
Giữa một vầng trăng sáng dịu hiền
Vẫn biết trời xanh là mãi mãi
Mà sao nghe nhói ở trong tim!
Khổ thơ này đã thể hiện tình cảm cùa những người dân miền Nam khi đứng bên Bác. Bằng những tình cảm này ta thấy như Bác vẫn còn sống. Bác đang ở trong một giấc ngủ yên tĩnh, trong sáng, một không gian yên bình với vầng trăng sáng dịu hiền. Bác vẫn ở giữa cuộc đời như một vầng trăng thanh cao. Bác vẫn còn mãi mãi với đất nước, với người dân miền Nam. Cho dù Bác vẫn còn ở trên trời xanh kia mà sao nghe nhói ở trong tim. Tất cả những điều này đều gợi ra cái bất diệt, cái vĩnh cửu của một con người.
Khổ thơ thứ tư chính là khổ thơ mà tình cảm đạt tới điếm cao nhất, cũng là ước mong của tác giả muốn làm người con trung hiếu ở bên Bác.
Khi trở về miền Nam, lòng trào nước mắt
Muốn làm chim hót bên lăng Bác
Muốn làm đóa hoa toả hương khắp nơi
Muốn trở thành cây tre trung hiếu tại đây.
Khi sắp phải xa Bác, tác giả trải qua những cảm xúc sâu lắng và trào dâng thành giọt nước mắt. Tình cảm của nhân dân đối với Bác như tình cảm cha con gắn bó, sâu đậm. Nhà thơ cũng như nhân dân miền Nam mong muốn trở thành chim hót bên lăng Bác, trở thành đóa hoa toả hương khắp nơi. Tuy nhiên, ước mơ lớn nhất là trở thành cây tre trung hiếu để luôn ở bên Bác, canh giữ cho Bác yên giấc. Tình cảm sâu sắc, trung thành mà nhân dân dành cho Bác rõ ràng được thể hiện qua đây.
Bài thơ Viếng lăng Bác thể hiện sự kính yêu thiết tha, lòng thương cảm sâu sắc của nhân dân miền Nam dành cho Bác. Đây là niềm mến thương, lòng thành kính của những người con đối với người cha già dân tộc.