GDP là viết tắt của tổng sản lượng quốc nội và là thước đo đo lường toàn bộ hàng hóa và dịch vụ được sản xuất bởi một quốc gia trong một năm. GDP thường được sử dụng trong lĩnh vực kinh tế để so sánh sản lượng đầu ra giữa các quốc gia. Các nhà kinh tế tính GDP bằng hai phương pháp chính: phương pháp dựa vào chi tiêu - đo lường tổng chi tiêu và phương pháp dựa vào thu nhập - đo lường tổng lượng thu nhập. Trang web CIA World Factbook cung cấp tất cả dữ liệu cần thiết để tính GDP của mọi quốc gia trên thế giới.
Các bướcTính GDP bằng phương pháp chi tiêu

Bắt đầu với tiêu dùng cá nhân. Tiêu dùng cá nhân đo lường toàn bộ chi tiêu cho hàng hóa và dịch vụ của người tiêu dùng ở một quốc gia trong một năm.
- Ví dụ về tiêu dùng cá nhân bao gồm lượng mua hàng hóa tiêu hao như thực phẩm và quần áo, hàng hóa bền lâu như công cụ và nội thất, dịch vụ như cắt tóc hay khám bác sĩ.

Cộng thêm vào mục đầu tư. Trong lĩnh vực kinh tế, đầu tư không chỉ đơn giản là việc mua cổ phiếu và trái phiếu, mà còn bao gồm số tiền mà doanh nghiệp dùng để mua hàng hoặc dịch vụ hỗ trợ hoặc duy trì hoạt động kinh doanh.
- Ví dụ về đầu tư có thể là việc mua vật liệu hoặc dịch vụ hợp đồng để xây dựng một nhà máy mới, đặt hàng thiết bị và phần mềm để nâng cao hiệu suất hoạt động kinh doanh.

Thêm vào mục thặng dư thương mại. Vì GDP chỉ tính sản phẩm nội địa, phần nhập khẩu phải được loại trừ. Số tiền thu được từ xuất khẩu cần được thêm vào, vì khi sản phẩm rời khỏi biên giới quốc gia, chúng không được tính là tiêu dùng cá nhân. Để tính giá trị thặng dư thương mại, ta lấy tổng giá trị xuất khẩu trừ đi tổng giá trị nhập khẩu và sau đó cộng kết quả vào phương trình.
- Trong trường hợp một quốc gia nhập khẩu nhiều hơn xuất khẩu, con số này sẽ là số âm. Trong trường hợp này, cần trừ đi số âm thay vì cộng vào.

Thêm vào mục tiêu dùng của chính phủ. Số tiền mà chính phủ sử dụng để tiêu dùng cho hàng hóa và dịch vụ cần được cộng vào khi tính GDP.
- Ví dụ về tiêu dùng của chính phủ có thể bao gồm lương của nhân viên công vụ, chi tiêu cho hạ tầng và quốc phòng. Bảo hiểm xã hội và trợ cấp thất nghiệp không được tính là tiêu dùng của chính phủ, vì những khoản này chỉ đơn giản là chuyển đổi từ người này sang người khác.
Tính GDP bằng phương pháp thu nhập

Bắt đầu với lương và phúc lợi cho nhân viên. Đây bao gồm tổng số tiền được chi trả cho lương, tiền công, các phúc lợi, lương hưu và các đóng góp vào bảo hiểm xã hội.

Tổng hợp thu nhập từ việc cho thuê. Tiền thuê đơn giản là tổng thu nhập kiếm được từ việc sở hữu tài sản.

Bổ sung vào tiền lãi. Toàn bộ lợi ích (tiền kiếm được từ cung cấp vốn) phải được cộng thêm.

Bổ sung vào thu nhập của chủ sở hữu. Thu nhập của chủ sở hữu là số tiền kiếm được bao gồm các doanh nghiệp cổ phần, hợp danh hoặc doanh nghiệp tư nhân.

Cộng thêm vào lợi nhuận của doanh nghiệp. Đây là phần thu nhập mà cổ đông kiếm được từ hoạt động kinh doanh.

Bổ sung vào thuế gián tiếp của doanh nghiệp. Đây bao gồm tất cả các loại thuế bán hàng, thuế tài sản doanh nghiệp và các loại phí cấp phép.

Tính và tích tục toàn bộ giá trị khấu hao. Đây là phần giảm giá trị của các hàng hóa.

