm đam mê và sở thích của con thường bị coi là vô bổ và nhảm nhí.
Một người bạn khác của tôi kể: Bố mẹ luôn muốn tôi theo nghiệp giáo viên để tiếp tục truyền thống gia đình. Dù tôi học Luật, đam mê từ thuở nhỏ. Bố mẹ ép tôi thi lại và khẳng định con gái học Luật sẽ không ai lấy, phải học Sư phạm để làm theo ý họ. Tôi buồn, nhưng vẫn kiên quyết theo đuổi đam mê của mình. Hai năm trôi qua, khoảng cách giữa bố mẹ và tôi ngày càng xa vì không thể trò chuyện quá 10 phút.
Cách làm giảm khoảng cách thế hệ
Gợi ý từ cha mẹ
Trò chuyện là chìa khóa quan trọng giúp kết nối bố mẹ và con cái.Trò chuyện là yếu tố then chốt giúp mở ra mối gắn kết giữa cha mẹ và con cái.
Bố mẹ luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái, nhưng đôi khi gặp khó khăn khi nuôi dạy chúng ta trở thành người tốt. Họ lo lắng về sức khỏe, chế độ dinh dưỡng và mối quan hệ bạn bè của con. Nhưng đôi khi, áp lực từ sự quan tâm đó khiến con cảm thấy bị giữ lại, bị ép buộc. Con phải đối mặt với áp lực học tập, phải làm hài lòng bố mẹ, phải cân bằng cuộc sống và làm những điều mà bố mẹ mong muốn.
Trò chuyện là bước đầu quan trọng nhất để giảm bớt khoảng cách thế hệ. Bố mẹ nên tự nguyện ngồi xuống và chia sẻ với con, hiểu con hơn. Khi bố mẹ hiểu được con, con cũng sẽ mở lòng hơn để chia sẻ những lo lắng, niềm vui và áp lực mà con đang phải đối mặt. Nếu không có giao tiếp, sẽ khó để giải quyết được mâu thuẫn giữa bố mẹ và con cái. Bố mẹ có thể trò chuyện với con sau giờ học, khi đi dã ngoại, hoặc trước khi đi ngủ. Với tâm thế nhẹ nhàng và thoải mái, con sẽ đáp lại và cởi mở hơn.
2. Đồng hành với thế hệ mới cùng con
Bố mẹ, đặc biệt là những người ở nông thôn, thường cảm thấy khó hiểu con cái của mình. Sự khác biệt giữa các thế hệ dẫn đến hiểu lầm. Trong thời đại công nghệ số, bố mẹ cần cập nhật để dễ dàng giao tiếp với con. Một ví dụ thực tế: Tôi nhớ những lần cãi cọ với bố chỉ vì bố hỏi về wifi hoặc cách sử dụng điện thoại di động. Đôi khi bố mượn điện thoại của tôi gọi, nhưng bố không biết mở khóa, khiến tôi cảm thấy phát điên. Việc cập nhật công nghệ sẽ giúp bố mẹ hiểu con hơn.
Bố mẹ luôn mong muốn điều tốt đẹp nhất cho con cái, nhưng đôi khi gặp khó khăn khi nuôi dạy chúng ta trở thành người tốt. Họ lo lắng về sức khỏe, chế độ dinh dưỡng và mối quan hệ bạn bè của con. Nhưng đôi khi, áp lực từ sự quan tâm đó khiến con cảm thấy bị giữ lại, bị ép buộc. Con phải đối mặt với áp lực học tập, phải làm hài lòng bố mẹ, phải cân bằng cuộc sống và làm những điều mà bố mẹ mong muốn.
Có lẽ sẽ rất khó để hiểu và gần nhau khi hai thế hệ không cùng chung 'xu thế'.
Dành nhiều thời gian nhưng không kiểm soát con mình thái quá.
4Trở thành bạn thân của con là cách tốt nhất để hiểu rõ con mình.
Muốn hiểu con, hãy làm bạn với con. Cùng con trò chuyện, nấu nướng, dã ngoại, tham gia vào các hoạt động ở trường lớp để hiểu sâu hơn về con.
