1. Bài mẫu số 1
2. Bài mẫu số 2
3. Bài mẫu số 3
Đề bài: Cảm nhận cá nhân về đoạn trích Cô Tô trong tác phẩm cùng tên của Nguyễn Tuân
Cảm nhận cá nhân về đoạn trích Cô Tô trong tác phẩm cùng tên của Nguyễn Tuân
1. Cảm nhận của em về đoạn trích Cô Tô trong tác phẩm cùng tên của Nguyễn Tuân, mẫu 1:
Nguyễn Tuân, nhà văn tài hoa, chuyên sáng tác thể tuỳ bút và kí, đã để lại những tác phẩm ấn tượng. Đoạn trích Cô Tô là phần cuối của bài kí về đảo này. Nó ghi lại những cảm nhận về vẻ đẹp của thiên nhiên và cuộc sống của người dân tại Cô Tô, thể hiện rõ sự nhạy bén và tài năng của nhà văn.
Bức tranh Cô Tô sau cơn bão được tả một cách chi tiết và tinh tế. Bầu trời trong xanh, cây cỏ tươi tốt, biển lam biếc, và bãi cát vàng óng. Tất cả những mảng màu được sắp xếp một cách hài hòa tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời. Người đọc cảm nhận được sự kỳ diệu và tình người mà Nguyễn Tuân dành cho đảo Cô Tô sau cơn bão, tạo nên một tác phẩm đặc sắc.
Đừng bỏ qua hình ảnh mặt trời mọc trên biển trong bức tranh thiên nhiên của đảo Cô Tô. Cảnh tượng hùng vĩ, rực rỡ và tráng lệ mà Nguyễn Tuân đã tài năng 'vẽ' lên bằng ngòi bút tài hoa. Cô Tô với sắc xanh biển chiều, hòa quyện với ánh đỏ rực rỡ của mặt trời bình minh, tạo nên một tác phẩm tuyệt vời. Nguyễn Tuân thức dậy sớm, từ canh tư nhìn mặt trời nhô lên, và đoạn văn này là tác phẩm tinh tế về cảnh đẹp độc đáo. Chân trời sau bão trở nên trong xanh, biển cả sạch bóng như tấm kính mới lau sạch mọi bụi bẩn. Mặt trời nhô lên từng chút, tròn trĩnh như quả trứng thiên nhiên, màu đỏ hồng rực rỡ, như một mâm lễ phẩm tỏa sáng, tôn vinh sự trường thọ của người chài lưới trên biển Đông. Sự kết hợp của màu sắc và hình ảnh tạo nên một ấn tượng sâu sắc về Cô Tô.
Top những bài văn Cảm nhận về đoạn trích Cô Tô đỉnh nhất
Đây là một bức tranh văn hoá vô cùng tinh tế của Nguyễn Tuân. Sự hoà hợp giữa thiên nhiên và tình cảm, kì ảo và quyến rũ được thể hiện qua bút pháp miêu tả độc đáo của nhà văn. Cuộc sống náo nhiệt của người dân trên biển được mô tả chân thực qua sinh hoạt ở cái giếng nước ngọt. Khung cảnh thanh bình, nhịp điệu lao động tận tụy, và hình ảnh của chị Châu Hoà Mẫu địu con tạo nên một bức tranh sống động về đảo Cô Tô. Sự tinh tế và sắc thái riêng của không khí trong lành và tình người đậm đà trên biển Cô Tô đều được Nguyễn Tuân ghi chép một cách tuyệt vời.
Ngôn ngữ tinh tế và cảm xúc chân thực của Nguyễn Tuân giúp hiện thực hóa cảnh thiên nhiên và cuộc sống trên đảo Cô Tô. Bức tranh sinh động này là một lời tán dương và yêu mến cho vùng đất Cô Tô, tô điểm thêm vẻ đẹp độc đáo của quần đảo này trong lòng người đọc.
"""""HẾT BÀI 1"""""---
Đã đến lúc chúng ta khám phá Ấn tượng về đoạn trích Cô Tô tiếp theo. Các em hãy chuẩn bị cho câu hỏi trong SGK, Soạn bài về Cô Tô và cùng tham gia Phát biểu cảm nhận về một đoạn văn ưa thích trong bài kí Cô Tô để học Ngữ Văn lớp 6 một cách hiệu quả hơn.