Cộng thu nhập net từ quốc tế. Để tính, trừ tổng thu nhập từ nước ngoài của công dân trong nước đi tổng thanh toán từ sản xuất trong nước cho các tổ chức quốc tế.
Phân biệt GDP thực và GDP danh nghĩa

Phân biệt giữa GDP thực và GDP danh nghĩa để có cái nhìn chính xác hơn về hoạt động kinh tế của một quốc gia. Sự khác biệt chính giữa GDP thực và GDP danh nghĩa là GDP thực tính đến yếu tố lạm phát. Nếu không xem xét yếu tố này, bạn có thể tin rằng GDP của một quốc gia đang tăng khi thực tế giá cả đang tăng.
- Hãy hiểu như sau. Nếu GDP của quốc gia A vào năm 2012 là 22.000 tỉ đồng, nhưng vào năm 2013, quốc gia này in tiền và đưa ra lưu thông thêm 11.000 tỉ đồng, dĩ nhiên GDP của nó vào năm 2013 sẽ cao hơn năm 2012. Tuy nhiên, sự tăng này không phản ánh đúng sự tăng trưởng của hàng hóa và dịch vụ được sản xuất trong quốc gia A. GDP thực loại bỏ một cách hiệu quả yếu tố tăng trưởng do lạm phát.

Chọn năm cơ sở. Năm cơ sở của bạn có thể là một năm trước đó, năm năm trước đó, 10 năm trước đó hoặc thậm chí 100 năm trước đó. Bạn cần chọn một năm cơ sở để so sánh về mặt lạm phát. Vì, về bản chất, GDP thực là một so sánh. Và một so sánh chỉ thực sự là so sánh nếu có hai hoặc nhiều hơn hai yếu tố — năm và số liệu — được so sánh với nhau. Đối với một tính toán GDP thực đơn giản, hãy chọn một năm đứng trước thời điểm bạn đang xem xét.

Xác định biến động giá so với năm gốc. Con số này còn được gọi là 'chỉ số lạm phát'. Ví dụ, nếu tỷ lệ lạm phát từ năm gốc đến năm hiện tại là 25%, chỉ số lạm phát sẽ là 125 hoặc 1 (100%) cộng .25 (25%) nhân 100. Trong tất cả các trường hợp lạm phát, chỉ số lạm phát sẽ lớn hơn 1. Ví dụ, nếu quốc gia của bạn đang trải qua giai đoạn lạm phát, trong đó sức mua của đồng tiền tăng thay vì giảm, chỉ số lạm phát sẽ thấp hơn 1. Giả sử tỷ lệ lạm phát từ giai đoạn trước đến giai đoạn hiện tại là 25%. Điều đó có nghĩa là một đơn vị tiền tệ có thể mua được nhiều hơn 25% so với thời kỳ gốc. Chỉ số lạm phát của bạn sẽ là 75 hoặc 1 (100%) trừ .25 (25%) nhân 100.

Chia GDP danh nghĩa cho chỉ số lạm phát. GDP thực bằng tỉ lệ này nhân 100. Nó được thể hiện dưới dạng phương trình như sau: GDP Danh nghĩa ÷ GDP Thực = Chỉ số lạm phát ÷ 100. Ví dụ, nếu GDP danh nghĩa tại thời điểm hiện tại của bạn là 220 tỉ đồng và chỉ số lạm phát là 125 (lạm phát từ thời kỳ gốc đến thời kỳ hiện tại là 25%), đây là cách thiết lập phương trình của bạn:
- 220.000.000.000 đ ÷ GDP Thực = 125 ÷ 100
- 220.000.000.000 đ÷ GDP Thực = 1.25
- 220.000.000.000 đ = 1.25 X GDP Thực
- 220.000.000.000 đ ÷ 1.25 = GDP Thực
- 176.000.000.000 đ = GDP Thực
Lời khuyên
- GDP đầu người đo lường tổng sản phẩm quốc nội trung bình được sản xuất bởi một cá nhân trong một quốc gia. GDP đầu người có thể dùng để so sánh năng suất lao động của các quốc gia với dân số khác nhau. Để tính GDP đầu người, lấy tổng sản lượng quốc nội chia cho số dân của quốc gia đó.
- Một phương pháp khác để tính GDP là phương pháp giá trị gia tăng. Phương pháp này tính tổng giá trị gia tăng ở mỗi bước sản xuất của hàng hóa và dịch vụ. Chẳng hạn, cộng giá trị gia tăng của cao su khi chuyển đổi cao su thành lốp xe. Tiếp theo, cộng giá trị gia tăng của toàn bộ các bộ phận của xe hơi khi chúng được lắp ráp thành một chiếc xe hoàn chỉnh. Phương pháp này không phổ biến vì có thể dẫn đến việc tính trùng lặp và phóng đại giá trị thực tế của GDP.