Trong bộ ba phim The Lord of the Rings của đạo diễn Peter Jackson, có rất nhiều kỹ xảo giả tưởng được áp dụng, và điều đặc biệt nhất là khiến các diễn viên trưởng thành trông nhỏ như người Hobbit.
Cuối tuần này, bộ phim The Lord of the Rings: Fellowship of the Rings sẽ chính thức ra mắt tại các rạp phim tại Việt Nam. Nhân dịp này, MytourVN sẽ chia sẻ những thông tin thú vị liên quan đến quá trình sản xuất bộ ba siêu phẩm điện ảnh của Peter Jackson.
Từ năm 2001 đến 2013, loạt phim The Lord of the Rings đã để lại một di sản điện ảnh ấn tượng trong thể loại giả tưởng ngày nay. Thương hiệu này biểu tượng cho một thành tựu quan trọng trong lĩnh vực hiệu ứng đặc biệt.
Trong những trận chiến sử dụng CGI và việc tạo hình Gollum/Smeagol cho nam diễn viên Andy Serkis, một hiệu ứng đáng chú ý mà cộng đồng fan vẫn bàn tán là chiều cao của người Hobbit. Một trong những thách thức lớn nhất của đạo diễn Peter Jackson khi thực hiện Lord of the Rings là tái hiện lại chiều cao của nhân vật Hobbit theo mô tả trong tiểu thuyết của J. R. R. Tolkien. Chúng không phải là trẻ em, mà chỉ đơn giản là nhỏ bằng 1/4 kích thước người trưởng thành.
Tất nhiên Peter Jackson không thể dùng diễn viên trẻ vào vai này. Ông đã phải tìm cách để dàn diễn viên thủ vai Hobbit trông nhỏ hơn. Điều thú vị là Jackson đã làm điều đó mà gần như không cần dùng CGI. Thay vào đó, ông đã sử dụng kỹ thuật Phối cảnh Cưỡng bức (Forced Perspective), tạo ra ảo giác của một diễn viên trở nên nhỏ hơn người khác.
Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng các đạo cụ có kích thước khác nhau (ghế, cốc,...) và cẩn thận xác định vị trí của một nhân vật như Frodo, sao cho tương quan với một nhân vật khác có kích thước thông thường, tạo ra ấn tượng rằng hai diễn viên có chiều cao tương đương nhau lại rất khác nhau.
Bởi vì kỹ thuật Forced Perspective thường phụ thuộc vào các góc quay cụ thể, The Lord of the Rings phải sử dụng các bộ phim trường di động có thể điều chỉnh đồng bộ với máy quay, để duy trì góc quay trong suốt cảnh.
Trong các cảnh mà các nhân vật Hobbit không cần tương tác trực tiếp với những nhân vật cao lớn hơn, họ sẽ được quay riêng biệt và sau đó ghép lại trong quá trình hậu kỳ. Cả hai phương pháp đều tốn nhiều thời gian và công sức, yêu cầu quay phim kéo dài hoặc xây dựng một phim trường phức tạp và cẩn thận.
Đến The Hobbit, Peter Jackson quyết định sử dụng một ít CGI hơn. Thay vì quay các cảnh của nhân vật Hobbit riêng lẻ, ông quay cảnh đồng thời trên hai bộ ghi hình khác nhau. Một nhân vật với kích thước cụ thể sẽ được quay trên bộ ghi hình chính, còn nhân vật còn lại sẽ được quay trên phông xanh với hệ thống máy quay được lập trình để tương đồng. Nhờ cảnh quay diễn ra đồng thời, Jackson có thể dễ dàng chỉ đạo diễn xuất hơn, và sau đó diễn viên quay trên phông xanh sẽ được thêm vào cảnh chính qua máy tính.
Tổng thể, việc tạo hình nhân vật Hobbit trong The Lord of the Rings rất mượt mà và trở thành một minh chứng xuất sắc cho kỹ thuật Forced Perspective trong làm phim. Việc Jackson phải tìm ra một giải pháp nhanh chóng hơn cho The Hobbit cũng dễ hiểu - bộ phim gặp nhiều áp lực từ thời hạn hoàn thành. Điều này tạo ra một sự khác biệt tinh tế giữa hai bộ phim. Trong khi The Lord of the Rings mang lại cảm giác thực tế hơn, The Hobbit mang lại cảm nhận về kỹ thuật số nhiều hơn. Dù sao, cả hai phương pháp đều đã mang lại những bộ phim chất lượng và sẽ luôn được coi là các ví dụ tiêu biểu trong làm phim.