Cảm nhận về bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh cung cấp một loạt gợi ý viết kèm theo 7 ví dụ cụ thể khác nhau. Điều này giúp học sinh có nhiều tài liệu tham khảo, rèn luyện kỹ năng viết bài văn cảm nhận sâu sắc.
Việc cảm nhận Sóng của Xuân Quỳnh là một trải nghiệm thú vị, với nhiều cách tiếp cận và phong cách viết khác nhau. Hy vọng tài liệu này sẽ là nguồn cảm hứng cho bạn trong quá trình học tập và chuẩn bị cho kỳ thi THPT Quốc gia sắp tới. Đồng thời, hãy tham khảo thêm cách mở đầu Sóng, kết thúc Sóng, phân tích bài thơ Sóng, và phân tích biểu tượng sóng.
Kế hoạch cảm nhận về bài thơ Sóng
Kế hoạch số 1
a) Giới thiệu
- Tổng quan về tác giả Xuân Quỳnh và bài thơ Sóng
b) Nội dung chính
* Bài thơ “Sóng” thể hiện quan điểm về tình yêu đầy mới mẻ và đương đại của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh
- Ngay từ đầu, nhà thơ đã thành công trong việc tái hiện các trạng thái đối lập trong mối quan hệ tình yêu thông qua hình ảnh của sóng: “Dữ dội và êm dịu - Ồn ào và yên bình”
- Mô tả một tình yêu vượt qua mọi rào cản, lan tỏa để đạt được giá trị thực sự, tồn tại mãi mãi: “Dòng sông không tự hiểu mình - Sóng tìm ra đến cùng”.
- Mong muốn biến tình yêu đôi lứa thành vĩnh cửu bằng cách hóa thân thành những đợt sóng xa xôi ngoài biển.
* Bài thơ “Sóng” thể hiện vẻ đẹp của tình yêu mang tính chất truyền thống
- Trái tim trong thơ của Xuân Quỳnh luôn gắn bó với kí ức luôn hiện hữu trong tiềm thức: “Trái tim em nhớ về anh - Ngay cả trong giấc mơ cũng tỉnh thức”
- Tình yêu trong tư duy của Xuân Quỳnh luôn đồng hành với lòng trung thành vững vàng: “Ở bất cứ nơi nào, em cũng suy nghĩ về anh”
- Hướng về anh một lối đi”.
* Uy vọng về tình yêu bền vững được thể hiện qua bài thơ
- Xác nhận quy luật vĩnh cửu của tự nhiên “mọi con đều đến bờ... Dù có muôn vàn trở ngại”, tương tự như “em”, bất kể khó khăn, gian khổ vẫn luôn hướng về “anh”.
- Vượt qua lo sợ, nỗi lo, đặt niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của tình yêu như mây có thể vượt qua biển cả.
- Những suy nghĩ, nỗi buồn, ước vọng được biến thành “hàng trăm con sóng nhỏ” để vỗ về bờ mãi mãi.
- Mong muốn của người phụ nữ là được sống trong “đại dương tình yêu” bằng tình yêu và với tình yêu, mong muốn hòa mình vào tình yêu cá nhân trong một tình yêu to lớn.
c) Kết luận
Tóm tắt về giá trị nội dung và nghệ thuật của tác phẩm.
Dàn ý số 2
I. Giới thiệu
- Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ đặc trưng của thế hệ các nhà thơ trẻ trong giai đoạn chống Mĩ cứu nước. Bà là người nữ thi sĩ tôn trọng tình yêu, mang trong lòng sự sâu thẳm và tinh thần thơ phụ nữ.
- Bài thơ Sóng được sáng tác vào năm 1967, xuất hiện trong tập “Hoa dọc chiến hào”, đó là một bài thơ về tình yêu đặc trưng cho tinh thần thơ nữ tính của Xuân Quỳnh.
II. Nội dung chính
1. Hiểu biết về tình yêu qua hình tượng sóng
- Dòng thơ 1:
- Sử dụng kỹ thuật tương phản: “mạnh mẽ - nhẹ nhàng”, “ồn ào - yên bình”, từ đó mô tả trạng thái đối lập của sóng, kích thích sự tưởng tượng về tâm trạng của phụ nữ khi yêu (từ sôi động đến trữ tình).
- Nghệ thuật nhân hóa: “sông không thấu hiểu” chính mình, vì vậy “sóng” mong muốn khám phá không gian rộng lớn, hành trình của sóng cũng là hành trình khám phá chính bản thân, mong muốn đạt được giá trị tối thượng trong tình yêu của phụ nữ.
- Khổ 2:
- “Ôi con sóng... và mai sau vẫn thế”: Dù trong quá khứ hay hiện tại sóng luôn sống động, bùng nổ, luôn có khát vọng. Đó cũng là khát vọng và bản tính của phụ nữ mãi mãi.
- “Nỗi khao khát tình yêu... trái tim trẻ”: Liên kết tình yêu của tuổi trẻ với con sóng của biển cả, khao khát tình yêu là khát vọng đặc trưng của tuổi trẻ mãi mãi.
2. Khám phá nguồn gốc của tình yêu
- Khổ 3: Câu châm ngôn “em suy nghĩ về” và câu hỏi: “Sóng nảy sinh từ đâu” nhấn mạnh mong muốn nhận biết bản thân, người yêu và sự hiểu biết về tình yêu vĩnh cửu.
- Khổ 4: Xuân Quỳnh dựa vào luật tự nhiên để tìm nguồn gốc của sóng, của tình yêu, đề cập đến sự nghi ngờ trước bí ẩn của tình yêu, thời điểm bắt đầu của tình yêu.
3. Hồi ức, lòng trung thành của người con gái trong tình yêu
- Khổ 5:
- Kỹ thuật tương phản để tạo ra những không gian khác nhau “dưới lòng biển”, “trên mặt nước”, khoảng thời gian khác nhau: “ban ngày” - “đêm”, nghệ thuật nhân hóa: “cả ngày đêm không ngủ”, miêu tả nỗi nhớ dữ dội, triền miên của sóng với bờ là nỗi nhớ của người phụ nữ khi yêu.
- Người phụ nữ thể hiện nỗi nhớ một cách trực tiếp, mạnh mẽ, chân thành “Trái tim em nhớ về anh”, cách diễn đạt “Ngay cả trong giấc mơ cũng tỉnh thức” thể hiện sự nhớ mãi trong tiềm thức, luôn hiện hữu trong suy nghĩ.
- Khổ 6:
- Nghệ thuật tương phản “trước - sau”, điều kiện “dù”, “vẫn”, “đến” kể về cuộc hành trình của sóng trên biển rộng cũng như hành trình tình yêu của người phụ nữ giữa cuộc đời.
- Lời thề trung thành của người phụ nữ, niềm tin chờ đợi trong tình yêu, dù ở bất cứ nơi đâu cũng “hướng về anh một phương”, suy nghĩ về người mình yêu bằng trái tim.
4. Uy vọng vào tình yêu vĩnh cửu
- Khổ 7: Xác nhận quy luật vĩnh cửu của tự nhiên “Con nào cũng tới bờ/Dù có muôn vàn trở ngại”, cũng như “em”, dù khó khăn, thách thức vẫn luôn hướng về “anh”.
- Khổ 8:
- “Cuộc sống dù dài lắm thì/Năm tháng vẫn trôi qua”: Cảm thấy cô đơn nhỏ bé trước cuộc sống, lo lắng về sự hữu hạn của tình yêu trước thời gian vô tận.
- “Như biển rộng kia dù lớn/Mây vẫn bay xa xôi”: Cảm thấy lo lắng trước sự thay đổi dễ dàng của tâm trạng con người giữa “muôn vàn trở ngại”. Tuy nhiên, đây cũng là việc vượt qua nỗi lo âu, đặt niềm tin mạnh mẽ vào sức mạnh của tình yêu như mây có thể vượt qua biển cả.
