Cảm nhận về Bài thơ về tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật
Cảm nhận sâu sắc về Bài thơ về tiểu đội xe không kính
Mẹo để phân tích bài thơ, đoạn thơ đạt điểm cao
Dàn ý Cảm nhận về Bài thơ về tiểu đội xe không kính (Chuẩn)
Mở đầu bài viết
Giới thiệu vắn tắt về tác phẩm 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của tác giả Phạm Tiến Duật.
Thân bài
- Cảm nhận về phẩm chất thơ trong bài thơ: Chất thơ ở đây được khẳng định qua việc sử dụng từ ngữ 'bài thơ', đồng thời phản ánh sự lạc quan, yêu đời của người lính lái xe.
- Cảm nhận về hình ảnh của những chiếc xe không kính: Những chiếc xe này không chỉ là biểu tượng của sự thiếu thốn trong cuộc sống mà còn là minh chứng cho sự bền bỉ, quyết tâm của những người lính lái xe trên con đường Trường Sơn.
- Cảm nhận về hình ảnh của người lính lái xe: Những người lính này thể hiện sự dũng cảm, hiên ngang khi đối mặt với khó khăn, đồng thời biểu hiện tinh thần đoàn kết và quyết tâm vững vàng về mục tiêu giành lại miền Nam cho dân tộc.
Kết thúc bài viết
Xác nhận giá trị của bài thơ
Bài văn mẫu: Cảm nhận về Bài thơ về tiểu đội xe không kính (Chuẩn)
Trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ, văn học và thơ ca của dân tộc ta phản ánh một cách sống động, hào hùng và đầy cảm hứng, với những hình ảnh rực rỡ của những người lính trẻ, những cô gái xung phong và những anh hùng cụ Hồ. 'Bài thơ về tiểu đội xe không kính' của Phạm Tiến Duật không chỉ thể hiện tinh thần kiên cường, bất khuất của những chiến sĩ trẻ mà còn tả lại hình ảnh sống động về những chiếc xe không kính - biểu tượng cho cuộc chiến đấu khốc liệt, sự gan dạ trước khó khăn và gian khổ của người lính.
Dựa vào nhan đề của bài thơ, chúng ta có thể hiểu được ý định của tác giả khi đặt hai từ 'bài thơ', nhấn mạnh rằng đây không chỉ là một tác phẩm về tiểu đội xe không kính mà còn là một bài thơ thực sự, chứa đựng những tinh hoa của thơ ca, vừa là sự giảm nhẹ cho hiện thực của cuộc chiến tranh, vừa thể hiện sự lạc quan, niềm tin vào cuộc sống của những chiến sĩ vượt qua gian khổ từ cuộc sống trên tuyến chiến trường. Những 'chiếc xe không kính' trong bài thơ không chỉ là hình ảnh mà tác giả đã trải qua trên chiếc xe đó, đó là sự hiện thực về cuộc chiến đẫm máu và khốc liệt trên con đường Trường Sơn nối liền hậu phương với tuyến tiền tuyến.
'Không có kính không phải vì xe không có kính
Bom giật bom rung kính vỡ đi rồi'
Những chiếc xe ban đầu nguyên vẹn và hoàn hảo đã trở thành những chiếc xe không kính vì sức mạnh của bom đạn chiến tranh, nhưng nhìn vào đó không chỉ thấy thiếu vắng của kính mà còn thấu hiểu được sự thiếu thốn và đau khổ không ngừng của cuộc chiến.
'Không có kính, xe mất đèn
Thùng xe trầy xước'
Chiếc xe vận tải trên con đường Trường Sơn đã trải qua bao trận mưa bom đạn, biến dạng và hỏng hóc. Trong chiến tranh, những chiếc xe không kính không phải là điều hiếm gặp, nhưng khi nhìn từ góc độ nhạy cảm của Phạm Tiến Duật, chúng trở nên đặc biệt và mới mẻ. Ngược lại với sự thiếu thốn của xe, lòng can đảm của người lái xe không hề suy giảm. Họ nhìn đất, trời mà không hề lo lắng, mà thậm chí còn cảm thấy thoải mái. Đối với họ, việc thiếu kính lại giúp họ cảm nhận thế giới xung quanh một cách chân thật, gần gũi hơn với thiên nhiên, không còn sự ngăn cách nào:
'Gió thổi vào, mắt đắng...
