Cảm nhận khổ thơ cuối của bài thơ Nhớ rừng - Mẫu 1
Ôi vẻ đẹp hùng vĩ của cảnh núi sông!
Chốn xưa ta từng ngự trị một thời,
Ngày xưa nơi ta tự do tung hoành,
Nay ta không còn thấy nữa bao giờ!
Chẳng lẽ trong những ngày dài chán nản,
Ta mơ mộng về một giấc mộng vĩ đại,
Để linh hồn ta được gần gũi nơi xưa,
Ôi rừng xanh huyền bí của ta ơi!
Tâm trạng của con hổ không chỉ là nỗi niềm của cá nhân mà còn phản ánh tâm trạng chung của người dân Việt Nam khi ấy, sống trong cảnh nô lệ và áp bức. Bài thơ đã được đón nhận nồng nhiệt vì chạm đến nỗi đau sâu thẳm của con người, và có thể coi là một tác phẩm yêu nước, nối tiếp truyền thống thơ trữ tình yêu nước của đầu thế kỷ XX.
Hình ảnh con hổ oai phong, giờ bị giam cầm, tượng trưng cho sự tự do bị mất, là lựa chọn độc đáo của Thế Lữ để diễn tả nỗi lòng của mình về thời cuộc. Ngôn ngữ thơ của ông đạt tới độ tinh tế và giàu nhạc điệu, chuyển tải thành công nội dung tư tưởng của tác phẩm. Bài thơ Nhớ rừng sẽ mãi sống trong lòng độc giả, và Thế Lữ sẽ luôn gắn liền với tác phẩm này. Đó là niềm tự hào lớn lao của ông.
Cảm nhận sâu sắc về khổ thơ cuối của bài thơ Nhớ rừng - Mẫu số 2
Thế Lữ (1907-1989) là một nhân vật quan trọng trong nền văn học hiện đại Việt Nam, không chỉ là nhà thơ mà còn là nhà văn, nhà báo, nhà phê bình và hoạt động sân khấu. Ông nổi bật từ những năm 1930 với các tác phẩm thơ Mới, mở đường cho thể thơ mới chịu ảnh hưởng của văn học Pháp. Dù không nổi bật như Xuân Diệu hay Hàn Mặc Tử, nhưng thơ ông vẫn chứa đựng nhiều giá trị, thể hiện tinh thần đổi mới và cách tân trong thơ ca Việt Nam.
Trước cách mạng, thơ của Thế Lữ thể hiện sự khao khát thoát khỏi xã hội loạn lạc và đầy rối ren. Ông tìm kiếm vẻ đẹp xa xăm, mộng mơ, tránh xa thực tại phàm tục. Trong bài thơ 'Nhớ rừng', hình ảnh con hổ bị giam cầm được dùng để phản ánh tâm trạng của chính mình. Khổ thơ cuối đặc biệt nổi bật với sự bộc lộ mạnh mẽ khao khát tự do và tình yêu nước sâu sắc, đồng thời phản ánh sự bất lực trước thời cuộc.
Hình ảnh con hổ trong bài thơ là biểu tượng độc đáo, thể hiện phong cách thơ tìm kiếm vẻ đẹp hùng vĩ và tráng lệ. Con hổ bị giam cầm đại diện cho nhà thơ, một tâm hồn cao cả khao khát tự do nhưng bị gò bó. Vườn bách thú phản ánh đất nước bế tắc dưới sự cai trị của thực dân Pháp và phong kiến tay sai. Khổ thơ cuối cùng không chỉ kết thúc tác phẩm mà còn thể hiện tâm trạng tác giả sau những trải nghiệm thực tại và hồi ức.
Ôi vẻ đẹp oai nghiêm của non sông hùng vĩ!
Chốn xưa ta từng là chúa tể, tự do vùng vẫy,
Nơi ta không còn được thấy nữa,
Trong những ngày chán nản, ta mơ về giấc mộng vĩ đại,
Để linh hồn ta được gần gũi nơi đó,
Ôi rừng xanh ghê gớm của ta!
Từ những câu thơ này, ta có thể cảm nhận rõ sự khao khát tự do mãnh liệt trong lòng con hổ, hướng về nơi đại ngàn mênh mông với tiếng gọi tha thiết: 'Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ.' Từ 'hỡi' ở đầu câu thơ gợi lên hình ảnh oai hùng của chúa sơn lâm, thể hiện quyền uy và phong thái lẫm liệt của một vị vua. Đây không chỉ là lời khẳng định quyền làm chủ của con hổ mà còn phản ánh sự khẳng định quyền tự do của dân tộc Việt Nam, dù hiện tại cả con hổ và nhân dân đều bị xiềng xích nặng nề. Sau những tiếng thét bi tráng, con hổ quay về với thực tại đau đớn, liên tục nhớ về 'Nơi thênh thang ta vùng vẫy ngày xưa/Nơi ta không còn thấy bao giờ!' Điệp từ 'Nơi' tăng thêm sự xúc cảm và nỗi tiếc thương, sự lưu luyến với những hồi ức tốt đẹp. Cảnh tượng 'nước non hùng vĩ' giờ chỉ còn là ký ức xa vời, đầy xót xa và nuối tiếc. Giọng thơ từ bi tráng chuyển sang đau thương và bất lực, khi con hổ phải chịu đựng giam cầm và cảm thấy không còn lối thoát. Tâm trạng của con hổ là hình ảnh tiêu biểu cho nỗi đau đớn và tủi hờn khi từ cuộc đời tự do phải chấp nhận giam cầm. Sự đau đớn và khao khát tự do của con hổ vẫn mãi tồn tại, phản ánh tâm trạng của Thế Lữ và những trí thức tiểu tư sản cùng thời. Bài thơ 'Nhớ rừng' không chỉ thể hiện tư tưởng của tác giả mà còn phản ánh khốn cảnh chung của dân tộc Việt Nam dưới ách đô hộ của thực dân Pháp.