- Khổ 9:
- “Làm thế nào” gợi lên sự lo lắng, khao khát, ước ao được biến thành “hàng trăm con sóng nhỏ” để mãi mãi vỗ vào bờ.
- Đó là ước ao của người phụ nữ mong muốn sống trong “biển lớn tình yêu” bằng tình yêu và cùng tình yêu, ước ao hòa mình vào tình yêu riêng tư trong tình yêu chung rộng lớn.
III. Tổng kết
- Tóm tắt về giá trị nội dung và nghệ thuật của bài thơ.
- Cảm nhận tổng quan về bài thơ Sóng.
Cảm nhận về bài thơ Sóng - Mẫu 1
Trong văn học Việt Nam, Xuân Quỳnh là một tác giả tiêu biểu của thế hệ trẻ thời kỳ chống Mỹ với những đóng góp đáng chú ý qua các tác phẩm thể hiện giọng điệu trìu mến của tuổi trẻ. Tiếng thơ của Xuân Quỳnh luôn mang nét đẹp nữ tính qua trái tim và tình cảm sâu sắc với những niềm vui đơn giản trong cuộc sống kết hợp với những lo lắng và sự lo âu. Điều này được thể hiện rõ trong bài thơ “Sóng” - một trong những bài thơ tình nổi tiếng giúp củng cố vị trí “nữ hoàng thơ tình Việt Nam” của nhà thơ.
Trong tác phẩm này, sóng và em là hai biểu tượng quan trọng đi kèm nhau, đôi khi xa cách, đôi khi hòa mình vào nhau để thể hiện những cảm xúc đa dạng của nhân vật về tình yêu và hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày. Bài thơ đã tường minh tình yêu của người phụ nữ với một trái tim vừa hiện đại, mới lạ vừa mang nét truyền thống sâu sắc. Qua biểu tượng sóng, tác giả đã thành công trong việc tái hiện những trạng thái đối lập của tình yêu:
“Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ”
Thể hiện qua việc mô tả trạng thái của các con sóng biển vỗ vào bờ, tác giả đã tái hiện lại sự biến đổi của tâm trạng người phụ nữ trong tình yêu: đôi khi ồn ào dữ dội, đôi khi yên bình dịu êm. Điều này là biểu hiện quen thuộc của một trái tim yêu thương chân thành, mãnh liệt. Vì vậy, tình yêu không bị ràng buộc trong không gian hẹp mà luôn đáp ứng tiếng gọi của trái tim để tìm kiếm hạnh phúc:
“Sông không hiểu mình
Sóng tìm thấy bể vô biên”
Tương tự như những con sóng tự do tung hoành trên biển xanh, ngày đêm vỗ sóng hòa mình vào nhịp thở của biển cả bao la, người phụ nữ khi yêu cũng sẵn sàng vượt qua mọi khó khăn để tìm kiếm tâm hồn đồng điệu và tình yêu chân thành. Điều này là minh chứng cho sự khao khát hạnh phúc vô tận trong trái tim của phụ nữ. Đây là yếu tố tạo nên vẻ đẹp độc đáo và hiện đại trong những bài thơ về tình yêu. Trong thơ của Xuân Quỳnh, người phụ nữ không phải luôn cam chịu và nhẫn nhục như trong thơ cổ, mà mạnh mẽ vươn tới không gian rộng lớn của tình yêu.
Vẻ đẹp hiện đại trong những bài thơ của “Sóng” cũng được thể hiện qua trái tim đa sầu đa cảm và tấm lòng trắc ẩn, lo âu của người phụ nữ đang yêu:
“Cuộc đời dù dài
Năm tháng vẫn trôi
Biển kia dù rộng lớn
Mây vẫn bay về xa”
Những nhịp thơ nhẹ nhàng theo nhịp sóng vỗ còn làm nổi bật khát vọng của nữ sĩ:
Làm sao để tan thành
Trăm con sóng nhỏ
Giữa biển tình yêu bao la
Để mãi vỗ về
Nữ sĩ Xuân Quỳnh đã dùng từ 'ngàn' và 'trăm' để diễn đạt khao khát vĩnh cửu của tình yêu đôi lứa thông qua việc hình ảnh hóa thành những con sóng xa vời trên biển khơi. Khát vọng sâu lắng đó đã thể hiện trái tim đam mê, chân thành luôn thổn thức trong tâm hồn người phụ nữ. Bên cạnh vẻ đẹp hiện đại, những bài thơ của Xuân Quỳnh còn đề cập đến cảm xúc sâu xa về vẻ đẹp tình yêu truyền thống qua việc thể hiện nỗi nhớ sâu sắc:
“Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức”
Nếu sóng tạo ra sự độc đáo của biển cả thì nỗi nhớ chính là nét đặc trưng nổi bật của tình yêu đôi lứa. Vì vậy, trong văn học dân gian Việt Nam, có rất nhiều câu thơ ca ngợi về nỗi nhớ:
“Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai, ai nhớ, bây giờ nhớ ai”
Hoặc:
“Nhớ ai bổi hổi bồi hồi
Như đứng đống lửa như ngồi đống than”
Dưới những câu ca dao đầy tình cảm, ta thấy tình yêu luôn đi kèm với nỗi nhớ. Trên những dòng thơ của Xuân Quỳnh, nỗi nhớ được biểu hiện một cách rõ ràng: “Lòng em nhớ đến anh - Cả trong mơ còn thức”. Nỗi nhớ ấy sâu trong tiềm thức người phụ nữ, là biểu hiện cao quý nhất của tình yêu chân thành, sâu sắc.
Và giống như phụ nữ truyền thống, tình yêu đối với Xuân Quỳnh luôn gắn với sự trung thành kiên định:
“Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh một phương”
Qua cách diễn đạt sáng tạo “xuôi về phương bắc / ngược về phương nam”, tác giả khẳng định sự trung thành kiên định trong tình yêu có thể vượt qua mọi giới hạn không gian. Hai từ “một phương” như một lời thề thiêng liêng về tình yêu duy nhất và sâu sắc. Điều này làm cho độc giả cảm nhận được khát khao mãnh liệt của nữ sĩ về hạnh phúc, về tình yêu.
Nhờ cấu trúc song hành giữa 'sóng' và 'em', Xuân Quỳnh đã diễn đạt về tình yêu với vẻ đẹp hiện đại và đậm chất truyền thống. Bằng thể thơ năm chữ và cách ngắt nhịp linh hoạt, nữ sĩ đã tạo nên một bài ca bất hủ về tình yêu, niềm thương, nỗi nhớ và hạnh phúc bình dị đời thường.
Cảm nhận về 'Sóng' của Xuân Quỳnh - Mẫu 2
Tình yêu là đề tài muôn thuở của thi ca Việt Nam. Xuân Quỳnh đã thể hiện tình yêu qua hình ảnh sóng, tiếp nối và sáng tạo trong định nghĩa về tình yêu. 'Sóng' đã thể hiện tình cảm chân thành và sâu sắc của người phụ nữ đang yêu.
Mở đầu bài thơ là trạng thái đặc biệt của trái tim khao khát tình yêu, tìm kiếm những cảm xúc mới mẻ trong tâm hồn:
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Trong tâm hồn mỗi người, luôn tồn tại một sóng cảm xúc dâng trào, nhưng chỉ khi nó được thể hiện và lan tỏa ra mới có thể cảm nhận được sự thay đổi trong suy nghĩ và nhận thức về tình yêu. Xuân Quỳnh đã diễn đạt bộc lộ tình cảm qua những trạng thái khác nhau của con sóng. Những tình cảm đối lập này trong trái tim của người phụ nữ mang theo đặc điểm và trạng thái tâm lý đang khao khát tình yêu.
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Tình yêu luôn tồn tại, giúp tâm hồn thêm nhạy cảm, tinh tế và tin vào điều tốt đẹp. Với Xuân Quỳnh, những con sóng tình cảm vẫn luôn chảy mãi. Nỗi khát vọng về tình yêu thương vẫn ở lại trong trái tim của người phụ nữ trẻ.