2. Ấn tượng về đoạn trích Cô Tô, mẫu 2:
Nguyễn Tuân, tác giả vĩ đại của văn xuôi Việt Nam, để lại nhiều tác phẩm xuất sắc về cuộc sống mới, con người mới trong giai đoạn xây dựng chủ nghĩa xã hội ở miền Bắc nước ta. Bài kí Cô Tô, xuất bản năm 1976, là một tuyệt phẩm trong tập Kí của ông. Tác phẩm ghi chép ấn tượng tuyệt vời về vẻ đẹp hùng vĩ của quần đảo Cô Tô trong vịnh Bắc Bộ và hình ảnh ngư dân chăm chỉ, lao động hăng say, góp phần làm giàu đất nước. Nguyễn Tuân không chỉ mô tả cảnh thiên nhiên và cuộc sống trên đảo một cách sống động mà còn thể hiện tình yêu sâu sắc của mình đối với thiên nhiên và con người qua bút kí đặc sắc này.
Bài văn trong sách giáo khoa là phần cuối, chia thành ba phần, mỗi phần mô tả một cảnh thiên nhiên hoặc sinh hoạt của người dân trên đảo Cô Tô. Tất cả đều phản ánh vẻ đẹp tươi mới, phong phú và độc đáo qua cảm nhận tinh tế và nghệ thuật miêu tả tài hoa của nhà văn Nguyễn Tuân. Phong cảnh Cô Tô sau cơn bão trở nên như một bức tranh tuyệt đẹp. Trời xanh sáng và biển xanh lam, làm nổi bật cây xanh, cát và sóng trắng xô dạt vào đảo. Nguyễn Tuân mô tả từ trên nóc đồn xuống, nhìn ra Thái Bình Dương, tạo nên một cảnh đẹp toàn cảnh của đảo Cô Tô. Cảnh này khiến nhà văn tràn đầy cảm xúc: yêu thương hòn đảo như bất kỳ người chài nào đã trải qua và lớn lên theo mùa sóng ở đây.
Đọc đoạn trích này, người đọc khó có thể quên cảnh mặt trời mọc trên biển Đông. Bức tranh huy hoàng, lộng lẫy, hiếm có. Mặt trời mọc trong không gian rộng lớn, trong trẻo, tinh khôi: Sau cơn bão, chân trời, ngấn bể sạch như tấm kính lau sạch mây bụi. Tác giả sử dụng hình ảnh so sánh đặc sắc, so sánh mặt trời sau khi lên tròn trĩnh như lòng đỏ của quả trứng thiên nhiên đầy đặn... hồng hào, trong khi mặt biển là một chiếc mâm bạc rộng bằng cả một đoạn chân trời màu ngọc trai nước biển hửng hồng.
Những bài văn Cảm nhận về đoạn trích Cô Tô hay nhất
Cảnh tượng đó thật hùng vĩ, đường bệ như một mâm lễ phẩm bước ra từ bình minh để ăn mừng sự trường thọ của những người chài lưới trên biển Đông từ xa xưa. Vài chú nhạn mùa thu bay chao lượn... một con hải âu đi qua, là nhịp cánh báo hiệu một ngày mới tốt lành. Bức tranh với đủ màu sắc: đỏ, hồng, xanh, bạc... lấp lánh xen kẽ tạo nên vẻ đẹp muôn hồng ngàn tía.
Hoạt động trên đảo diễn ra hết sức khẩn trương và vui vẻ, tấp nập nhưng vẫn giữ được bình yên. Quanh giếng nước ngọt ở đảo Thanh Luân, người dân đổ về để gánh và múc nước, chuẩn bị cho mười tám thuyền lớn nhỏ ra khơi đánh cá hồng. Bức tranh thanh bình của cuộc sống hiện lên qua suy ngẫm về hình ảnh chị Châu Hòa Mãn địu con, tận hưởng sự dịu dàng như biển cả là mẹ hiền mơm cá cho lũ con lành.
Nguyễn Tuân tinh tế cảm nhận sâu sắc về đặc điểm riêng của cuộc sống tại Cô Tô. Điều này được thể hiện qua so sánh: Giếng nước ngọt ở rìa một hòn đảo giữa biển, sinh hoạt của nó vui như một bến cảng và đậm đà mát nhẹ hơn bất kỳ chợ nào trên đất liền. Biển Cô Tô quyến rũ mê hồn! Sức hút của biển và những nguồn tài nguyên nó mang lại đã thu hút nhiều ngư dân đến để làm giàu cho cuộc sống và Tổ quốc. Những ngư dân này, những người luôn bám biển, đã trở thành những người quen thuộc với sóng gió và khó khăn của biển Đông.
