Chắc chắn khoảng 90% học sinh/sinh viên đều cảm thấy chán chường và phàn nàn về việc học tập ở trường. Mình luôn tự hỏi, trường học thực sự đóng vai trò gì trong việc phát triển cá nhân của một học sinh? Lúc đầu, mình chỉ có vài ý tưởng mơ hồ khi đặt câu hỏi này vào lớp 10 và suốt thời gian trung học sau đó, nhưng khi lên đại học, mình tìm được một câu trả lời rõ ràng hơn rất nhiều:
Mục đích cốt lõi của trường học thực sự là dạy cho bạn biết cách tự học, và khi bạn đã nắm được những nền tảng cơ bản của kỹ năng này, đó sẽ là một công cụ vô cùng quý giá giúp một cá nhân thành công trong cuộc sống sau này.
Kiến thức được dạy trên lớp có thể lỗi thời (thường là như vậy), nhưng khả năng tự học thì không. Nhưng để đạt được kỹ năng đó (đầu ra), bạn cần một lượng kiến thức lớn để rèn luyện khả năng đó (đầu vào).
Mặc dù điểm số chỉ ở mức trung bình, nhưng mình thực sự thích môi trường đại học, thậm chí có thể nói là hạnh phúc với từng ngày đi học. Ngoài những mối quan hệ xã hội như kết bạn với nhiều người mới và có một nhóm bạn cùng sở thích, hoặc cảnh quan trường cùng những khu giảng đường rộng lớn và đẹp mắt, thì điều kích thích mình nhất vẫn là cơ hội tiếp xúc với vô số kiến thức và quan trọng nhất là được khám phá và học những điều mới, khó khăn và thú vị hơn rất nhiều so với thời trung học.
Để tồn tại và duy trì điểm số ổn định trong năm đầu đại học, mình phải liên tục nghiên cứu và thử nghiệm nhiều phương pháp học khác nhau cho đến khi tìm ra cách học hiệu quả nhất, phù hợp nhất với bản thân và sau đó áp dụng nó vào các lĩnh vực khác trong cuộc sống. Tuy nhiên, rủi ro của cách tiếp cận này là mình phải sẵn lòng chấp nhận một GPA thấp và một số yếu tố không ổn định khác ở giai đoạn đầu. Nếu mình không nhạy bén để nhận ra một phương pháp học không hiệu quả trong thời gian sớm nhất, mọi thứ sẽ dần đi xuống hoặc đứng im tại một mức độ cố định. Sau nhiều lần đối diện với các điểm số thấp và cao khác nhau, mình dần hiểu rõ hơn về bản thân và thu hẹp được cách học hiệu quả cơ bản, và theo thời gian thành công trong việc áp dụng các hệ thống khác nhau này vào việc phát triển bản thân nói chung. Đây là một quá trình dài với nhiều thất bại, nhưng theo mình, đó là một trong những thành quả lớn nhất mình đạt được trong năm đầu đại học.
Đọc Thêm:
Tôi Nên Đầu Tư Gì Cho Bản Thân?
Bài Viết Từ Story-Beering trên Trang Spiderum.com
I. Tinh Tế Hóa Tư Duy
Khi trước đây gặp một vấn đề khó và không hiểu gì, thì thường mình sẽ suy nghĩ như thế này:
'Ồ, vấn đề này khó thế, có lẽ chỉ có những người thông minh mới hiểu được. Còn mình thì quá ngu ngốc, chắc phải mất rất nhiều thời gian.'
Đây là thói quen đầu tiên mình cần sửa đổi khi tiếp xúc với một lượng kiến thức khó khăn khi lên đại học. Suy nghĩ như vậy không giải quyết được vấn đề mà còn khiến bản thân mất tự tin hơn rất nhiều. Vì vậy, mình quyết định không còn lạc quan trước những vấn đề khó nữa, mà thay vào đó, mình sẽ tập trung vào việc tham khảo nhiều nguồn tài liệu khác nhau và tích cực hỏi mọi người xung quanh cho đến khi hiểu rõ. Điều này giúp mình nhận ra rằng:
'Khó' = Chưa Dành Đủ Thời Gian.
Đơn giản thế thôi, nhưng định nghĩa này đã giúp mình biến đổi thứ mình không thể kiểm soát khi ra đời - trí tuệ, thành thứ mình có khả năng điều khiển được - thời gian dành cho vấn đề đó. Và tư duy này tạo ra động lực tích cực, thúc đẩy mình chăm chỉ hơn để hiểu sâu hơn về một kiến thức phức tạp. Nó đã biến suy nghĩ ban đầu của mình thành,
'Cái này khó thật đấy, chắc mình phải tìm hiểu kỹ hơn. Không biết có tài liệu nào trên mạng để nghiên cứu cẩn thận hơn không nhỉ?'
Bất ngờ, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn từ đó.