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu ?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Nỗi nhớ là biểu hiện của tình yêu khi xa cách. Xuân Quỳnh miêu tả nỗi nhớ thật mãnh liệt, thường trực mọi lúc, như những con sóng triền miên, vô tận, chảy vào từng nhịp sống.
Con sóng dưới lòng sâu
.....................
Trải qua bao nhiêu gian khổ, biến cố, dù không gian trở ngại, lòng người con gái vẫn hướng về anh, không bao giờ thay đổi. Điều đó thể hiện sự chân thành trong tình yêu, luôn gửi gắm tình yêu đến một người. Như những con sóng đại dương vượt qua bão tố, trở về với bờ, hòa nhập với miền cát ấm. Và ở đây, cô hứa sẽ đến với hạnh phúc dẫu xa xôi, dù có muôn vàn khó khăn.
Ở ngoài kia đại dương
Trăm ngàn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dẫu muôn vàn cách trở
Cuộc đời dài lắm, năm tháng trôi qua, mây vẫn bay, biển vẫn rộng, sóng vẫn vỗ bờ. Nhưng tất cả vẫn vào cõi vô định, bể lớn tình yêu là vô hạn nhưng cuộc đời con người là hữu hạn. Xuân Quỳnh đặt nỗi trăn trở ấy vào những con sóng lo âu, khao khát trở thành những sóng trường tồn, tìm đến bờ.
Cuộc đời tuy dài thế
.......................
Để ngàn năm còn vỗ
Bởi khi yêu, con người luôn đầy khắc khoải, trăn trở. Nỗi trăn trở đã trở thành thúc đẩy: Làm sao để tan ra, trở thành hàng trăm con sóng nhỏ trong đại dương bao la, vô tận kia để tồn tại mãi mãi, sống mãi và yêu mãi. Tình yêu bùng cháy thành khao khát. Khao khát sôi sục nhưng vẫn khiêm nhường, đầy nữ tính.
Thơ Xuân Quỳnh mang đậm vẻ dịu dàng và sâu lắng, đồng thời cũng dữ dội và thiết tha. Nhớ đến chị, chúng ta càng trân trọng những tác phẩm xuất sắc của chị. Cùng với 'Thuyền' và 'Biển', 'Sóng' là những bài ca không thể nào quên của tuổi trẻ và tình yêu. Chúng ta biết ơn nữ thi sĩ đã dành những bản thơ tuyệt vời về tình yêu con người và cuộc sống cho thế giới.
Cảm nhận về bài thơ 'Sóng' - Mẫu 3
Đã bao nhiêu người yêu, bao nhiêu người đang yêu và bao thơ tình trên thế gian này! Nhưng mỗi ngày lại mang đến điều mới mẻ. Tình yêu không tuổi, và thơ về tình yêu càng không tuổi. Trên thế giới, có nhiều nhà thơ tình yêu nổi tiếng: Rimbaud, Verlaine, Puskin, Byron... mỗi người mang một phong cách riêng. Từ thơ Đường, thơ Tống, đến Nguyễn Du, Thế Lữ, Xuân Diệu và chúng ta ngày nay..., tình yêu vẫn là điều khiến con người say mê, khao khát. Xuân Quỳnh, nhà thơ của tình yêu, trong bài thơ 'Sóng' đã thể hiện nhiều cung bậc của tình yêu. Bài thơ của chị nâng cao tình yêu nồng nàn của tuổi trẻ và khát vọng của con người đối với tình yêu, không chỉ dừng lại ở tình yêu đầu đời đơn giản mà còn về hạnh phúc trong cuộc sống chung.
Trong những phần đầu của bài thơ, nhà thơ mô tả 'sóng' với nhiều sắc thái khác nhau, từ đó nói đến quy luật của tình yêu. Tình yêu là sự kết hợp của những cảm xúc đối lập. Tình yêu có quy luật riêng mà lý trí không thể giải thích. Người ta tìm đến tình yêu để tự nhìn nhận bản thân mình:
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không tự hiểu mình
Sóng tìm ra tận bể
Bốn câu thơ mở đầu bài thơ không nhắc đến tình yêu trực tiếp, nhưng cảm xúc yêu đương lan tỏa khắp. Tình yêu dường như âm thầm ẩn sau từng từ. Sự 'dữ dội', 'ồn ào' dần trở nên 'dịu êm', 'lặng lẽ' - tình yêu hiện hữu trong đó. Dù trái ngược nhau, nhưng tình yêu lại tồn tại hài hòa trong tâm trạng yêu đương. Đó không chỉ là sóng và nước - đó là bản chất của người yêu:
Sông không hiểu mình
Sóng tìm ra tận bể
Rõ ràng đây không phải là tình yêu đơn giản, ngọt ngào. Đây là quy luật tự nhiên của sự tìm kiếm, như sóng tìm ra bể, con người tìm kiếm một nửa của mình để hoàn thiện. Ý nghĩa rõ ràng hơn trong những dòng thơ sau:
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau cũng thế
Khao khát tình yêu vẫn còn
Bồi hồi trong tim trẻ
Khổ thơ này khám phá quá trình phát triển của tứ thơ. Qua nhiều thế hệ, qua những trải nghiệm khổ đau và niềm vui, cùng những nỗi buồn và hạnh phúc tràn ngập - tất cả vì khao khát tình yêu. Từ thời Adam - Eva, từ thời người đầy mơ mộng đến ngày nay... tình yêu vẫn là nguồn sáng vĩnh cửu dẫn dắt con người đi về phía trước, để sống, để chiến đấu, để lao động. Trên thế gian này, có gì có thể thay đổi được trái tim hay là tình yêu có từ chối bao giờ!
Trong bài thơ, chúng ta thấy một tình yêu trẻ trung, trong sáng. Tình yêu của tuổi trẻ đầy sức sống, không giới hạn. Đó không phải là tình yêu bi ai, 'yêu là chết' như thơ Xuân Diệu trước Cách mạng, mà đó là tình yêu dám sống, dám yêu, tình yêu chứa đựng lòng thành thành. Không tượng trưng cho tình yêu của mình như thế:
Sóng bắt đầu từ gió
Trong mơ em còn nhớ anh
Cả trong mơ còn thức
Đây là thơ tình của người đang yêu, không phải là thơ tình của người đứng ngoài nhìn người khác yêu, bởi chỉ người đang yêu mới có thể diễn đạt những cảm xúc tình yêu một cách chính xác như vậy. Nỗi nhớ nhung, rồi tình yêu đến... ai có thể biết được khi nào yêu và ai có thể biết được sóng từ đâu đến! Xuân Quỳnh thể hiện tâm trạng yêu đương của nhiều người:
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Hình ảnh 'sóng' là biểu tượng đặc biệt và sâu sắc. Chỉ có sóng mới trào dâng suốt ngày đêm, như trái tim yêu đầy cảm xúc. Tâm hồn mê đắm, hồn hậu, và lòng say mê được diễn tả qua hình tượng thơ này. Việc sử dụng sóng để biểu hiện nỗi nhớ và tình yêu không phải chỉ riêng Xuân Quỳnh, nhưng với cách diễn đạt của Xuân Quỳnh, hình ảnh trở nên đặc biệt hơn nhiều. Con sóng đó không chỉ đầy yêu thương và nhớ nhung mà còn mang tính nhân hậu, dịu dàng của một người phụ nữ, và đó chính là đặc điểm riêng của Xuân Quỳnh. Nỗi nhớ của con sóng cũng là nỗi nhớ của nhiều người đang yêu. Tâm trạng nhớ nhung của Xuân Quỳnh cũng là tâm trạng của nhiều người khác:
Tâm hồn nhớ anh mãi
Mãi trong giấc mộng vương
Cuộc sống của Xuân Quỳnh giống như cuộc sống của nhiều người khác, hạnh phúc của Xuân Quỳnh cũng là hạnh phúc của nhiều người khác:
Dẫu đi về phương Bắc
Hay ngược xuôi về phương Nam
Lòng vẫn hướng về anh.
