Chúng ta ra đời dưới bóng mẹ, chào đón bình minh trên con đường cuộc sống. Chúng ta được dưỡng dục, học hành và thảo luận. Chúng ta được yêu thương, an ủi và bảo vệ. Chúng ta từng bước trưởng thành dưới hình ảnh của tổ quốc. Và chúng ta được tổ quốc che chở. Chúng ta được đồng đội ủng hộ. Chúng ta nhận lấy tất cả sự ưu ái, đặc quyền của cuộc sống. Liệu chúng ta đã tự hỏi bao giờ: “Chúng ta đã sống như thế nào?”. Chưa bao giờ chúng ta tự thắc mắc: “Chúng ta sống với nhau như thế nào?”.
“Cuộc sống đã ban cho ta biết bao ước mơ, ban cho ta biết bao khát vọng và tình yêu to lớn”. Bản tình ca về cuộc sống vang lên trong một trường học. Cuộc sống ban cho chúng ta nhiều điều, mỗi cá nhân không thể có được nếu không có tâm trí mở rộng. Cuộc sống là nguyên liệu thô cần sự tài hoạ sĩ để tạo nên. Cuộc sống có thể trở thành một tác phẩm nghệ thuật hoặc một tác phẩm thô sơ, tùy thuộc vào chúng ta, con người là nghệ sĩ. Cuộc sống ban cho chúng ta yêu thương và tình yêu thương nếu chúng ta tạo ra cuộc sống bằng tình yêu thương.
Một cuộc khảo sát về mối quan hệ giữa các sinh vật, khi hỏi đất, đất sống với đất như thế nào, đất trả lời: “Chúng tôi kính trọng nhau”. Đất kính trọng nhau để tạo nên những dãy núi, như núi Phan Xi Păng – đỉnh cao nhất Đông Dương. Kilimanjaro, núi cao nhất châu Phi, hay thậm chí là Everest, đỉnh núi cao nhất thế giới. Đất tôn trọng lẫn nhau để sinh sống, để tồn tại, và các dãy núi ngày càng cao hơn từng ngày. Khi hỏi nước sống với nước như thế nào, nước trả lời: “Chúng tôi lấp đầy lẫn nhau”. Nước lấp đầy lẫn nhau, lấp đầy những khe hở sâu thẳm, cung cấp chất dinh dưỡng cho cây trồng, và nước tạo ra bốn đại dương, chiếm ba phần tư bề mặt trái đất. Khi hỏi cỏ sống với cỏ như thế nào, cỏ trả lời: “Chúng tôi liên kết với nhau”. Những bụi cỏ không sống đơn lẻ, chúng liên kết với nhau. Tạo ra những thảo nguyên bát ngát, vùng Amazon rộng lớn. Chỉ khi sống liên kết với nhau, cỏ mới tồn tại và phát triển, cỏ mới có chỗ đứng trên trái đất này. Khi hỏi về con người, con người sống với nhau như thế nào, chúng ta vẫn chưa có câu trả lời. Liệu có phải con người không dám tự tin nói về lối sống của mình? Loài người cần sống với yêu thương, cần hỗ trợ lẫn nhau, nhưng vẫn chưa thể hiện được điều đó.
“Ong làm mật dành cho hoa
Cá bơi mê nước, chim hát yêu trời
Con người muốn sống ơi
Phải yêu thương đồng đội, người anh em
Một ngôi sao không tỏa sáng đêm
Một đồng lúa chín không nên mùa vàng
Một người không phải là thiên hạ
Sống chỉ là tia lửa tàn thôi.”
(Tiếng ru – Tố Hữu)
Một cá nhân không thể tạo nên một xã hội rộng lớn. Người chỉ là một phần nhỏ của xã hội. Có người nghĩ rằng chỉ cần có mình trên thế gian là đủ để sống, nhưng có đủ thức ăn hàng ngày, có được sự yêu thương và bảo vệ, có được sự chăm sóc và quan tâm không? Chính xã hội làm cho cá nhân tồn tại trong cuộc sống, cá nhân mới phát huy hết tiềm năng của mình để xây dựng bản thân, cá nhân mới có thể thể hiện 'tôi' và cá tính riêng. “Cuộc sống không tự nhiên mà có, nó được tạo thành từ những sóng lớn trên bề mặt đại dương. Con người cũng vậy, không ai có thể sống cô lập trên thế giới này một mình. Ngược lại, chúng ta cần sống hòa hợp với xã hội, để nhận được sự giúp đỡ và sự khoan dung”. Để sống, con người cần yêu thương nhau.
