' Bạn '
Bạn sẽ chú ý đến trang phục mà tôi đang mặc: Một chiếc áo khoét sâu ở ngực, dường như cố gắng che đi vóc dáng không hoàn hảo của tôi. Nhưng ngay cả với những người không am hiểu về thời trang, họ cũng sẽ nhận ra chiếc áo không hợp thời trang này, với chất liệu rẻ và kiểu dáng bình thường không thể giúp tôi trở nên hấp dẫn hơn. Mọi thứ, đối lập với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng. Bạn có thể tự hỏi liệu có ai trên thế giới này sẽ thấy tôi quyến rũ hay không. Dù suy nghĩ đó đi kèm với sự thương cảm hoặc sự khinh bỉ, bạn đã biết câu trả lời từ trước.
Tôi - có lẽ là người mập nhất bạn sẽ gặp trong ngày hôm nay (Hay trong tuần này? Tháng này? Tôi không chắc). Nhìn tôi, bạn có thể tự hỏi từ khi nào cuộc đời tôi trở nên bi thảm như vậy. Bạn sẽ cảm thấy thất vọng và tức giận, khi nhận ra tôi đã đẩy mình quá xa giới hạn, để rồi có lẽ, mãi mãi không thể trở về với phiên bản mảnh khảnh của tôi trong quá khứ.
Nhưng ngay sau đó, bạn sẽ thả lỏng đôi vai căng trước sự tức giận. Một cảm giác nhẹ nhàng, phần nào là tự hào, sẽ lan tỏa trong bạn - Ít nhất, tôi không giống như cô ấy. Và khi cảm giác đó tan biến, bạn chỉ còn lại chút ghê tởm với một kẻ mập mạp thất bại - là tôi.
Trái tim trong bạn sẽ cố gắng tìm một lối thoát cho vóc dáng mập mạp của mình, mặc dù bạn đã biết rằng giải pháp đó không tồn tại. Bạn sẽ suy nghĩ về những cách để giảm cân: ăn kiêng và thay đổi lối sống mà những người bạn của bạn thường áp dụng để có vóc dáng thanh mảnh. Hoặc phẫu thuật thu nhỏ dạ dày. Thậm chí là mắc bệnh tiểu đường như một số đồng nghiệp khác. Bạn sẽ nhớ những khuôn mặt vô danh của những người mập trên tin tức - những người không biết họ đang bị quay trở thành minh chứng cho việc béo phì có thể gây ra tử vong.
Những suy nghĩ đó sẽ thúc đẩy bạn tiếp cận tôi và nói ra mọi điều. Bạn muốn là người dẫn tôi ra khỏi đại dương sâu thẳm - nơi mà cơ thể mập mạp của tôi như đang nuốt chửng chủ nhân của nó. Bạn sẽ nghĩ về tôi như một phiên bản béo của “Bức họa Dorian Gray” - một bức tranh kết hợp giữa sự thất bại và tuyệt vọng - mà không ai nên nhìn thấy. Bạn có thể giúp tôi, và bạn biết điều đó. Dù sao thì, ai lại có thể bỏ rơi đồng loại của họ trong lúc khó khăn như vậy?
' TÔI '
Tôi sẽ vội vã kéo chiếc áo xuống, một cách tuyệt vọng để che giấu cơ thể và không làm bạn phật lòng hoặc kích động. Dù không phải ai cũng thể hiện sự phẫn nộ, nhưng tôi đã học được rằng cần phải biết cách che giấu bản thân để tránh những tình huống nguy hiểm. Tôi sẽ tự nhận mình ngây ngô, khi mặc một bộ đồ hết sức lòe loẹt và khó chịu, một cái tuyên ngôn, một cái tát cho những kẻ nhìn thấy nó.
Tôi sẽ lắng nghe những hơi thở dồn dập từ bạn, trước khi bạn cố gắng tư vấn cho tôi những điều mà tôi không cần. Nếu bạn thảo luận, bạn sẽ cung cấp cho tôi những lời khuyên về thời trang, dinh dưỡng, hoặc tập thể dục. Giọng điệu của bạn sẽ hùng hồn và sắc sảo, với ý định cứu vớt tôi, bằng cách thốt ra những “sự thật” mà bạn nghĩ không ai dám nói. Hoặc bạn sẽ thủ thỉ, tự răn với bản thân rằng sự phán xét của bạn có thể giúp tôi. Với tôi, tôi sẽ gắng nghe bạn, như hàng trăm lời khuyên khác trong quá khứ.
Tôi sẽ chú ý xem bạn có đi một mình hay có người đi cùng. Tôi sẽ quan sát từng gương mặt, lắng nghe mỗi lời bạn nói. Tôi sẽ so sánh biểu cảm của bạn và họ, liệu họ có cùng cảm xúc hay không, như những con chó sẵn sàng tấn công con mồi.
Ánh mắt của tôi sẽ dừng lại ở đôi bàn tay của bạn, để kiểm tra liệu bạn có cầm máy ảnh hay điện thoại, trong khi cơ bắp căng cứng và ruột gan xoắn. Bạn có đang chụp ảnh hoặc quay phim tôi, như hàng người khác? Bạn có dự định biến tôi thành một trong những meme béo phì trên internet? Sau đó, tôi sẽ quét mắt qua toàn bộ khung cảnh xung quanh, tìm lối thoát gần nhất.
Tôi sẽ vội vã đi qua bạn, tạo ra một khoảng trống để bạn có thể thở thoải mái hơn. Tôi sẽ làm mọi cách, để không có chuyện gì xảy ra: nhìn xuống đất, đeo tai nghe, giả vờ sử dụng điện thoại, hoặc thậm chí giả vờ phải đi vệ sinh cho đến khi chúng ta đều bước đi. Nhưng ngay cả sau đó, hơi thở của tôi vẫn còn nặng nề, cơ bắp vẫn căng cứng, và ruột gan vẫn lộn xộn. Tôi sẽ về nhà với tâm trạng lo lắng, để tự bảo vệ bản thân khỏi ánh nhìn trách móc và đầy thương hại.
Tôi không bao giờ tự hỏi liệu bạn nghĩ gì khi nhìn thấy tôi. Tôi biết mình không thể trả lời câu hỏi đó. Sợ hãi của tôi không phải là ý kiến của bạn.
Nó là hành động của bạn.
Theo Medium
Người mập cô đơn (phiên dịch)
Ảnh bìa: Max Loeffler