Con cái cần có không gian tự do để phát triển và học hỏi. Đặc biệt, ở tuổi mới lớn, họ muốn tự lập và khẳng định bản thân. Trở thành người bạn thân thiết của con không chỉ giúp hướng dẫn con đi đúng đường mà còn động viên họ thực hiện mục tiêu và sống đam mê.
5Chấp nhận và thấu hiểu lựa chọn của con.
Con cái ngày nay có nhiều sự lựa chọn hơn so với thế hệ trước.
Bậc sinh thành cần chấp nhận thế giới và quan điểm của con mình, không phải chỉ trách móc vì con khác mình.
Dù có thái độ cứng nhắc và bất bình, điều quan trọng là bố mẹ cần chấp nhận sự khác biệt giữa hai thế hệ và không ép con theo ý mình. Sự khác biệt về môi trường sống và giáo dục có thể làm cho con trở nên yếu đuối và thụ động.
Đừng cản trở con theo đuổi ước mơ của mình. Không phải tất cả những nghề truyền thống như giáo viên hay bác sĩ là cao quý.
Con cái không thể có tính cách giống như bố mẹ mong muốn. Hãy chấp nhận và không phản đối sự khác biệt. Đừng gây áp lực cho con.

Hãy học cách lắng nghe và ủng hộ con cái một cách chân thành.
Tìm điểm chung giữa bố mẹ và con cái là quan trọng để giải quyết những khúc mắc gia đình.
Hãy khuyến khích con cái tham gia vào sở thích của họ, nhưng đồng thời cũng cố gắng ủng hộ khi sở thích khác biệt.
Bố mẹ không nên so sánh thế hệ của mình với con cái. Điều đó chỉ khiến con cảm thấy tổn thương.
Câu nói như vậy có thể làm tổn thương con cái.
Một lần đi chợ, tôi nghe được một câu chuyện đầy ý nghĩa.
Cậu học sinh lớp 12 nhảy từ lan can thư viện xuống đất, nhưng may mắn được cấp cứu kịp thời. Bố mẹ cậu làm quan chức Nhà nước và đặt nhiều kỳ vọng vào con trai duy nhất của mình.
Mẹ cậu lo lắng vì cậu ít nói và trầm tư, buộc cậu tham gia nhiều câu lạc bộ, khiến cậu căng thẳng và xung đột với mẹ. Sự việc này kéo dài và cuối cùng cậu trầm cảm nặng.
Hàng xóm kể lại cảnh cậu tự tử và lời nhắn của cậu gửi mẹ: “Xin lỗi, con là người hướng nội”.
Tôi không biết sự tiếp diễn của câu chuyện, nhưng chắc chắn nó sẽ gây ra sự thay đổi trong suy nghĩ của những bậc làm cha làm mẹ.
Người lớn thường kỳ vọng và áp đặt quá nhiều vào những người trẻ mà không hiểu rõ nguyện vọng và mong muốn của họ.
Không ít phụ huynh mong ước con trở thành người nổi tiếng để được ca tụng, nhưng hậu quả của áp đặt đó có thể lớn đối với tâm hồn và cuộc sống của con.
Hãy tránh so sánh giữa những người hướng nội và hướng ngoại, và đừng coi thường giá trị của người khác. Mỗi người đều có quyền có một thế giới riêng, và chúng ta cần tôn trọng điều đó.
Chúng ta có thể khám phá những điều bí mật trong căn phòng đã khóa, nhưng không thể biết được giá trị thực sự của chúng. Việc thấu hiểu một người hướng nội cũng như vậy.
Người hướng nội thường là những người nhạy cảm và thích yên bình. Họ không muốn tranh chấp và không thích sự xu nịnh. Họ thường phải đối mặt với áp lực và cảm thấy bị thiệt thòi.

Bố mẹ cần tránh áp lực về việc học của con.
Nhiều khi, ta chỉ nhận ra giá trị thực sự của việc làm những điều mình đam mê sau khi trải qua. Hãy cho con tự do theo đuổi niềm đam mê của mình, chứ không ép buộc chúng phải theo đuổi những thứ mà chúng không thích.