Kết thúc bài kí là cảnh đoàn thuyền chuẩn bị ra khơi, chị Châu Hòa Mãn dịu con đứng trên bãi biển tiễn chồng. Những hình ảnh này là biểu tượng của cuộc sống lao động khoẻ mạnh, vui tươi của những ngư dân chăm chỉ, chất phác trên đảo Cô Tô. Cảnh thiên nhiên và sinh hoạt của con người trên đảo và vùng biển Cô Tô được mô tả tươi đẹp, trong sáng và đa dạng qua ngòi bút điêu luyện, giàu cảm xúc của Nguyễn Tuân. Đặc biệt, cảnh mặt trời mọc trên biển là một bức tranh huy hoàng, lộng lẫy đầy chất thơ.
Đoạn trích trên đã giúp tôi thêm hiểu về một cảnh quan nổi tiếng của Việt Nam, từ đó tăng thêm lòng yêu mến, gắn bó và tự hào với Tổ quốc Việt Nam giàu đẹp.
3. Cảm nhận của tôi về đoạn trích Cô Tô, mẫu 3:
Bài kí là một dạng văn tự sự có yêu cầu riêng biệt so với truyện ngắn hay tiểu thuyết. Điều đặc trưng là tính chân thực, khách quan (không hư cấu, tưởng tượng). Cách viết của bài kí dường như đơn giản, nhưng thực sự không phải như vậy. Người viết kí phải mang đến cho người đọc những bức tranh, những câu chuyện thực tế trong cuộc sống thông qua góc nhìn và cảm nhận riêng. Đó là 'cái tôi' của tác giả. Cô Tô của Nguyễn Tuân là một ví dụ điển hình về thể loại kí. Trong đoạn trích nhỏ này (thực tế là một đoạn trích), chúng ta thấy được cái nhìn nghệ sĩ tinh tế và tài năng.
1. Bức tranh toàn cảnh của Cô Tô được giới thiệu như một cánh cửa mở ra, giúp du khách có cái nhìn tổng quan. Dù chỉ là cái nhìn tổng quan, ấn tượng về vùng đất và bầu trời ở đây rất sâu sắc. Bước vào, người đọc cảm thấy như đang nhập vào một không gian và thời gian độc đáo, được làm mới từ những điều quen thuộc. Có vẻ như nghệ sĩ đã có cái nhìn xuyên suốt thời gian để kết nối hiện tại và quá khứ, một quá khứ có từ hàng trăm năm, hàng nghìn năm. Câu văn với ba mệnh đề như một quá trình tái sinh. Cảm nhận trong trẻo mà chúng ta có ngày nay đã được lọc từ lâu, từ khi quần đảo Cô Tô 'hiện lên dấu hiệu của sự sống con người' và trải qua 'cơn dông'. Cái nhìn này vừa chứa đựng sự sâu lắng về lịch sử và văn hóa, vừa rất non trẻ. Bầu trời trong xanh của Cô Tô cần một sự tinh tế mới để phân biệt màu 'xanh mượt' của cây trên núi, màu 'lam biếc' của nước biển và màu 'vàng giòn' của cát bãi. Tất cả như những điều xôn xao, sống động sau mỗi cơn dông dập vùi.
Nâng cao tầm nhìn, ta được trải nghiệm độ rộng, tầm nhìn mở ra trước một 'bao la Thái Bình Dương bốn phương tám hướng', một cái nhìn thoáng đãng, không cảm giác lạnh lẽo hay cô đơn. Bởi càng mở rộng, ta càng sâu sắc. Người du khách 'bắt đầu hành trình' với tình yêu vô tận 'như bất kỳ người chài nào đã từng trải qua và lớn lên theo mùa sóng ở đây'. Cô Tô với những người bạn thân, Tô Bắc, Tô Trung, Tô Nam,... đồng lòng, cùng với sự ấm áp của 'anh em bộ binh và hải quân cùng đóng sát nhau trong cái đồn khố xanh thân quen'.