Đọc những khổ thơ cuối làm ta nhớ đến những tác phẩm khác của Xuân Quỳnh:
Trái tim em trở về đúng nghĩa
Là cảm xúc đời thường ai cũng có,
Dù ngừng đập khi cuộc đời khuất phục
Nhưng yêu anh cho đến khi hồn rời xác
Có điều gì đặc biệt gần gũi giữa những câu thơ, vì cả hai khổ thơ dù không cùng bài nhưng lại là sự khẳng định tình yêu. Một tình yêu đẹp luôn vượt qua khó khăn, thử thách, và tin vào hạnh phúc. Và tình yêu thủy chung có điểm dừng, đó là người yêu:
Trăm ngàn con sóng vỗ vào bờ
Dù muôn vàn cách trở
Cuộc đời dài nhưng năm tháng trôi qua
Biển vẫn rộng mây vẫn bay
Xuân Quỳnh hiểu rõ sự khó khăn trong việc tìm kiếm hạnh phúc, nhưng lòng tin vào tình yêu luôn tồn tại. Đó là sức mạnh của niềm tin trong thơ Xuân Quỳnh, niềm tin không phai nhạt. Dù đi đến hạnh phúc, chị vẫn mơ mộng. Niềm tin lớn lao, ước mơ không ngừng trong thơ chị:
Làm sao tan ra thành trăm sóng nhỏ
Giữa biển tình lớn
Để ngàn năm vẫn vỗ bờ
Ước mơ về tình yêu là vĩnh cửu, và trong ước mơ đó, hình bóng của người tình như hòa mình. Ở đây, Xuân Quỳnh gần gũi với 'biển' của Xuân Diệu. Chất đam mê mãnh liệt từng bừng lên từ mỗi câu chữ của Xuân Diệu:
Đã hôn rồi lại hôn
Cho đến mãi muôn đời
Đến tan cả đất trời
Anh mới thôi dào dạt
Nhưng Xuân Diệu sẽ có ngày 'thôi dào dạt' nhưng Xuân Quỳnh thì 'ngàn năm còn vỗ', với chất đam mê mãnh liệt và sâu lắng suy tư. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh chứa đựng chiều sâu tuyệt vời. Ai dám nói tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh chỉ là giản đơn, ngọt ngào! Tình yêu ấy là khát khao, là sự hòa nhịp với cuộc sống, là tình yêu hạnh phúc. Tình yêu của Xuân Quỳnh là tình yêu sâu lắng của nhiều người.
Xuân Quỳnh diễn tả tinh tế và tài hoa cảm xúc của người đang yêu trong bài thơ 'Sóng'. Sau này, chúng ta sẽ thấy một Xuân Quỳnh nồng nàn, nhân hậu trong nhiều bài thơ khác. Nhưng ở bài Sóng, Xuân Quỳnh đã thể hiện phong cách thơ của mình một cách đầy đủ. Trong những thời kỳ khó khăn, thơ tình của Xuân Quỳnh là niềm tin, là bình yên cho tâm hồn, và là tình yêu cho những đôi lứa.
Cảm nhận về bài thơ Sóng - Mẫu 4
Nếu nhắc đến những nữ tài năng của văn hóa Việt, không thể không nhắc đến Xuân Quỳnh. Là một trong những nhà thơ đặc biệt nhất của thế hệ nhà thơ trẻ trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, Xuân Quỳnh đã để lại những tác phẩm vĩnh cửu. Thơ của Xuân Quỳnh là lời của nhiều người phụ nữ giàu tình cảm, tươi sáng và chân thành trong tình yêu. Và bài thơ 'Sóng' là một minh chứng rõ ràng cho điều đó.
'Sóng' được viết vào năm 1967 trong chuyến đi thực tế đến Diêm Điền, thời điểm kháng chiến đang diễn ra. Xuân Quỳnh, lúc này đã 25 tuổi, tuổi mà con người có suy nghĩ chín chắn về tình yêu. Như một bông hoa đẹp giữa cuộc chiến, 'sóng' là tâm trạng của người phụ nữ khi yêu và mong muốn hạnh phúc trong cuộc sống hàng ngày.
Một trong những điểm đặc biệt của bài thơ là âm điệu. Với cấu trúc năm chữ, bài thơ tạo ra hình ảnh nhịp nhàng của sóng biển, từ dịu dàng êm ái đến mạnh mẽ và dồn dập. Xuân Quỳnh linh hoạt sử dụng âm điệu, thể hiện nhịp sóng. Hình ảnh sóng không chỉ là biểu tượng cho tâm trạng của người phụ nữ mà còn là sự kết hợp của sóng biển với trái tim của họ. Với tình yêu và mong muốn hạnh phúc, tác giả sử dụng hình ảnh sóng để diễn đạt một cách tự nhiên. Xuân Quỳnh mở lòng của mình, không giấu diếm khát vọng yêu thương sâu sắc.
Bài thơ này phản ánh nhiều cảm xúc trong tình yêu. Từ niềm vui hạnh phúc đến nỗi buồn nhớ nhung. Mỗi phần của bài thơ là một khía cạnh khác nhau của tình yêu. Khổ thơ đầu tiên là trạng thái tinh tế của tâm hồn khát khao yêu thương phức tạp. Xuân Quỳnh cũng thể hiện bản chất mạnh mẽ, quyết liệt, táo bạo của người phụ nữ. Các khổ thơ sau là về lo lắng và băn khoăn về tình yêu. Mặc dù tình yêu là điều khó hiểu, tác giả vẫn tìm kiếm, lí giải và cảm nhận về nó. Niềm nhớ của người đang yêu được diễn tả sâu sắc, bao trùm không gian và thời gian. Niềm nhớ ấy thấm đẫm trong cả ý thức và tiềm thức, trong giấc mơ. Cuối cùng, Xuân Quỳnh bày tỏ sự khao khát sống trọn vẹn cho tình yêu.
Tóm lại, 'Sóng' là một tác phẩm xuất sắc về tình yêu, một bài thơ sâu sắc và trong sáng. Nó là tiếng lòng của một người phụ nữ về tình yêu và lòng yêu thương. Như trong tác phẩm 'Tự hát' của Xuân Quỳnh:
'Trái tim em nhớ anh
Mặc trong giấc mơ còn tỉnh
Trái tim ngừng đập khi không còn
Nhưng vẫn yêu anh ngay cả khi mất đi'.
Cảm nhận về bài thơ Sóng - Mẫu 5
Tình yêu của đôi lứa, tình cảm vợ chồng… là chủ đề không bao giờ cạn của văn học và nghệ thuật. Các nhà văn, nhà thơ thường sử dụng hiện tượng tự nhiên và những đối tượng quen thuộc như biển và sóng để diễn đạt về tình yêu. Có rất nhiều ví dụ như hình tượng “Đôi dép” của Nguyễn Trung Kiên, “Núi đôi” của Vũ Cao, hoặc “Chiếc lá rụng” của Trần Hòa Bình.
Tuy nhiên, một trong những hình tượng phổ biến và sâu sắc nhất về tình yêu là Biển và Sóng. Xuân Quỳnh và Xuân Diệu đều sử dụng hình ảnh sóng để biểu hiện tình yêu mãnh liệt. Xuân Diệu viết:
Hãy là sóng xanh biếc
Ôm lấy bãi cát vàng của em
Hãy hôn nhẹ nhàng, êm đềm
Hôn mãi mãi không ngừng
Đã hôn rồi lại hôn
Cho đến mãi muôn đời
Cho đến khi cả đất trời tan biến
Anh mới dừng lại…
Đối với Xuân Quỳnh, nữ thi sĩ với nhiều bài thơ tình nổi tiếng như “Thuyền và biển”, con sóng trong thơ của chị thể hiện tính cách đan xen, đa chiều của người phụ nữ. Bên ngoài có thể trầm tĩnh, dịu dàng nhưng bên trong lại ẩn chứa một tâm hồn khao khát yêu thương, với tình yêu mãnh liệt. Xuân Quỳnh đã tài tình khi so sánh cái mạnh mẽ, ồn ào với cái dịu dàng, lặng lẽ để diễn tả tính cách phức tạp của người phụ nữ, nhất là khi họ đang yêu.
