Mình cũng không biết nữa...
Hừm, bài viết này mình ghi lại vào một ngày cuối tháng 8, ngay sau khi kết thúc mối quan hệ quan trọng với tôi. Những ngày qua, đối với tôi như một giấc mơ, rất kỳ lạ, lạ đến mức... tôi chưa thể chấp nhận rằng từ giờ trở đi tôi sẽ không còn thấy được hình dáng, ánh mắt, nụ cười và giọng nói của người đó nữa.
Để nói về cảm xúc, tôi luôn là người dành hết mình vì người khác, tính tôi hơi cứng đầu, ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng sâu thẳm bên trong, tôi luôn quan tâm đến họ, dù chỉ là những hành động nhỏ nhất.
Bắt đầu từ mối quan hệ đồng nghiệp, chúng tôi đã dần hiểu nhau và từ đó phát triển thành mối quan hệ nghiêm túc hơn. Ban đầu, chúng tôi không để ý đến nhau, chưa bao giờ bắt chuyện, chỉ đơn giản là biết có sự tồn tại của nhau trong công ty. Tôi nhớ lần đầu tiên chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau là nhờ chuyến đi chơi xa của công ty, lúc đó chia xe để đi, không hiểu sao tôi lại ngồi với 'ông nội' kia =)) đi cả một quãng đường dài, không biết nói gì với nhau, chỉ im lặng đến khi hết đường về. Ngày hôm sau, vẫn ngồi cùng một xe, đi một quãng đường rất xa, nhưng có vẻ cả hai đều hướng nội, nên không thể nói với nhau được câu nào, ngồi một lúc, tôi buồn ngủ quá, vô tình nói: 'Ông ơi, kể chuyện gì đi, tui buồn ngủ quá!'. Đó là câu nói đầu tiên của tôi :)) Và từ đó, chúng tôi cứ thế, hỏi nhau, trò chuyện suốt đoạn đường còn lại, chuyển từ chủ đề này sang chủ đề khác. Tôi bắt đầu nghĩ, à, hóa ra, bạn này cũng khá 'mặn mà', không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Hết chuyến đi, chúng tôi quay về và bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, chào hỏi nhau thường xuyên hơn ở công ty, nhưng chỉ ở mức bạn bè bình thường. Đến vài tháng sau đó, chúng tôi có chuyến đi An Giang chung, lúc này mới thực sự cảm nhận rằng có gì đó giữa hai chúng tôi, không hiểu tại sao... chắc là 'duyên phận' rồi haha. Ngày hôm đó, trời rất nắng, tôi nhớ, bạn đã cầm dù che cho tôi suốt cả chuyến đi, mặc dù chúng tôi chưa là gì của nhau.
Rồi thì mọi thứ đến cũng đến, chúng tôi bắt đầu hiểu nhau và từ đó làm quen. Ban đầu, thật sự rất vui, cả hai đều như có nguồn năng lượng mới, luôn động viên lẫn nhau, kể cho nhau nghe về một ngày làm việc như thế nào. Cứ thế, mỗi ngày trôi qua, tình cảm của tôi dành cho bạn dần lớn lên. Mặc dù quen nhau không lâu, nhưng chúng tôi đã tạo ra rất nhiều kỷ niệm cùng nhau, đó cũng là lý do tại sao đến giờ, tôi vẫn không thể thoát khỏi cảm giác mà giờ đây chúng tôi không còn là gì của nhau nữa.
Khi chúng mình quen nhau được 5 tháng, tụi mình phải yêu xa vì bạn chuyển công việc đến nơi khác. Mình buồn và hụt hẫng một chút, nhưng thấy bạn tìm được công việc mới, môi trường tốt hơn, mình cũng rất vui cho bạn. Sau đó, mình cũng quyết định nghỉ việc ở công ty cũ để tìm cho mình một con đường mới. Lúc đó, mình nghĩ rằng chỉ cần cả hai có niềm tin và cùng nhau nỗ lực, thì việc ở xa hay gần cũng không phải là vấn đề lớn. Nói thì dễ, nhưng làm thực sự rất khó khăn. Trước khi bạn đi, chúng mình đã thỏa thuận sẽ gọi video với nhau mỗi tối, cùng nhau học bài, chỉ cần là nhìn thấy nhau và hẹn gặp mỗi tháng một lần. Mình chấp nhận điều đó vì một tháng cũng trôi qua nhanh lắm. Tháng đầu tiên đã qua, bạn về thăm mình và cảm giác gặp lại rất là vui, bạn ở lại với mình đến 2 ngày, đó là vào đầu tháng 8. Ngày hôm sau, bạn quay về thành phố nơi bạn làm việc, và những tin nhắn, cuộc gọi dần trở nên ít đi. Bạn thường thất hứa với mình trong những cuộc gọi video xem phim - thói quen mà chúng mình hay làm mỗi tuần. Có lần bạn để mình đợi gần 1 tiếng rưỡi mà không nói câu nào, khiến mình cảm thấy buồn và giận dỗi. Rồi sau đó, bạn lại thất hứa nhiều lần nữa, khiến mình cứ hay trách móc bạn rằng tại sao không quan tâm đến cảm xúc của mình? Lúc đó, mình chỉ tập trung vào cảm xúc của bản thân, mà không hiểu cho bạn rằng công việc của bạn rất bận rộn, đi làm về mệt lắm và thường không nhớ đến những cuộc gọi hay tin nhắn... Vì những điều này, chúng mình ít nói chuyện hơn, thậm chí hay cãi nhau hơn. Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải vì những tin nhắn đó của mình, liệu chúng mình có còn bên nhau như trước không? Mình vẫn luôn tự trách mình về điều này. Trước giờ, mình chưa bao giờ đòi hỏi bạn điều gì, vì mình cho rằng mọi thứ phải bắt đầu từ lòng tự nguyện và chân thành. Bạn không bao giờ hỏi thăm mình vào những ngày mình đau bụng, hay những lúc mình buồn, mệt mỏi và mình cảm thấy bạn có vẻ vô tâm... và từ đó, mình thường nhắn tin tức tưởi, trả lời giận dỗi...