Cây yêu rừng, hoa yêu vườn cảnh, thú yêu chim… và có thể mèo yêu hải cẩu? Mọi điều đều có thể xảy ra. Ai đã đọc “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” chưa? Một câu chuyện đầy tình thương và bí ẩn. Một con mèo đã ấp trứng của chim hải âu, chăm sóc và dạy nó bay. Có thật không, mèo dạy hải âu bay? Đó là biểu hiện của tình yêu giữa các loài, dù khó khăn nhưng con mèo đen mập ú đã làm được. Các loài động vật có thể yêu thương nhau, huống chi loài người, “đồng bào” sống trên cùng một trái đất.
“Có gì bằng hạnh phúc đời thường
Người với người sống để yêu thương”
(Tác giả không xác định)
Tình thương con người, không gì tuyệt vời bằng tình thương con người! Tình thương làm cho cuộc sống tràn ngập lòng tin và lòng biết ơn. Tình thương giúp chúng ta vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Người yêu thương nhau, mọi người đều nhận được điều gì đó, một điều mà những người lạnh lùng không thể có được, đó chính là tình yêu thương. Nó làm cho bản thân chúng ta đầy đặn, đầy đủ cuộc sống.
Con người cần tình thương để sống một cuộc sống ý nghĩa, nhưng những người lạnh lùng vẫn tiếp tục phá hủy công trình tình thương, sự đồng lòng qua bốn nghìn năm của dân tộc Việt Nam. 'Thương người như thể thương thân', 'lá làm đùm lá rách', 'một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ' đâu rồi, thay vào đó là những mối quan hệ phức tạp, hận thù, ganh ghét, mà ngày nay, năm nay, năm 2010, tình hình thế giới vẫn chưa được ổn định. Và bây giờ, giới trẻ càng ngày càng trở nên lạnh lùng hơn, với những hành động bạo lực trong các trường học, đâm chém và giết nhau, lạnh lùng trước những mảnh đời bất hạnh. Từ một vụ án giết người tại trường Trung học cơ sở Tân Bình đến những video clip nữ sinh đánh nhau được lan truyền trên mạng, gây ra nhiều ý kiến phản đối. Rồi có cả một cô gái ném những con chó con vào dòng nước. Tính cách của họ đã đâu mất, hay họ chỉ đang chờ thời cơ để ăn thịt đồng loại? Tính 'người' đã bị lấn át bởi tính 'quái vật'! Ôi, bạn Hào Anh, một nạn nhân của sự lạm dụng và bạo hành trẻ em đã phải chịu nhiều đau khổ do hai vợ chồng Giang Thơm gây ra để kiếm tiền trợ giúp gia đình. Bạn đã sống như một cái xác. Hành động của hai vợ chồng này thực sự độc ác, tàn nhẫn, không nhân đạo. Không biết có từ nào đủ để diễn đạt về họ, một bọn vô lương tâm! Và cũng có những cuộc chiến tranh không minh bạch đã giết chết hàng ngàn dân vô tội sống trong vùng chiến tranh. Lòng tham không đáy đã khiến cho hai thành phố Hiroshima và Nagasaki trở thành nơi chôn vùi khi nhận được hai quả bom nguyên tử do Mỹ phát triển. Rồi Thế chiến thứ Nhất đã giết chết vô số người, trong đó có cô bé Anne Frank, gia đình cô phải sống trong một khu nhà bí mật suốt hơn hai năm. Cuốn nhật ký của Anne Frank đã gây tiếng vang từ khi xuất bản năm 1946 đến nay.