“Dữ dội và dịu êm”
“Ồn ào và lặng lẽ”
Sóng tìm đến biển sâu
Sự giằng xé tâm trạng của người phụ nữ khi yêu được thể hiện qua sự ồn ào và lặng lẽ của sóng biển, một biểu tượng cho những khao khát và trắc trở trong tình yêu.
“Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn như vậy”
Nỗi khao khát tình yêu
Vẫn rối bời trong lòng trẻ
Tình yêu với Xuân Quỳnh vượt qua thời gian và không gian, sống mãi trong tâm trí và trái tim, dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai. Tình yêu luôn vĩnh cửu, vượt qua mọi thăng trầm của cuộc đời.
Trước biển cả vô tận
Em suy ngẫm về Anh
Suốt đại dương bao la
Từ đâu sóng hùng vĩ?
Sóng nảy từ gió cao
Gió bắt đầu từ đâu?
Em chẳng dám biết đâu
Khi tình yêu đã đến
Đứng trước biển cả bao la, nhà thơ cảm thấy mình nhỏ bé và muốn hiểu sâu hơn về cuộc sống, về tình yêu. Từ những qui luật tự nhiên của biển cả, ông đặt câu hỏi “Từ đâu sóng vỗ?”, “gió bắt đầu từ đâu?” và suy ngẫm “Em cũng không biết, khi nào ta yêu nhau”. Như nhà thơ Xuân Diệu đã nói: “Ai có thể định nghĩa được tình yêu”, Xuân Quỳnh cũng không thể giải thích tình yêu. Chỉ biết rằng, tình yêu đến tự nhiên như một điều không thể tránh khỏi, tự nhiên. Đó là cơ duyên, là sự hòa nhịp, cộng hưởng giữa nhịp đập của hai trái tim, mà không ai có thể kiểm soát hay ngăn cản.
Sóng dưới biển sâu thẳm
Sóng trên mặt biển xanh
Ôi, sóng nhớ về bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng nhớ anh không nguôi
Mê mải cả trong giấc mơ
Đây có lẽ là khổ thơ ấn tượng nhất trong bài, thể hiện tình yêu của người phụ nữ vừa mãnh liệt, mạnh mẽ nhưng cũng rất e ấp, sâu kín, thỉnh thoảng được giấu diếm, ẩn chứa bên trong, giống như những sóng ngầm dưới lòng biển, khi đã là sóng ngầm thì cực kỳ mạnh mẽ, có thể gây ra cơn bão!
Tim em nhớ anh mãi
Cả trong giấc mơ vẫn thức
Sức mạnh của tình yêu vượt qua cả qui luật tự nhiên, thường khi ngủ, mọi người quên hết. Nhưng với Xuân Quỳnh, nhớ người yêu quá nhiều, quá mạnh mẽ, luôn hiện diện trong lòng, nên ngay cả khi mơ thì vẫn tỉnh để nhớ về Anh! Điều đó thật tài tình, thú vị. Khi ai đó nghĩ nhiều về một ai đó, nghĩ nhiều về một điều gì đó, khi ngủ, họ thường mơ thấy. Nhưng có lẽ, chỉ có Xuân Quỳnh thức trong mơ vì nhớ Anh quá nhiều!
Dù đi về phương nào
Nhưng suy cho cùng
Em chỉ suy nghĩ về Anh
Một hướng duy nhất.
Đất có bốn mùa: Xuân – Hạ – Thu – Đông; trời có bốn hướng: Bắc – Nam – Đông – Tây. Nhưng với người phụ nữ khi yêu, chỉ có một hướng duy nhất: Anh! Dù ở đâu, họ luôn hướng về người mình yêu, sống tốt, sống đẹp cho nhau. Tình yêu của người phụ nữ thật cao thượng và bao dung, đó còn là sự hy sinh, thủy chung son sắt, đợi chờ khi xa người yêu.
Nhìn ra khơi xa xăm
.......
Sóng vỗ mãi không ngừng
Tình yêu dù mãnh liệt, dữ dội đến đâu cũng không thể vượt qua qui luật khắc nghiệt của cuộc sống, cũng có lúc gặp phải trắc trở, chia ly, điều đó là tất yếu. Nhưng không vì thế mà tình yêu mất đi vẻ đẹp vĩnh cửu, hay sớm bị lãng quên; qua năm tháng, càng nhiều thử thách, tình yêu càng lớn lên, thắm thiết, sâu sắc hơn. Dù có thể, tình yêu ấy, như những con sóng xa xôi không thể đến được bờ của hôn nhân, hạnh phúc nhưng đó cũng sẽ là ký ức, kỷ niệm đẹp trong cuộc sống, món quà quý giá mà cuộc sống đã ban tặng!
Phê phán về bài thơ Sóng - Mẫu 6
Tình yêu là chủ đề phổ biến trong thơ ca. Tuy nhiên, điều đó không làm cho nó trở nên đơn điệu và nhạt nhẽo. Mỗi bài thơ, mỗi nhà thơ mang trong mình một thế giới riêng, một nhu cầu, một khao khát không giống ai. Đó là lý do ta có thể gặp Xuân Diệu với tình yêu nồng nàn, mãnh liệt, tự xưng là “kẻ uống tình yêu dập môi!', gặp Nguyễn Bính chân thật đến xót xa... và bất ngờ gặp nữ thi sĩ đắm chìm trong tình yêu - Xuân Quỳnh. Thơ tình yêu của Xuân Quỳnh chân thành và nồng nàn. Điều này được thể hiện rõ trong bài Sóng:
Mãnh liệt và êm đềm
........
Sóng vỗ mãi không ngừng.
Bài thơ ra đời vào năm 1967. Trong thời kỳ này, rất ít bài thơ tình yêu như vậy được sáng tác, đặc biệt là của các nhà thơ nữ. Nếu có, thường liên quan đến nhiệm vụ cách mạng, sứ mệnh cao cả của dân tộc. Ít có nhà thơ mạnh dạn khám phá tâm hồn riêng, tìm kiếm cái gọi là sâu kín, tư tưởng tâm linh. Sóng của Xuân Quỳnh là một bài thơ đáng chú ý trong bối cảnh đó.
Viết về sóng, biển và thuyền để nói về tình yêu nam nữ trong thơ Xuân Diệu, với bài Biển... Ngay trong Xuân Quỳnh cũng có Thuyền và Biển... nhưng tìm một bài nói lên nỗi băn khoăn day dứt như Sóng có lẽ là chưa. Đến với Sóng, ta được gặp một Xuân Quỳnh nồng nàn, mãnh liệt, gặp con người yêu tha thiết và cháy bỏng, luôn muốn bứt mình ra để tìm đến điều gì đó rõ ràng, cụ thể. Trong cuộc sống, Xuân Quỳnh thể hiện rõ cái phong cách này. Đã yêu ai thì yêu hết mình, đã ghét ai thì ghét cay đắng. Chính vì lẽ đó mà trong thơ Xuân Quỳnh vẫn giữ được vẻ tận tụy, dứt khoát rõ ràng, ở Sóng điều này cũng thể hiện:
Nhớ anh đến khi mơ cũng tỉnh
Trọn trong giấc mộng, lòng không yên!
