Mô Tả: Cảm xúc của em trước nụ cười của mẹ
Cái gì trong cuộc sống làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc? Là điều gì khiến ta cảm thấy được động viên và tin tưởng? Với mỗi người, câu trả lời có lẽ sẽ khác nhau. Với em, một phần của câu trả lời có thể là nụ cười ấm áp từ người mẹ, đem lại cho em không chỉ niềm vui mà còn là sự khích lệ và niềm tin, giúp em vượt qua những thách thức trong cuộc sống và học tập.
Mẹ em không có vẻ đẹp quyến rũ như một người đẹp hoa, cũng không có vẻ sang trọng như một quý bà. Mẹ đã bước vào tuổi bốn mươi, trên khuôn mặt xoan tròn của mẹ xuất hiện một vài đường nét nhăn, đặc biệt khi mẹ mỉm cười. Nghề nghiệp của mẹ là giáo viên mầm non, chăm sóc và dạy dỗ những đứa trẻ tại trường cách nhà vài cây số. Mẹ thường nói: “Trẻ con thích thấy người lớn cười, nên mẹ thường cười để chúng tự tin hơn khi bắt đầu học với cô”. Khi đưa trẻ ăn, mẹ luôn cười để chúng thấy thích thú hơn khi ăn. Khi dạy dỗ, mẹ cũng thường mỉm cười để khích lệ trẻ. Có một lần em hỏi mẹ: “Nếu tụi con không ngoan, mẹ có mỉm cười không ạ?”. Mẹ trả lời: “Không nữa, khi mẹ không cười, tức là mẹ giận rồi. Tụi nhỏ nên chú ý đấy con”. Chắc là vì mẹ em thường xuyên cười, nên em thấy tụi nhỏ trong lớp mầm non rất thích mẹ em. Mỗi khi đến trường cùng mẹ, em thấy các bé lớp lá thường quấn quýt theo mẹ em, cười vui khi cô giáo kể chuyện, rồi cùng cô mỉm cười hiền lành.
Không chỉ những đứa trẻ mầm non thích nụ cười của mẹ, em cũng yêu quý nụ cười ấy đến tận đáy lòng. Trong gia đình, mẹ em luôn tận tâm và dịu dàng. Không bao giờ em thấy mẹ mắng chúng em. Thỉnh thoảng, ba em cũng nói giọng ca cẩm: “Mẹ của mấy đứa nên nghiêm túc lên chút. Nhẹ nhàng quá làm tụi nhỏ ngờn ngợn mặt”. Đó chỉ là lời trêu của ba thôi, vì em biết ba em yêu thương mẹ em hết mực. Ba tự hào chia sẻ: “Ngày xưa, ba đã ‘phải lòng’ mẹ từ chính nụ cười hiền lành và tính tình ôn tồn, hiền hòa đó”. Khi chúng em phạm lỗi, như không học bài, làm vỡ chén cơm, hay quên phơi quần áo trong máy giặt..., mẹ luôn gọi nhẹ nhàng, nhắc nhở rồi bảo chúng em sửa lỗi. Mẹ vừa hiền lành, vừa cứng cỏi khi dạy con. Khi chúng em hành động tốt, nhất là khi được thầy cô khen ngợi, mẹ hạnh phúc và cười tươi. Sự vui mừng lan tỏa trong gia đình vì nụ cười của mẹ. Em thấy mẹ cười mỉm như bông sen chưa nở, thơm phức và đẹp đẽ. Khi mẹ cười to, âm thanh của nụ cười trong trẻo vang lên như khúc nhạc tuyệt vời. Hàm răng trắng bóng của mẹ, đều như hạt ngô, tỏa sáng khi mẹ cười.
Khi bà nội em qua đời, một thời gian dài sau đó, em cảm thấy sự thiếu vắng nụ cười của mẹ. Cả ba và mẹ đều trở nên lặng lẽ hơn. Đôi mắt mẹ ướt át khi nghe ba nhắc lại những ký ức về bà nội. Em biết mẹ đang trải qua nỗi buồn sâu sắc. Em mong rằng nỗi buồn trong gia đình sẽ nhanh chóng trôi qua, để nụ cười của mẹ trở lại, tươi tắn như trước. Và em tin rằng, chỉ có cách em nỗ lực học tập và ngoan, ba mẹ mới thấy an ủi và hạnh phúc hơn. Vì em muốn thấy nụ cười của mẹ trở lại, nên em cố gắng học hành. Học kỳ hai năm trước, em đã đứng thứ ba trong lớp, và nhận được giấy khen từ nhà trường vì là học sinh giỏi. Em mang giấy khen về trao cho mẹ và nói: “Mẹ ơi, mẹ hãy vui lên. Chắc bà nội cũng sẽ vui vẻ vì cháu chăm học đấy”. Mẹ ôm em, đôi mắt một lần nữa ướt át, nhưng đôi môi mẹ lại nở nụ cười và nói: “Mẹ thực sự hạnh phúc vì con”. Khoảnh khắc đó, em cảm thấy tâm hồn tràn ngập cảm xúc, vừa vui sướng, vừa xúc động trước nụ cười của mẹ, và tình cảm của em dành cho mẹ càng trở nên sâu đậm. Nụ cười của mẹ là biểu tượng của tình yêu thương và động viên, là sự ôm trọn và bảo vệ. Đối với em, nụ cười ấy chính là đóa hoa đẹp nhất, mang lại hạnh phúc to lớn.
Mẹ luôn ở bên em, không chỉ trong cuộc sống mà còn trong hành trình học tập. Ngày qua ngày, nụ cười của mẹ như một nguồn sáng bùng lên vì những người thân yêu. Từ nụ cười ấy, hàng loạt nụ cười trẻ thơ khác mọc lên, trong đó có nụ cười của chúng em, những đứa con yêu dấu của mẹ. Để chúng em luôn yêu thương cuộc sống và cố gắng làm những điều tốt đẹp, để gieo niềm vui cho mọi người và cho cuộc sống này.