Cách khác biệt giữa câu bị động trong tiếng Anh và tiếng Việt là gì?

Buzz

Các câu hỏi thường gặp

1.

Câu bị động trong tiếng Anh được hình thành như thế nào?

Câu bị động trong tiếng Anh được hình thành khi tân ngữ của câu chủ động trở thành chủ ngữ của câu bị động, và động từ chính chuyển thành dạng 'be + P2' (động từ phân từ).
2.

Câu bị động trong tiếng Việt có cấu trúc và cách dùng ra sao?

Câu bị động trong tiếng Việt có cấu trúc với 'bị/được' + động từ và chủ ngữ thường chỉ người hoặc vật bị tác động bởi hành động. Câu bị động dùng khi không muốn nhắc đến hoặc không rõ chủ thể hành động.
3.

Điểm giống nhau giữa câu bị động trong tiếng Anh và tiếng Việt là gì?

Cả tiếng Anh và tiếng Việt đều chuyển tân ngữ thành chủ ngữ trong câu bị động. Tuy nhiên, động từ trong tiếng Việt không thay đổi dạng, còn trong tiếng Anh cần dùng dạng 'be + P2'.
4.

Cấu trúc câu bị động trong tiếng Anh có sự khác biệt nào với tiếng Việt?

Trong tiếng Anh, động từ bị động được chia theo dạng 'be + P2', trong khi đó tiếng Việt chỉ thêm 'bị/được' mà không thay đổi dạng động từ. Ngoài ra, tiếng Anh có sự phân biệt giữa các thì động từ.
5.

Các sai lầm thường gặp khi sử dụng câu bị động trong tiếng Anh là gì?

Sai lầm thường gặp bao gồm thiếu động từ 'be' trước động từ phân từ, dùng sai thì của động từ, và sự không hòa hợp giữa động từ và chủ ngữ mới trong câu bị động.
6.

Câu bị động trong tiếng Anh có thể được dùng để nhấn mạnh điều gì?

Câu bị động trong tiếng Anh thường được dùng để nhấn mạnh đối tượng bị tác động bởi hành động, thay vì nhấn mạnh người thực hiện hành động.
7.

Câu bị động có thể được sử dụng khi nào trong tiếng Anh?

Câu bị động được sử dụng khi muốn nhấn mạnh đối tượng bị tác động, khi không rõ chủ thể hành động, hoặc khi muốn giảm nhẹ trách nhiệm của người thực hiện hành động.
8.

Lỗi sai nào khi chuyển câu chủ động sang câu bị động trong tiếng Việt và cách khắc phục?

Lỗi phổ biến khi chuyển câu từ tiếng Anh sang tiếng Việt là dùng 'bị/được' không đúng cách. Người học cần phân biệt rõ ràng giữa các trường hợp sử dụng 'bị' (tiêu cực) và 'được' (tích cực).