Bài thơ 'Nhớ rừng' là tác phẩm tiêu biểu của phong trào thơ Mới, mở đường cho các nhà thơ khác phát triển nền thơ ca Việt Nam, thoát khỏi lối mòn của thơ cổ. Bài thơ tập trung vào sự bế tắc của đất nước và con người Việt Nam trước cách mạng, sống trong cảnh tù đày và nô lệ, luôn tiếc nuối thời kỳ tự do trước đó. Tuy vậy, nhân dân không chịu khuất phục, họ luôn tìm cách giải phóng bản thân bằng niềm hy vọng và khao khát tự do mãnh liệt. 'Nhớ rừng' không chỉ là tư tưởng theo đuổi cái Đẹp và mộng tưởng của Thế Lữ mà còn thể hiện tình yêu nước sâu sắc và nỗi đau đớn trước thời cuộc rối ren.
Cảm nhận sâu sắc về khổ thơ cuối của bài thơ Nhớ rừng - Mẫu số 3
Bài thơ 'Nhớ rừng' của Thế Lữ khéo léo mượn hình ảnh con hổ trong vườn bách thú để diễn tả tâm trạng của chính tác giả. Tác phẩm nổi bật với sự đối lập rõ ràng giữa hình ảnh con hổ bị giam cầm trong vườn bách thú (trong các khổ thơ đầu và giữa) và hình ảnh con hổ tự do vùng vẫy trong rừng xưa (ở khổ thơ cuối). Để hiểu rõ nhất nỗi lòng của vị chúa sơn lâm, không thể bỏ qua khổ thơ cuối cùng.
Nhà thơ đã dùng giọng thơ đầy cảm xúc để thể hiện nỗi u uất của chúa sơn lâm bị sa cơ trong khổ thơ cuối cùng:
“Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!…
Hỡi cảnh rừng ghê gớm của ta ơi!”
Mỗi câu, mỗi chữ trong đoạn thơ này đều phản ánh sâu sắc nỗi bất bình và khao khát tự do mãnh liệt của con hổ trước thực tại giam cầm. Thế Lữ đã sử dụng bút pháp khoa trương đến mức tinh tế, khiến con hổ hiện lên như một con người thực thụ. Trong cảnh giam cầm bế tắc, con hổ chỉ có thể gửi hồn mình về với chốn núi rừng hùng vĩ, nơi nó từng làm chúa tể:
“Hỡi oai linh, cảnh nước non hùng vĩ!
Nơi đây là chốn của thần linh mà ta từng cai quản,”
Tiếng kêu thảm thiết gửi tới núi rừng là lời chia tay cuối cùng, khẳng định một thực tế đau lòng rằng giang sơn của nó giờ đây sẽ mãi mãi ngoài tầm mắt, không bao giờ được trở về và 'vùng vẫy' nữa. Không gì buồn tủi hơn khi phải chia tay quê hương, như việc cá phải rời sông.
“Nơi ta từng tự do vùng vẫy,
Nơi mà ta sẽ không bao giờ còn được thấy nữa!”
Dù căm phẫn trước thực tại nhưng không thể thoát khỏi gông cùm, trong những ngày tháng vô vị và mệt mỏi, chúa sơn lâm chỉ còn biết tự an ủi mình bằng những giấc mơ vĩ đại:
“Có biết chăng trong những ngày ngao ngán,
Ta vẫn theo đuổi giấc mộng to lớn”
Nỗi đau về thực tại đã làm tê liệt tâm hồn, từ sâu thẳm lòng mình, con hổ thốt lên tiếng thở dài: “Hỡi cảnh rừng hùng vĩ của ta!”. Điều này phản ánh tâm trạng của con hổ cũng như tâm trạng chung của người dân Việt Nam, đặc biệt là các trí thức yêu nước thời đó. Họ đang sống trong cảnh nô lệ, ôm nỗi căm hận mất nước và khát khao về thời kỳ lịch sử vinh quang với những chiến công chống giặc ngoại xâm.
Thế Lữ đã sử dụng hình ảnh con hổ để thể hiện đầy đủ và sâu sắc nỗi u sầu của thế hệ trí thức Việt Nam thời đó. Đây là sự tỉnh thức về ý thức cá nhân, cùng với sự bất mãn và khinh miệt đối với thực tại nô lệ bất công. Đọc bài thơ, đặc biệt là khổ thơ cuối, ta cảm nhận được nỗi đau và khát vọng lớn lao của người dân trong cảnh nô lệ, khao khát trở về với quá khứ và sống tự do như chính mình.