Đoạn văn Đánh Giá về Trích Đoạn Cô Tô, lớp 6
2. Cảnh bình minh trên biển Cô Tô thật tráng lệ và huyền bí. Sự trải nghiệm này là niềm hạnh phúc hiếm có đối với người viết văn. Để 'đón bình minh', như một chuyến phiêu lưu, nhà văn dậy từ sớm, bước qua những tảng đá đầu sư, trên con đường lạ lẫm. Nhưng với tâm hồn trẻ con, sự háo hức và hồi hộp, ông không hề từ chối. Đúng như trẻ con, thậm chí hơn. Và điều kỳ diệu là trời cũng đáp trả, nhà văn chứng kiến một cảnh tượng độc đáo. Cảnh bình minh tại Cô Tô được chia thành hai phần. Phần đầu giống như một sân khấu mở màn, tấm màn nhung nâng lên chuẩn bị cho những gì sẽ xuất hiện sau đó. Không gian đó, hay 'chân trời, ngấn bể' được so sánh với một tấm kính mới lau, mịn màng và trong trẻo như chưa từng có, đặc biệt sau cơn bão, biến đổi như một giấc mơ. Nó tạo nền cho phần hai: mặt trời bắt đầu ló dạng. Ở đây, sự kiên nhẫn của người quan sát thể hiện khi để mặt trời mọc (lên theo kiểu hết cả kỳ), phù hợp với tâm trạng 'theo dõi', sau đó niềm hạnh phúc mới có cơ hội bùng nổ. So sánh với hình ảnh lòng đỏ của quả trứng gà không chỉ đúng mà còn gần gũi. Nhưng chỉ khi Nguyễn Tuân viết, sự kỳ diệu của niềm kinh ngạc trước 'tròn trĩnh, phúc hậu như lòng đỏ của quả trứng tự nhiên đầy đặn' mới được hiểu đúng. Táo bạo và tài năng không chỉ dừng lại ở việc so sánh. Hay nói đúng hơn, vẫn là so sánh, nhưng mở rộng theo hướng tưởng tượng liên tục và đầy bất ngờ. Ông đặt 'quả trứng hồng hào' lên một cái mâm bạc, có đường kính 'rộng bằng chính bức tranh chân trời màu ngọc trai của đảo biển hưởng hồng' thì thực sự lộng lẫy, sang trọng. Sau đó, nhà văn so sánh tượng tự thiên nhiên với mâm lễ nhưng không phải để tôn vinh một quyền lực tối thượng nào đó (phù hợp với nghi lễ trang trọng cao quý), mà đột nhiên trở nên thân mật: 'mừng cho sự trường thọ của tất cả những người chài lưới trên biển Đông'. Vẻ đẹp trong văn của Nguyễn Tuân so với những gì trước đây (trước năm 1945), đã có sự thay đổi đáng kể. Nhà văn đã tạo ra một cuộc cách mạng trong cái nhìn của mình đối với cuộc sống.
3. Trái tim của cuộc sống - sự sống của con người tại đây tập trung ở giếng nước ngọt của đảo Thanh Luân. Nếu cảnh mặt trời mọc là hình ảnh của ảo giác, của giấc mơ, nghệ sĩ và tài hoa thì giếng nước ngọt là biểu tượng cho sự thực, chân thành và đầy tình người. Sự 'thực' này được mô tả theo kiểu chứng minh cho một cảm nhận trực giác (đáy giếng vẫn còn vài lá cam lá quýt), nghĩa là không phải một cái giếng tiên trong thần thoại, cổ tích. Đầu tiên, cái giếng quen thuộc với cư dân địa phương. Họ đến đây để tắm rửa, để múc nước mang về, giống như một cái giếng làng với nguồn gốc sâu rễ, là nguồn nước của quê hương ở các vùng châu thổ. Cảm giác thực của nó được cảm nhận không qua trí tưởng tượng mà trên làn da con người, từ những gầu nước mà nhà văn đã sử dụng để ngắm cảnh mặt trời mọc trở về đang 'dội lên đầu, lưng, vai và cổ'. Những người lao động bình thường có thể múc nước đổ vào mọi thứ: vào thùng gỗ, vào các chiếc gầu, vào các chén gốm màu da lươn. Chỉ có một sự khác biệt là cái giếng nước ngọt này đặc biệt vì vị trí độc đáo của nó nằm ở rìa của hòn đảo giữa biển cả mặn mòi, là nơi sinh hoạt của con người, xung quanh nó 'vui như một cái bến và đậm đà mát nhẹ hơn mọi chợ trên đất liền'. Không chỉ là quen thuộc, cái giếng này còn như một dòng sữa nuôi dưỡng con người, của mẹ nuôi con. Cảm nhận thứ hai này đột ngột xuất hiện khi người viết phát hiện một ý tưởng mới lạ trong cử chỉ quen thuộc của chị Châu Hoà Mãn dịu dàng con. Nhìn vào cử chỉ 'dịu dàng yên bình' như thế nào của người mẹ, nhà văn mới nhận ra sự âu yếm nuôi dưỡng của biển cả. Hình ảnh người mẹ dịu dàng nuôi con làm nảy sinh 'hình ảnh biển cả là mẹ hiền thức con cá cho lũ con lành'. Thì ra biển cả, mặc dù hung dữ, nhưng thật lòng khoan dung.