Như làm cho buồng lái bùng cháy'
Người lái xe không chỉ trải nghiệm vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn cảm nhận mọi cảm xúc thực sự khi ngồi trong buồng lái. Họ có thể cảm nhận được 'Bụi phủ đầu như tóc trắng của người già' hay 'Mưa rơi rất mạnh như ngoài trời'. Họ luôn vượt qua mọi khó khăn, luôn vui vẻ và lạc quan, dù bụi đầu đã trắng nhưng họ vẫn châm điếu thuốc và cười. Dù mưa đã ướt áo, họ không cần thay, vẫn tiếp tục lái xe hàng trăm cây số, đợi mưa dừng lại và gió lùa để áo khô ngay. Người lái xe Trường Sơn thật hiên ngang, không sợ khó khăn và nguy hiểm, luôn sôi nổi và tinh nghịch:
'Chiếc xe từng vượt qua bom đạn
Đoàn kết thành đội, không ngừng chạy
Võng mắc chông trên đường mòn
Lại tiến, tiếp tục dưới bầu trời xanh'
Tình đồng chí giữa những người lính là đẹp đến lạ kỳ. Họ cùng nhau qua những cửa kính vỡ vụn, nấu ăn dưới bầu trời, và coi nhau như gia đình. Việc ăn ngủ trên đường không là vấn đề, vì họ luôn mong muốn tiến về phía trước, dưới bầu trời xanh của hòa bình và tự do. Những thiếu sót trên chiếc xe không còn quan trọng, vì tinh thần chiến đấu của họ mới là điều quan trọng nhất, là nguồn động viên cho sự thống nhất đất nước.
'Xe tiếp tục băng băng về phía Nam
Vì trái tim trong xe vẫn rất mạnh mẽ'
Với sự sống động của thơ và ngôn từ phong phú, nhà thơ Phạm Tiến Duật đã miêu tả một cách độc đáo về những chiếc xe không kính, làm nổi bật hình ảnh của những người lái xe Trường Sơn trong cuộc chiến chống Mỹ - những người hiên ngang, lạc quan và dũng cảm, luôn tràn đầy ý chí quyết tâm.
Trời nắng oi bức, chỉ còn mỗi cảm giác khô khan ở lại sau lưng. Tôi đi bộ trên con đường vắng vẻ, nhìn thấy một người lính lái xe quen thuộc. Anh ta lái chiếc xe không kính điều khiển qua những con đường quen thuộc, ánh mắt anh ta đầy quyết đoán, nhưng cũng ẩn chứa nỗi lo âu và bất an. Chiếc xe không kính như một biểu tượng của sự độc lập và sự chịu đựng của những người lính trong cuộc sống hàng ngày. Có lẽ, đằng sau vẻ ngoài mạnh mẽ ấy là những kí ức về những thời khắc khó khăn và gian khổ.
Một lần nữa, tôi lại đọc lại bài thơ về tiểu đội xe không kính và bắt đầu cảm nhận sâu hơn về câu chuyện đằng sau nó. Chiếc xe không kính không chỉ là phương tiện vận chuyển mà còn là biểu tượng của sự can đảm và sự hy sinh. Những người lính lái xe không kính không chỉ là những người tham gia giao thông mà còn là những chiến sĩ vững vàng trong cuộc chiến đấu của họ. Họ là những người mang trên vai một phần trọng trách lớn lao, làm nhiệm vụ bảo vệ đất nước và bảo vệ những giá trị cao cả nhất của con người.