Hãy để con phát triển theo cách của mình và hỗ trợ chúng khi chúng cần. Điều này không chỉ giúp con cảm thấy được quan tâm mà còn là động lực để chúng đạt được thành công.
Như câu chuyện sau đây.
Một lần, tôi nghe thấy tiếng cãi vã từ nhà hàng xóm. Thằng bé kia bị bố phạt vì kết quả học tập kém. Tôi nghe thấy tiếng khóc và những lời chửi rủa của bé. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng, bé nói 'Con ghét bố, suốt đời này luôn'.
Tôi bàng hoàng khi nghe lời của cậu bé lớp sáu. Tại sao phải để cho trẻ phải chịu đựng nỗi đau và bất lực như vậy? Chúng ta đã bao giờ nghĩ rằng những gì chúng ta nói có thể gây tổn thương lớn đến con chưa?
Khi nào chúng ta thật sự dành thời gian để hiểu con cái? Khi nào chúng ta ngồi lại, lắng nghe và chia sẻ như người bạn thân?
Con cái là tài sản quý giá nhất của chúng ta. Hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên họ và không để phút lỡ có thể làm mất đi niềm vui và tính cách của họ.
Mỗi đứa trẻ xứng đáng được hạnh phúc và yêu thương.
Bố mẹ đôi khi hiểu lầm khi nghĩ rằng họ có quyền kiểm soát cuộc sống của con. Đôi khi, họ quên rằng cách tốt nhất để dạy dỗ con cái không phải là ra lệnh mà là lắng nghe.
Đôi khi, giải pháp tốt nhất đến từ chính con cái.
1. Hãy dành thêm thời gian cho cha mẹ, đó là cách tốt nhất để thể hiện tình yêu thương.
Thường thì, người trẻ thường quá bận rộn với công việc, bạn bè, hoặc thiết bị công nghệ và quên mất việc quan tâm đến cha mẹ mình hàng ngày. Hãy dành thời gian để đi dạo cùng bố mẹ, tham gia các hoạt động vận động hoặc học một bài tập yoga, giúp họ thích nghi với công nghệ nếu cần. Hãy nhắc nhở bố mẹ về việc chăm sóc sức khỏe của họ. Điều này cũng giúp củng cố mối quan hệ gia đình.
2. Hãy giúp đỡ cha mẹ với mọi việc, ngay cả những việc nhỏ nhặt nhất.3.Trợ giúp bố mẹ từ những công việc đơn giản nhất cũng là một cách thể hiện tình cảm và sự quan tâm đến họ.
Dành thời gian rảnh rỗi để chăm sóc và quan tâm đến bố mẹ, từ việc đi dạo đến nấu ăn hay massage, những điều nhỏ nhặt cũng đủ làm cho họ hạnh phúc.
Những hành động nhỏ từ bạn có thể mang lại niềm vui và hài lòng cho bố mẹ. Sự gần gũi không chỉ đến từ những điều lớn lao, mà còn từ sự quan tâm nhỏ nhặt hàng ngày.
Tôi nhớ một lần thấy một chàng trai đưa bố đi khám bệnh. Mặc dù anh ta có vẻ bận rộn, nhưng cách anh ta đối xử với bố làm tôi bất ngờ.
“Xin ông đi nhanh hơn chút, tôi còn phải đi làm nữa”
Chỉ một câu nói đủ khiến mọi người trong phòng chờ ngạc nhiên và thất vọng.
Dù không biết về căn bệnh hay cuộc sống của họ, nhưng lòng thương cảm với người bố đó vẫn hiện hữu.
Chúng ta đã trải qua bao nhiêu lần lo lắng và điều tra sức khỏe của bố mẹ. Bao nhiêu lần nhận ra sự già yếu của họ.
Đôi khi, chúng ta quá chú trọng vào bản thân, quên mất gia đình luôn là người ủng hộ và chờ đợi chúng ta.