Một sự thay đổi lớn khác trong tư duy của mình là thay vì hỏi 'Tại sao?' (Why), mình tăng cường việc đặt câu hỏi 'Mình có thể làm gì tiếp theo để cải thiện hơn?' (What) nhiều hơn, và tất nhiên không thể thiếu cả việc hành động sau đó. Thay đổi cách hỏi bản thân giúp mình thoát khỏi cảm giác thất bại và tự trách bản thân - hậu quả của quá khứ, và thay vào đó là tập trung vào hành động trong tương lai. Thật ngạc nhiên, chỉ một thay đổi nhỏ trong cách đặt câu hỏi này đã giúp mình sửa được cái tính tự ti của bản thân.
Tăng cường sự nhận thức về bản thân với một cách chỉnh sửa đơn giản | Tasha Eurich | TEDxMileHigh
Nhận thức về bản thân mang lại vô số lợi ích đã được chứng minh - mối quan hệ mạnh mẽ hơn, hiệu suất cao hơn, lãnh đạo hiệu quả hơn. Nghe có vẻ tuyệt vời, phải không? Ở đây...www.youtube.com
Hồi đó, vì một phần vì còn trẻ và một phần tính cách, mình là một người thích thắng và có phần cứng đầu. Trong một số trường hợp, điều này có lợi, nhưng đối với việc tiếp thu kiến thức, mình lại gặp nhiều hạn chế do thích cãi, dẫn đến việc người khác không muốn chia sẻ kiến thức với mình nữa. Sau này, mình đã cải thiện hơn nhiều, nhưng vẫn gặp phải sự 'chống đối' không rõ ràng và đôi khi vẫn chưa thực sự lắng nghe. Khi vào đại học và tiếp xúc với nhiều người giỏi hơn, mình nhận ra:
Thừa nhận là mình còn dở hơi, không cần phải rườm rà.
Bằng cách thừa nhận rằng bản thân còn thiếu rất nhiều kiến thức và đặt mình vào tình trạng 'dở hơi', mình đã đặt câu hỏi 'Mình có thể làm gì tiếp theo để cải thiện?' (mở ra cơ hội) thay vì 'Tại sao mình lại dở hơi?' (đi vào ngõ cụt) và tạo động lực để tự lắng nghe và hiểu biết sâu hơn. Ngạc nhiên thay, việc thừa nhận rằng mình còn kém lại làm cho việc học trở nên dễ dàng và thoải mái hơn, và cũng không sợ ai mắng là 'thằng ngốc' hay 'dở hơi' nữa, chỉ cần họ có thể giúp mình học được điều gì đó mới sau khi mắng. Đồng thời, mình cũng thoát khỏi áp lực phải chứng tỏ bản thân thông minh và cảm thấy thoải mái hơn.
Và cuối cùng, tư duy có thể được cải thiện thông qua việc đọc sách. Sách giúp mình trở nên thông minh hơn, trình bày quan điểm mạch lạc hơn, và quan trọng nhất, không ai mắng mình là đồ ngốc.
Xem thêm:
Top 10 tiểu thuyết trinh thám hiện đại đáng đọc nhất
Thể loại trinh thám rất hấp dẫn, với nhiều tác phẩm nổi tiếng. Vì vậy mà có một lượng fan hâm mộ rất đông đảo,...spiderum.com
Tổ chức cuộc sống và phát huy tối đa khả năng cá nhân?
Bài viết được Ngô Quang Đạo chia sẻ trong danh mục Truyền cảm hứngspiderum.com
2. Tận dụng thời gian hiệu quả
Việc trì hoãn (procrastination) hay được biết đến như 'đợi nước đến chân mới nhảy' thực sự là vấn đề lâu dài của nhiều học sinh, và mình đã khám phá ra một phương pháp đơn giản để vượt qua: hệ thống danh sách công việc theo mô hình thác nước: distributive waterfall todolists. (tên tự nghĩ ra có vẻ hài hước một chút, mong bạn thông cảm...)
Hệ thống này bao gồm 3 công cụ chính:
1) Google Drive hoặc Notion.
2) Lịch Google
3) Một cuốn Agenda, bằng giấy hoặc điện tử
Mục tiêu của hệ thống này là tối ưu hóa và tạo động lực để bạn hoàn thành một công việc và tự động muốn chuyển sang công việc tiếp theo mà không gây ra cảm giác quá tải, thậm chí còn mang lại cảm giác hứng thú và hài lòng. Đồng thời, giữ cho một phần năng lượng trong đầu của bạn không bị tiêu tốn vào việc nhớ và quên, 'à, tôi phải làm gì tiếp theo nhỉ?'.
1) Lập kế hoạch cho mỗi học kỳ:
Khi một học kỳ mới bắt đầu, tôi thường dành tuần đầu tiên để xem giáo án của từng môn để biết chủ đề sẽ học, cần sách giáo trình gì, chia điểm ra sao, vv. và tạo một thư mục mới trên Google Drive cho học kỳ đó và tạo thêm vài thư mục nhỏ cho từng môn học. Sau đó, tôi tạo một tài liệu Google tổng hợp tất cả thông tin quan trọng từ giáo án (chủ đề học, thông tin về giáo viên, cách pass môn, vv.) vào cùng một nơi để khi cần tìm kiếm, chỉ cần nhìn vào tài liệu này là có thể tìm thấy mọi thứ một cách dễ dàng, không cần phải tìm kiếm một cách mất thời gian.