Chiến tranh đã cướp đi cuộc sống bình yên của họ. Người Do Thái bị đối xử như những con gia súc, gia cầm, và các nhóm phát xít Đức đối xử với họ như thể họ là loài vật, giết họ một cách tàn nhẫn! Rồi đến sự phân biệt chủng tộc tồi tệ nhất trên thế giới, chế độ Apartheid đã đẩy người da đen xuống vực sâu của cái chết, vì họ không được một chút quyền lợi nào. Một công viên ở Nam Phi, ngoài lối vào có dòng chữ 'Chỉ dành cho người da trắng, trừ chó và người da đen'! Người da trắng coi thường người da đen hơn cả loài chó! Và bây giờ, ai có thể khẳng định rằng phân biệt chủng tộc đã biến mất hoàn toàn ngày nay?? Giới trẻ ngày nay chỉ nghĩ đến bản thân mình mà quên đi người khác, không quan tâm đến những gì xảy ra xung quanh. Công nghệ thông tin đã thay thế những cảm xúc nguyên thủy nhất, biến con người trở thành một thứ vật liệu vô cảm.
Tuy nhiên, cuộc sống vẫn còn nhiều người biết quan tâm và yêu thương lẫn nhau. Ta không thể không kể đến những trái tim nhân ái của nhiều người đã cống hiến của mình để cải thiện cuộc sống của những người nghèo và cô đơn. Chúng ta phải tôn vinh những người dám đứng lên và đòi lại công bằng cho loài người, cho toàn bộ loài người, những nhà Nobel Hòa bình đã đóng góp mọi khả năng của mình để giúp đỡ những nạn nhân của chiến tranh và bệnh tật ở các nước nghèo trên lục địa châu Phi, nơi nghèo nhất trên thế giới. Những đứa trẻ ở châu Phi phải chịu đựng những hậu quả nghiêm trọng của nạn đói và xung đột vũ trang. Một bài thơ của một em bé da đen ở châu Phi viết rằng:
“Khi ra đời, tôi có màu đen
Khi tôi trưởng thành, tôi vẫn màu đen
Khi tôi dạo bước dưới ánh nắng, tôi vẫn màu đen
Khi tôi ốm đau, tôi vẫn màu đen
Và khi tôi từ giã cuộc sống này, tôi vẫn màu đen
Nhưng bạn ơi, người da trắng
Khi bạn ra đời bạn có màu hồng
Khi bạn trưởng thành, bạn có màu trắng
Khi bạn tiếp xúc với ánh nắng, bạn có màu đỏ
Khi bạn cảm thấy lạnh, bạn có màu xanh
Khi bạn bị bệnh, bạn có màu xanh (lục)
Và khi bạn ra đi, bạn có màu xám
Thế mà bạn lại gọi tôi là da màu ư???”
Hồ Chí Minh, người Cha già của dân tộc Việt Nam, đã ra đi nhưng tinh thần Người vẫn sống, vẫn sống mãnh liệt trong trái tim mỗi con người. Vì khi Người còn sống, Người đã dành trọn tình yêu thương cho cả đất nước đang gặp khó khăn.
“Người là Cha, là Bác, là Anh
Trái tim lớn chứa đựng trăm dòng máu nhỏ”
“Bác ơi, trái tim bác rộng lớn như thế
Ôm trọn cả non sông, cõi kiếp con người”
“Bác sống như trời đất của chúng ta
Yêu thương từng bông lúa, mỗi cành hoa
Mang tự do đến cho mỗi linh hồn bị giam cầm
Chỉ để cho những đứa trẻ tương lai có thêm hi vọng”
Chúng ta đang sống trên một hành tinh xanh xinh đẹp, chúng ta sống trong cộng đồng và xã hội, chúng ta đang phát triển từng ngày và cần phải giúp đỡ và yêu thương lẫn nhau, để mọi người có thể tiến lên cùng với sự phát triển công nghiệp của đất nước. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở thành những công dân của một quốc gia phát triển như Hoa Kỳ, Anh, Pháp, Úc, và điều đó chỉ xảy ra khi chúng ta giữ vững những giá trị truyền thống tốt đẹp qua hàng ngàn năm:
“Nước trong nước, nhà cần thương nhau
Người đồng hương ở trong một nước phải giúp đỡ lẫn nhau”
Và khi được hỏi về cách mà chúng ta sống với nhau, chúng ta có thể tự tin trả lời rằng:
“Chúng ta sống với nhau bằng tình yêu thương”!