Cách đây một thời gian, tôi biết công ty mà tôi rút vốn đầu tư trước khi quyết định vào SG đã tăng giá trị lên gấp 10 lần. Nếu tôi vẫn giữ vốn và không vào SG, theo một cách tính đơn giản, tài sản của tôi đã tăng ít nhất 10 lần so với lúc đó.
Tôi có cảm thấy hối tiếc không?
Rất may mắn là khi nghe tin này, tôi không cảm thấy hối tiếc. Nhìn sâu vào cảm xúc bên trong, tôi vui vì những người bạn cùng hành trình với tôi đã thành công. Tôi vui vì chúng tôi đã cùng nhau khởi đầu một điều tốt đẹp và mang lại giá trị. Tôi vui vì quyết định của tôi đã giúp một người khác có cơ hội phát triển và đóng góp hơn.
Vậy tại sao tôi viết về điều này?
Vào sáng hôm qua, khi ngồi vẽ những điều linh tinh trên chiếc ban công xanh mướt với những chiếc lá, và thảo luận về những suy nghĩ không mấy liên quan (mặc cho cái “trí óc linh tinh” nó chạy), tôi bất ngờ nhớ lại quyển sách tôi được tặng hồi Tết “Thư viện lúc nửa đêm”.
Truyện kể về một phụ nữ trên tuổi 30, sống trong những nuối tiếc, đến mức cô quyết định tìm kiếm cái chết như một phương tiện giải thoát. Sau đó, với sự kỳ diệu và may mắn, cô được đưa đến “thư viện lúc nửa đêm” – nơi cô có thể sống bất cứ cuộc đời nào cô muốn, kể cả những cuộc đời mà cô luôn hối tiếc “nếu như tôi đã từng sống như thế”…