4. Nghệ thuật của bài kí về Cô Tô thật sự độc đáo theo cách của Nguyễn Tuân. Đó là cái nhìn từ cảm nhận. Ngay trong một đoạn văn không dài, hai lần mô tả mặt trời mọc nhưng mỗi lần khác nhau. Có cách diễn đạt dân gian (mặt trời đã lên một vài cây sào), có cách diễn đạt tài hoa nghệ sĩ đầy phức tạp và tinh khôi: 'Mặt trời lại rọi lên ngày thứ sáu của tôi trên đảo Thanh Luân một cách thật quá là đầy đủ'. Thay đổi chiều thời gian (ngày thứ sáu) thành không gian (nơi mặt trời rọi lên) là một trong những cách mà Nguyễn Tuân thường xuyên sử dụng.
Nó tạo ấn tượng mạnh mẽ với độc giả. Trong những cảm xúc mà nhà văn trải qua, không có điều gì dễ dàng, đặc biệt là khi mô tả về màu sắc. Mô tả về màu nước biển vào lúc bình minh, có khi tinh tế như tấm kính mới lau, có khi như 'mâm bể sáng dần lên màu bạc ánh sáng'. Sử dụng cách tính thời gian theo mùa vụ của dân gian: mùa rẫy, mùa trăng, ở đây nhà văn áp dụng cho con người trên đảo biển ngoài khơi: mùa sóng (dành cho những người làm nghề chài từ nhỏ). Thế là cảnh vật hiện lên với đường nét và màu sắc, đặc trưng cho từng cộng đồng dân cư. Tuy nhiên, trong văn của Nguyễn Tuân, chúng ta nhận thấy còn cả sự âm nhạc của từ ngữ, sự cân đối, nhịp nhàng trong sự hòa mình, đối điệu như câu: 'Và nếu cá biến mất trong ngày bão, thì lưới càng trở nên nặng nề khi bắt cá đôi'. Đôi khi, nhà văn phá vỡ cái điều này để làm cho câu chuyện không bao giờ trở nên yên tĩnh: 'Một vài con nhạn mùa thu bay lượn trên mâm bể, ánh bạch dần trở nên sáng lên. Một chú hải âu bay qua, là là âm thanh của cánh...'. Ngoài ra, cách ông gọi tên vật, tên người cũng không giống ai. Ví dụ, cách ông gọi cư dân trên đảo biển là 'người chài' (những người chăm sóc nghề chài lưới), một cách đặt tên riêng, cũng như sử dụng từ chỉ vật thay vì động vật: 'Một vài con nhạn mùa thu bay lượn...'. Có thể nói: dấu ấn nghệ thuật của Nguyễn Tuân trong bài viết về Cô Tô rất sâu sắc, giống như vị mặn của nước biển ở đây. Tuy nhiên, nhược điểm của ông cũng không phải là không có. Không biết có phải do theo đuổi một dòng ý chảy lên, con thuyền văn của ông đôi khi lạc xa bến. Ví dụ, trong đoạn mô tả sinh hoạt của cư dân quanh giếng nước ngọt. Trong số họ (không biết bao nhiêu người đến bênh và múc) có anh hùng Châu Hoà Mãn sắp ra khơi. Chỉ cần nói về lượng nước mang đi cho con thuyền mỗi chuyến một lần kia là đủ. Nhưng ông thêm vào những chi tiết làm cho đoạn văn trở nên phức tạp, như bãi đá chứa sáu mươi nghìn con hải sâm, sau cơn bão, hợp tác xã Bắc Loan Đầu cho mười tám chiếc thuyền ra khơi đánh cá hồng, và nhiều điều khác. Ý văn trở nên mỏng manh một chút. Đây có lẽ cũng là điều 'tật' nhỏ của một tài năng văn xuôi lớn như ông.
"""""---KẾT THÚC"""""---
Bên cạnh nội dung đã học, Bài học về Tính Từ và Cụm Tính Từ đó là một phần quan trọng trong giáo trình Ngữ Văn 6 mà các em cần chú ý đặc biệt.
Ngoài ra, Soạn bài Hồi ức về ước mơ trở thành anh hùng là một phần của chương trình học Ngữ Văn 6 mà các em cần phải hết sức chuẩn bị cho bài học sắp tới. Hãy tưởng tượng rằng bạn đã gặp Thánh Gióng trong giấc mơ và hỏi ông về bí quyết, xem Ngài sẽ khuyên bạn như thế nào?