Có lẽ là sức mạnh của tình yêu, niềm đam mê và nỗi lòng mãnh liệt đã cuốn hút con người vào thế giới thần tiên, mơ mộng. Tất cả những lo lắng, suy tư, những rắc rối trên cuộc sống đều nhường chỗ cho ước mơ, cho khát vọng đắm chìm trong lòng. Tất cả những gì tồn tại bên ngoài đều biến mất, tan vào ý tưởng. Khẳng định tình cảm, nhà thơ sử dụng trạng thái 'mơ mộng vẫn tỉnh thức' để thuyết phục. Tôi vẫn nhớ, một nhà thơ khi bày tỏ tình cảm với người yêu cũng nói:
Em nhớ anh, chỉ có anh thôi
Lúc đứng lúc ngồi, lòng không nguôi nhớ
Trạng thái bồn chồn, xao xuyến, bứt rứt như cắn xé, cào cấu, như giục giã lòng người. Người con trai đứng ngồi không yên thì ở đây Xuân Quỳnh lại ngủ, thức không yên. Không có gì kém cạnh. Đã yêu nhau thì luôn nhớ mong, luôn chờ đợi nên không thể không có những phút giây đứng ngồi không yên. Từ xa xưa, ông cha ta cũng có câu:
Nhớ ai xao xuyến, xót xa
Như cháy trong lửa, như chìm trong tro.
Vì vậy, bắt đầu bài thơ, nhà thơ cũng tả lại trạng thái băn khoăn, không ổn định trong lòng mình:
Dữ dội và êm đềm
Ồn ào và tĩnh lặng
Dòng không hiểu chính mình
Sóng tìm ra tận biển
Hai trạng thái tinh thần đối lập được thể hiện trong một bối cảnh cụ thể, trong một cá nhân, vào cùng một thời điểm. 'Dữ dội', 'ồn ào', 'tĩnh lặng' dường như ám chỉ về sóng, nhưng trong bài thơ này sóng là em, và em là sóng: Hai câu này kết hợp vào nhau, hoà quện. Đọc hai câu thơ ta cảm thấy như đã trải qua một cuộc trải nghiệm phức tạp, nhưng lại rất thú vị và hợp lý. Điều này chứng tỏ tài năng biểu hiện tâm lý của nhà thơ. Đọc cả khổ thơ ta cảm nhận được tiếng thở dài của tâm hồn con người. Toàn bộ khổ thơ là một 'trạng thái tinh thần đầy động'. Nhà thơ không im lặng, không thản nhiên. Nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, không vỗ về hay vuốt ve mà 'dữ dội'; không ồn ào mà 'ê mẫm', 'tĩnh lặng'. Tuy nhiên, nếu như vậy thì sẽ không còn sóng 'không hiểu chính mình', không có sóng phải 'tìm ra tận biển'. Hai câu thơ cuối cùng biểu hiện mong muốn khao khát khám phá đến cùng cực. Câu thơ dường như căng lên, chợt bật ra, làm ta cảm thấy hài lòng. Trong cuộc sống, điều gì đau đớn, khổ sở hơn khi chính mình không hiểu rõ bản thân, không giải mã được mình, không biết mình là ai? Có lẽ sức mạnh lớn nhất là muốn khám phá cái 'sâu kín' đó là mình phải tìm ra nó. Ý tưởng này, nhà thơ đeo bám đến cuối cùng của bài thơ. Khát vọng hòa mình vào biển lớn của cuộc sống, biển lớn của tình yêu liên tục thúc đẩy, thúc giục.
Từ “không hiểu chính mình', nhà thơ đặt ra những câu hỏi, nghi ngờ Tiếp tục để tự trách bản thân, vì câu hỏi cũng chỉ để hỏi. Hỏi để giải tỏa lòng
Sóng bắt nguồn từ gió
Gió xuất phát từ đâu
Em chẳng biết nữa
Bao giờ ta yêu nhau?
Quy luật tự nhiên là sóng và gió, nhưng nguồn gốc của tình cảm lại là điều khó lý giải... Đây là một trăn trở không nguôi nghỉ, vẫn là nỗi băn khoăn dày vò trong tâm hồn. Nhưng lại chỉ có thể thở dài, trầm ngâm 'không biết nữa”. Sự ngây thơ kết hợp với chút bất lực. Việc đặt câu hỏi về nguồn gốc, điểm bắt đầu của mọi thứ mới làm lòng người cảm thấy an lòng.
Trăn trở với khổ thơ, ta nghe thấy tiếng trăn trở trong lòng nhà thơ, nhịp thơ trong bài thơ biến đổi linh hoạt, lúc 3/2, lúc 2/3 không một quy luật cố định, mà luôn đầy áy náy, suy tư và khám phá.
Trong thơ từ xưa đến nay, rất nhiều thi sĩ đã đặt ra câu hỏi về tình yêu. Nhưng tình yêu là một cảm xúc, một tình cảm khó diễn tả, khó hiểu được nguồn gốc... và còn rất nhiều điều khác, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Ngay cả Xuân Diệu - một nhà thơ tình nổi tiếng, một con người luôn khao khát giao cảm với cuộc sống, luôn yêu, say đắm trong tình yêu, người mà:
Trong khoảnh khắc cuối trời cao
Vẫn đầy si mê đến nao lòng.
Người uống tình yêu, cắn tình yêu đến dập cả môi cũng vô ích:
Ai định nghĩa được tình yêu? Không khó gì, chỉ là một buổi chiều bình thường. Tình yêu chiếm lĩnh ta bằng ánh nắng nhẹ nhàng, bằng những đám mây thoang thoảng, và tiếng gió xao xuyến.
Có người phải thốt lên rằng: 'Thật khó quá! Nhưng đó là bản chất của tình yêu. Không thể phòng tránh hay dự đoán được. Tình yêu đến bất ngờ và chiếm lĩnh chúng ta mà chúng ta không hề hay biết. Trở lại với câu thơ của Xuân Quỳnh, ta gặp câu hỏi:
Em không biết khi nào chúng ta yêu nhau?
Một câu hỏi nhẹ nhàng của phụ nữ, phản ánh sự ngọt ngào và bối rối của tình yêu. Tuy nhiên, đó không có nghĩa là tình yêu chỉ là cảm xúc đơn thuần, con người chỉ đơn thuần yêu say đắm. Ngoài sự đam mê, tình yêu còn là sự suy ngẫm, tìm kiếm, và đòi hỏi một câu trả lời, dù là nhỏ nhặt nhưng phải có. Nhưng cuối cùng, câu hỏi vẫn tồn tại, nhà thơ vẫn cảm thấy bất lực, không thể giải đáp được. Một ánh mắt buồn bã, một lời nói vô tình đôi khi cũng đủ làm cho người ta tương tư, huống chi lại có một khoảng thời gian dài đầy khát khao tình yêu, luôn bồi hồi, xao xuyến trong tim trẻ.
Tình yêu trong thơ của Xuân Quỳnh không đơn giản. Yêu thương cháy bỏng, nồng nàn nhưng không bao giờ phô trương:
Trước muôn trùng sóng biển, tôi nghĩ về anh, tôi nghĩ về biển lớn, những đợt sóng nổi lên từ đâu.
Từ những từ 'em nghĩ', sự suy nghĩ trong lòng người trở nên rõ ràng hơn. 'Em nghĩ' không chỉ đơn thuần là mơ mộng, si mê, mà còn là sự thức trắng đêm, lo lắng và đặt ra nhiều câu hỏi... Không hiểu biết về tình yêu làm cho người ta mù quáng, quên mất tất cả. Họ chỉ biết nhìn vào thế giới hư ảo, mơ mộng, chỉ muốn hưởng thụ mà không suy nghĩ.
Tình yêu thường đi kèm với nỗi nhớ, mong đợi, và trong thơ của Xuân Quỳnh, điều này thể hiện rất rõ. Yêu thương mãnh liệt thì nỗi nhớ cũng vậy. Nỗi nhớ đong đầy như từng đợt sóng:
Dưới đáy biển sâu, trên mặt nước, những đợt sóng ấy mãi nhớ bờ, ngày đêm không ngủ được.