Một lời nói hay thái độ không tôn trọng có thể làm tổn thương bố mẹ. Hãy tôn trọng và quan tâm đến họ, ngay cả khi không thể ở bên cạnh chăm sóc.

Hãy dành thời gian mỗi ngày để tỏ tình yêu với bố mẹ.
Dù dễ dàng nói lời yêu với người yêu nhưng lại khó với bố mẹ. Bạn có cảm thấy như vậy không?
Dù có thể cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hãy thử tỏ lòng yêu thương với bố mẹ ít nhất một lần. Bạn sẽ nhận được nhiều hơn bạn nghĩ.
Nếu cảm thấy khó khăn, hãy gửi tin nhắn hoặc thiệp nhân dịp sinh nhật hoặc lễ kỷ niệm. Hay thậm chí là nấu một bữa ăn ngon để cảm ơn bố mẹ đã dạy dỗ và nuôi nấng mình.
Nhớ rằng, dù điều kiện không thuận lợi, việc tỏ tình yêu với bố mẹ vẫn cần thiết.
Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi cảm thấy tức giận với bố và rời nhà đi. Tôi sống lang thang và sau đó định cư tại Hà Nội. Vì gia đình nghèo, tôi phải bỏ học sau cấp ba. Mẹ tái giá và từ đó, tôi không quay lại nhà, chỉ có liên lạc với em gái tôi.
Tôi chỉ nhớ được những điều chính của cuộc trò chuyện với em. Cô ấy kể rằng trong lúc đang làm việc, cô nhận được điện thoại của em gái, báo tin mẹ tái giá và bố đang bệnh nặng. Tôi thấy cô ấy rơi nước mắt.
Tôi nhìn thấy cô ấy khóc, và tôi cảm thấy lòng đau xót cho tuổi trẻ của cô. Vẻ mặt cô có vẻ trưởng thành và lo lắng, khiến tôi cảm thấy xúc động.
Tôi hỏi cô ấy liệu lần này về, cô ấy có đi không?
Cô ấy trả lời rằng dù có khó khăn, nhưng không thể bỏ mặc bố. Cô mua ít quà cho em gái và một ít bánh gai cho bố, bởi vì đó là món bánh mà bố thích nhất.
Sau đó, cô nhìn ra khung cửa sổ.
Con người luôn muốn cuộc sống hoàn hảo, nhưng chỉ qua nỗi đau và khó khăn, họ mới thấu hiểu được giá trị của hạnh phúc.
Dù có bóng tối, nhưng luôn có ánh sáng hy vọng. Dù có buồn bã, nhưng luôn có niềm vui. Mỗi người học được những bài học riêng, nhận biết điều gì đáng quý trong cuộc sống.
4. Hãy suy nghĩ về bố mẹ nhiều hơn.
Thay vì trách móc, hãy dành thời gian để hiểu và giao tiếp với bố mẹ. Hãy đặt mình vào vị trí của họ để hiểu rõ hơn.
Khi rời xa, hãy nhớ gọi về thăm hỏi. Đừng quên mua những món quà nhỏ trong những dịp đặc biệt. Hãy khen ngợi bữa ăn mà bố mẹ đã dành công sức nấu. Gợi nhớ họ rằng đừng tiết kiệm quá mức chỉ để dành cho con cái.

5. Đừng so sánh với bố mẹ của người khác
Khi bạn cảm thấy buồn hoặc tức giận khi bị so sánh với 'con nhà người ta', hãy nhớ rằng bạn cũng không nên so sánh bố mẹ của mình với bất kỳ ai khác. 'Bố mẹ của bạn A không bao giờ ép buộc con như bố mẹ', 'Nhà của bạn B có bố mẹ giàu có nên tư duy của họ phát triển hơn không giống như bố mẹ của bạn' hoặc 'Tôi ước gì bố mẹ có nửa sự quan tâm của bố mẹ của bạn C thì tốt biết mấy'.