Đọc khổ thơ, tìm được vị trí của con sóng và cũng nhận ra nỗi nhớ trong lòng. Con sóng nhớ bờ thao thức 'ngày đêm không ngủ được', nhà thơ muốn nói về sự toàn diện. Dù ở dưới đáy sông hay trên bề mặt sóng vẫn chỉ nhớ bờ, thương bờ. Nỗi nhớ tưởng chừng đã đạt đến đỉnh điểm. Nhớ nhau đến mức lo lắng. Đến nỗi trong ca dao người xưa cũng đã nói 'đèn thương nhớ ai mà đèn không tắt'. Nỗi nhớ của con sóng cũng chính là nỗi nhớ của con người, nỗi nhớ từng tầng lớp đan xen, nối tiếp nhau, thôi thúc, giục giã. Nói về sóng là nói về lòng mình. Nhớ nhau, thời gian dường như trôi qua chậm hơn:
Tháng giêng trôi qua dài lắm
Biết làm sao em có thể ngủ yên:
Trái tim em nhớ về anh, thậm chí cả trong giấc mơ cũng không thôi suy nghĩ về anh.
Khổ thơ được viết theo dạng tăng dần, cảm xúc trong thơ nồng nàn đến cùng cực, nóng bỏng. Trong thơ của mình, khi nói về nỗi nhớ, Xuân Quỳnh cũng đã viết:
Những ngày xa cách
Biển xanh nhớ nhung
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền vấn vương tan vỡ.
(Thuyền và biển)
Trong tình yêu, Xuân Quỳnh đắm chìm hết mình. Yêu say đắm, cháy bỏng, nồng nàn. Nhà thơ sống trong nguồn cảm hứng vô tận này. Yêu mãnh liệt nhưng vẫn mang nét dịu dàng của phụ nữ. Biết rằng tình yêu có thể đến tận cùng nhưng không gượng ép, ồn ào như Xuân Diệu - Người muốn “say”, muốn “hôn” và cuối cùng muốn “cắn”. Trong thơ của ông, tình yêu không cần lời nói.
Xuân Diệu mạnh mẽ và táo bạo:
Đã hôn và hôn tiếp
Cho đến mãi mãi
Cho đến khi trời đất tan biến
Anh mới thôi dạt dào.
(Biển)
Khi đọc cuối bài thơ của Xuân Quỳnh, ta thấy ông là một người có tâm hồn sâu sắc và trung thành. Tình yêu của ông là tình yêu hai chiều, không chỉ đơn phương. Hơn nữa, tâm trạng của nhân vật không phải là bi quan, mà là tràn đầy hy vọng. Đọc bài thơ này, ta không cảm nhận được sự chán nản:
Mỗi đêm thức trắng
Không biết hỏi ai, ai cũng không biết trả lời
Khổ thơ tiếp tục khẳng định điều này:
Dù đi về phía bắc
Hay quay về phía nam
Ở đâu em cũng nghĩ về
Anh - một mối tình.
Tới đây, nhà thơ đã đề cập đến khái niệm không gian để thể hiện sự trung thành. 'Dù đi về phương bắc, dù đi về phương nam', những từ này khẳng định một cách cụ thể tình trạng trung thành, khoảng cách và khó khăn trong cuộc sống của con người. Dù có bao xa, lòng trung thành cũng sẽ hiện diện như một hướng đi. Câu thơ rõ ràng và mạnh mẽ, tuy nhiên đầy thử thách, nhưng cũng thể hiện quyết tâm của con người. Tình yêu sẽ chiến thắng mọi thứ nếu đó là tình yêu chân thành. Lời thơ như một lời thề nguyện, rưng rức xúc động. Đã có bài hát nói về điều này: 'Dù thời gian trôi đi, dù đường dài vạn dặm. Em vẫn như ngày nào. Yêu anh suốt đời'. Thơ Xuân Quỳnh cũng nhấn mạnh điều này mặc dù có phong cách diễn đạt khác.
Nhà thơ đã sử dụng các ví dụ từ thiên nhiên, tạo vật để thể hiện sự chiến thắng với kiên nhẫn và sức mạnh. Mọi thứ sẽ được chinh phục nếu có ý chí và quyết tâm của con người:
Ở nơi xa xôi đại dương, hàng nghìn con sóng đều đến bờ, dù có gặp bất cứ khó khăn nào. Cuộc sống dài dằng, nhưng vẫn trôi qua như đám mây bay xa trên biển lớn.
Nhà thơ đặt ra hàng loạt thách thức cho con sóng, biểu trưng cho cuộc sống và biển rộng, dù có dài đến đâu cũng có thể vượt qua. Con sóng được so sánh với tình yêu 'bồi hồi trong ngực trẻ'. Nhân vật mong muốn tan ra thành hàng trăm con sóng nhỏ, thể hiện một khát vọng và ước mơ:
Làm thế nào để tan ra
Thành hàng trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn của tình yêu
Để sóng vỗ ngàn năm.
Tình yêu của tôi dành cho em vẫn cháy mãi
Ngọn lửa ấy chưa hề giảm nhiệt
Tôi yêu em trong lặng lẽ, không mong đợi
Khi lòng ghen tức và rụt rè
(Tôi yêu em, Puskin)
Xuân Quỳnh thể hiện sự mạnh mẽ, quyết đoán và trung thành, cũng như những cảm xúc, bực tức và trăn trở.
Mặc dù đã gần 30 năm kể từ khi Sóng xuất hiện, nhưng sức hút, sức cuốn hút của nó vẫn không giảm đi trong lòng người. Có thể nói, ngày nay, nhiều bạn trẻ vẫn cảm thấy sợ hãi khi đọc thơ này. Tình yêu đích thực, sâu sắc, sẵn sàng hy sinh vì nhau, tình thân mật và trung thành là một tình yêu đẹp nhưng không dễ dàng có được. Đọc thơ Xuân Quỳnh giúp ta hiểu được tâm hồn của nhà thơ, người mẹ chăm sóc con cái một cách tận tụy, yêu thương chúng một cách sâu sắc và hy sinh vì chúng, cũng như tình yêu và tư tưởng của mình. Với Xuân Quỳnh, sự thành thật là điều quan trọng nhất, được thể hiện qua mỗi dòng thơ, mỗi bài thơ của mình. Thành thật, đó là tinh thần cốt lõi của thơ Xuân Quỳnh
Phong cách của Xuân Quỳnh vẫn không thay đổi sau này. Thuyền và biển làm rõ hơn sự đồng nhất trong tâm hồn của cô. Mặc dù cô đã ra đi, nhưng những bài thơ của Xuân Quỳnh về tình yêu vẫn còn sức sống. Thơ của cô sẽ tiếp tục gợi nhớ trong lòng người đọc hiện nay và vào tương lai.
Cảm nhận bài Sóng của Xuân Quỳnh - Mẫu 7
Từ thời kỳ thơ Đường, thơ Tống, từ thời Nguyễn Du, thời Xuân Diệu, cho đến ngày nay..., tình yêu vẫn là điều khiến con người đam mê, khát khao. Xuân Quỳnh - nhà thơ của nỗi niềm yêu thương với bài Sóng đã thể hiện được sự đa dạng của tình yêu. Bài thơ Sóng của Xuân Quỳnh đốt cháy tình yêu nồng nàn của tuổi trẻ và khát vọng của con người đối với tình yêu. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh không chỉ dừng lại ở giai đoạn đầu giản đơn, hồn nhiên và ngọt ngào, mà còn là tình yêu hạnh phúc liên quan đến cuộc sống hàng ngày.
Trong những đoạn đầu của bài thơ, nhà thơ mô tả sóng với những biến thể, những khía cạnh khác nhau để sau đó nói về bản chất của tình yêu. Tình yêu là sự hòa quyện của những cảm xúc seemingly đối lập. Tình yêu có những quy luật tự nhiên mà lý trí không thể giải thích. Người ta dấn thân vào tình yêu, nhìn vào tình yêu để hiểu rõ hơn về bản thân mình:
Mạnh mẽ và nhẹ nhàng
Ồn ào và yên bình
Sông không hiểu mình
Sóng tìm ra đích
Bốn dòng thơ đầu tiên không nhắc đến tình yêu trực tiếp, nhưng khi đọc từng câu thơ, tất cả đều bao gồm cảm xúc tình yêu. Có vẻ như tình yêu ẩn sau những từ ngữ ấy. Có sự mạnh mẽ và cảm xúc yên bình. 'Mạnh mẽ', 'ồn ào' chuyển sang 'nhẹ nhàng', 'yên bình' - đó chính là tình yêu và nó như thế. Dường như mâu thuẫn nhưng lại đồng lòng trong tình yêu. Không chỉ là sóng và nước - đó là tâm hồn của người đang yêu... và tình yêu mãi là điều mà con người không thể hiểu hết:
Sông không tự hiểu mình
Sóng phải tìm ra đích
Đây không phải là tình yêu của những buổi đầu đơn giản, hồn nhiên và ngọt ngào nữa. Đó là quy luật tự nhiên của cuộc sống, nhưng cũng là quy luật không thể tránh khỏi của tình cảm: con người luôn tìm kiếm 'nửa kia' để hoàn thiện bản thân. Ý nghĩa của khổ thơ sau đây rõ ràng hơn:
Biển xưa cũng vậy thôi
Vẫn sóng đi tìm bể
Trái tim trẻ khao khát
Mãi mãi không dừng chân
Khổ thơ này mở ra sự phát triển từ bốn dòng thơ trước. Qua bao nhiêu thế hệ, qua bao nhiêu gian khổ và niềm vui, qua bao nhiêu niềm hạnh phúc và nỗi đau - tất cả đều vì khát vọng tình yêu. Từ thời của Adam và Eva, từ thời của con người thơ ngây đến hiện đại..., tình yêu luôn là nguồn sáng vĩnh cửu mà con người tìm kiếm để sống và chiến đấu. Trên cõi đời này, không có gì thay thế được trái tim và tình yêu, và chúng sẽ không bao giờ mất đi!
Trong bài thơ, chúng ta thấy một tình yêu đầy sức mạnh, đầy hồn nhiên. Đó là tình yêu của tuổi trẻ, luôn tràn đầy sức sống. Đây không phải là tình yêu của những buổi đầu ngọt ngào và hồn nhiên, cũng không phải là tình yêu đầy bi kịch và luyến tiếc như trong thơ Xuân Diệu trước Cách Mạng. Đây là tình yêu dũng cảm, sống động, chứa đựng ngọn lửa nhiệt thành. Việc Xuân Quỳnh chọn 'sóng' để tượng trưng cho tình yêu của mình không hề vô căn cứ:
Sóng bắt đầu từ làn gió
...
Trái tim em nhớ về anh
Mọi lúc mọi nơi
Đây là thơ tình của những người đang yêu, không phải là thơ tình của những người nhìn ngắm tình yêu của người khác, bởi chỉ có người đang yêu mới có thể diễn tả được những cảm xúc tình yêu như thế. Nỗi nhớ nhung, và rồi tình yêu đến... ai có thể biết được khi nào yêu và ai có thể biết được sóng từ đâu đến! Xuân Quỳnh mô tả tâm trạng đang yêu của nhiều người:
Ôi con sóng đang nhớ bờ,
Không ngủ được mỗi đêm
Hình ảnh sóng là biểu tượng độc đáo và sâu lắng. Chỉ có con sóng mới luôn đập dạt, giống như trái tim yêu luôn rộn ràng. Sự trìu mến, sự đắm đuối và sự quý mến nhất được thể hiện qua biểu tượng này. Xuân Quỳnh không phải là người duy nhất sử dụng hình ảnh sóng để diễn tả nỗi nhớ và tình yêu, nhưng cách cô sử dụng nó là mới mẻ. Con sóng đó không chỉ chứa đựng tình yêu và nỗi nhớ mà còn mang trong đó sự nhân hậu, dịu dàng của một người phụ nữ, đó là phong cách riêng của thơ Xuân Quỳnh. Nỗi nhớ của con sóng cũng là nỗi nhớ của nhiều người khác đang nhớ người mình yêu. Tâm trạng nhớ của Xuân Quỳnh cũng là tâm trạng của nhiều người đang yêu:
Trái tim em nhớ về anh,
Mọi lúc mọi nơi
Cuộc sống của Xuân Quỳnh cũng giống như cuộc sống của nhiều người khác, hạnh phúc của Xuân Quỳnh cũng là hạnh phúc của nhiều người khác.
Dù đi về phương Bắc,
Hay quay về phương Nam
Ở đâu em cũng dừng chân,
Trái tim vẫn hướng về anh
Đọc khổ thơ này khiến ta nghĩ đến những câu thơ khác của Xuân Quỳnh
Trái tim em vẫn là trái tim thường ngày,
Là phần thịt và máu mà ai cũng có,
Có khi không đập nữa trong cuộc sống,
Nhưng vẫn biết yêu anh dù đã ra đi
(Tự Hát)
Giữa những dòng thơ ấy, có điều gì đặc biệt gần gũi vì cả hai khổ thơ, mặc dù không cùng bài thơ, nhưng đều thể hiện tình yêu. Một tình yêu đẹp luôn vượt qua khó khăn, bảo vệ ước mơ, tin tưởng vào tương lai, vào hạnh phúc của bản thân và mọi người. Và tình yêu chân chính luôn có một điểm dừng - đó là người yêu.
Ở đại dương xa xăm
Có hàng nghìn con sóng,
Chúng đều vỗ bờ
Dù có nhiều khó khăn
Cuộc đời dài lắm thế,
Năm tháng trôi đi
Mây vẫn bay về xa
Xuân Quỳnh nhận ra những nỗ lực trong hành trình đến với hạnh phúc, nhưng với trái tim mạnh mẽ, cô tin vào tình yêu. Đó chính là sức mạnh tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh, một sức mạnh không phải ai cũng có. Dù tình yêu không hẳn là ước mơ, nhưng dẫu có khó khăn, hạnh phúc vẫn tồn tại. Niềm tin lớn lao trong thơ cô cũng là ước mơ lớn lao:
Không thể tan ra,
Trở thành hàng trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu,
Vẫn đánh bờ ngàn năm
Ước mơ về tình yêu là vĩnh cửu, và trong ước mơ cũng luôn có hình bóng của người tình yêu. Ở đây, Xuân Quỳnh gần gũi với 'Biển' của Xuân Diệu. Chất đam mê mãnh liệt lan tỏa từ mỗi từ ngữ của Xuân Diệu:
Hôn mãi, mãi hôn
Cho đến khi hết thời gian
Cho đến khi mặt trời lặn
Anh mới dừng lại
Nhưng Xuân Diệu sẽ có một ngày 'dừng lại' trong khi Xuân Quỳnh 'vẫn còn đập'. Cả hai đều có sự đam mê mãnh liệt, nhưng thêm vào đó là sự sâu sắc và suy tư. Tình yêu trong thơ Xuân Quỳnh mang nhiều chiều sâu hơn, là sự kết hợp tuyệt vời giữa đam mê và sự hiểu biết. Tình yêu không chỉ là mong muốn, mà còn là sự tìm kiếm sự tốt lành. Tình yêu của Xuân Quỳnh cũng là tình yêu của nhiều người khác:
Bài thơ 'Sóng' của Xuân Quỳnh đã thể hiện đầy đủ cảm xúc của người đang yêu: khao khát, đam mê, nhớ nhung, sâu lắng và tưởng tượng... Xuân Quỳnh đã diễn tả tinh tế và tài hoa trong bài thơ này. Dù sau này còn nhiều bài thơ khác, nhưng ở đây, Xuân Quỳnh đã thể hiện đầy đủ phong cách của mình. Trong những thời điểm khó khăn, thơ tình của Xuân Quỳnh đã truyền động lực, niềm tin vào sự sống và con người. Thơ tình của cô mang lại bình yên và tình yêu cho những người đang đọc, cho những người yêu nhau.