Mỗi gia đình có một hoàn cảnh riêng, bạn không thể chọn nơi mình sinh ra, và bố mẹ cũng vậy. Hãy học cách chấp nhận rằng đôi khi bố mẹ cũng có những khuyết điểm, họ cũng có kiến thức hạn chế và cách họ thể hiện tình yêu luôn khác nhau. Nhưng hơn hết, họ luôn hy sinh vì con cái của mình. Chỉ cần bạn bình tĩnh và thông cảm với họ, mọi thứ sẽ tốt hơn.
6. Hãy chia sẻ thật lòng, đừng giấu giếm
Bạn có đồng ý không, đôi khi chúng ta thường nói dối bố mẹ rằng chúng ta vẫn ổn, giấu nhẹm những khó khăn, thất bại, và cảm thấy thiếu thốn, chỉ vì sợ bố mẹ thất vọng và trách móc. Nhưng hãy nghĩ tích cực hơn, hãy chia sẻ và thật lòng với bố mẹ thay vì tránh né, dần dần bạn sẽ nhận ra kết quả bất ngờ, như là bố mẹ sẽ hạnh phúc hơn khi họ là điểm tựa cho bạn, là nơi bạn có thể tìm về sau mọi biến cố.
Giáo sư Ngô Bảo Châu đã từng chia sẻ như thế này: Hãy để con cái sống với đam mê, miễn là họ cảm thấy hạnh phúc.
“Tôi nghĩ rằng có rất nhiều cha mẹ có thể nghiêm khắc hơn tôi với con cái, và kết quả học tập của họ có thể xuất sắc hơn, vượt trội hơn, nhưng với các con, tôi không đặt quá nhiều áp lực về điểm số.
Cũng có rất nhiều người tin rằng, con phải đạt điểm số cao để có một tương lai thành đạt. Nhưng theo tôi, đó không phải là tất cả cuộc sống”.
Ông đã nói như vậy.
Vai trò của các bố mẹ là đồng hành, khuyến khích giúp con khám phá niềm đam mê và hứng thú trong việc học tập trên trường. Học không chỉ là việc đổ đầy đầu con kiến thức cũ kỹ, mà là thúc đẩy con phát triển, để rồi không còn nhiều bạn trẻ cảm thấy chán nản và muốn từ bỏ. Bố mẹ hãy hướng dẫn con đúng đắn, để con không cảm thấy lạc lõng hoặc tự ti trong một môi trường phức tạp.
Để con sống cuộc đời của riêng mình, con sẽ tự lựa chọn và chịu trách nhiệm với những quyết định đó. Con có thể không theo đuổi con đường nghề nghiệp của bố mẹ, điều đó là bình thường. Con có thể học toán, văn, hoặc nghệ thuật, miễn là con cảm thấy hạnh phúc và hài lòng với lựa chọn đó.
Chúng ta không nên để một ngày phải tự hỏi: Tại sao không thể có sự đồng thuận trong gia đình.
Sẽ thật buồn nếu chúng ta nghĩ rằng 'bố mẹ không bao giờ hiểu và chấp nhận mình', 'bố mẹ luôn ép con phải làm theo ý của họ', 'bố mẹ luôn kiểm soát và làm con mất mặt trước bạn bè'.
Sự khác biệt thế hệ dẫn đến việc ngày càng nhiều bạn trẻ ngần ngại chia sẻ với bố mẹ. Bởi vì họ nghĩ rằng việc nói ra cũng không được nghe, chỉ nhận về sự phê phán, cấm đoán, hay thậm chí là sự bất lực.
Luôn có những cách để giải quyết và liên kết lại, như là trò chuyện thêm, tìm ra những điều nhỏ nhặt để cùng nhau thưởng thức, chia sẻ về những khó khăn hoặc thậm chí là trò chuyện về thời tiết, công thức nấu ăn, hoặc bóng đá. Chúng ta thường biết mình có thể làm điều đó nhưng thường bỏ qua vì cho rằng nó không quan trọng, nhưng thực tế, những điều như vậy lại là cách tuyệt vời để giảm bớt khoảng cách và nhận lại tình yêu thương từ những người trẻ tuổi, mà chúng ta đã từng nghĩ không thể hòa hợp.
Tác Giả: Lê Hoàng San