Cảm nhận đầy sâu lắng về người lái đò qua tùy bút Người lái đò Sông Đà của Nguyễn Tuân.
3 Mẫu bài văn cảm nhận về người lái đò qua tác phẩm Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân.
I. Tóm tắt cảm nhận về người lái đò sông Đà một cách súc tích:
1. Mở đầu:
- Giới thiệu về tác giả và tác phẩm.
- Tổng quan về hình ảnh của người lái đò.
2. Nội dung chính:
2.1. Tổng quan:
- Tác phẩm được viết khi tác giả đến Tây Bắc.
- Mô tả về dòng sông Đà hùng vĩ và những người lao động bình dị.
2.2. Cảm nhận về người lái đò:
a, Anh hùng của dòng nước:
- Dũng cảm và kiên định trong việc vượt qua thác.
- Hiểu biết về sông Đà như lòng bàn tay.
- Sử dụng kỹ thuật chèo một cách thành thạo.
b, Nghệ sĩ vượt thác:
- Hành động linh hoạt và quyết đoán.
- Biến những thách thức trở nên dễ dàng.
c, Con người bình dị, không danh vọng, sống với sự hiền hậu và đóng góp:
- Tiểu sử không được rõ ràng.
- Công việc hàng ngày của họ.
+ Lái thuyền với sự tài năng.
+ Chở khách qua sông -> Được coi như một cuộc chiến với thiên nhiên.
- Những khoảnh khắc nghỉ ngơi:
+ Coi cuộc chiến với sông nước là điều bình thường.
+ Mô tả cuộc sống bình dị: 'Đêm đó, nhà lái đò nướng cơm lam bên trong hang đá, nước chảy ra tràn ngập ruộng'.
2.3. Nhận xét tổng quan:
- So sánh với hình ảnh con người trong các tác phẩm trước và sau Cách mạng:
+ Trước Cách mạng: nhà sư, anh hùng nổi tiếng, vẻ đẹp vinh quang.
+ Sau Cách mạng: con người lao động bình dị, không nổi bật.
- Phong cách nghệ thuật phức tạp, tài năng:
+ Kết hợp giữa hiện thực và lãng mạn.
+ Ngôn ngữ sử dụng một cách điêu luyện.
+ Sử dụng các so sánh và tưởng tượng độc đáo.
+ Kết hợp kiến thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau.
3. Kết luận:
- Tóm tắt lại về hình ảnh của người lái đò trong tác phẩm.
- Mở rộng ý tưởng.
II. Mẫu văn cảm nhận về người lái đò sông Đà của một học sinh giỏi:
1. Bài văn Cảm nhận về hình tượng người lái đò qua bài tùy bút Người lái đò sông Đà xuất sắc nhất
Nhân vật và tự nhiên luôn song hành trong văn học. 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyễn Tuân đã thành công trong việc mô tả sự hài hòa giữa hai yếu tố này, tạo ra một bức tranh toàn diện về vùng đất Tây Bắc hoang sơ nhưng đầy màu sắc. Con người trong tác phẩm hiện ra với vẻ đẹp oai vệ, tài năng và khéo léo. Họ là biểu tượng cho những lao động sau Cách mạng và cũng là biểu tượng của sự tiến bộ trong nghệ thuật của Nguyễn Tuân.
Người lái đò trở thành những anh hùng trên dòng nước. Bằng bút tài của mình, Nguyễn Tuân đã tái hiện một cách sống động cảnh đẹp và hung dữ của sông Đà. Mô tả về vùng bờ sông, về thác nước dữ dội, mọi chi tiết đều được miêu tả tỉ mỉ. Những người lái đò không chỉ dũng cảm đối mặt với khó khăn mà còn biến cuộc chiến trở nên dễ dàng. Họ là những nghệ sĩ thực thụ trong nghệ thuật vượt thác, biến mỗi chuyến đi thành một tác phẩm nghệ thuật.
Không chỉ dũng cảm, người lái đò còn là những nghệ sĩ tài hoa trong việc vượt thác. Họ không chỉ am hiểu về sông nước mà còn biết cách đối phó với mọi khó khăn. Mỗi động tác của họ đều được thực hiện một cách linh hoạt và uyển chuyển. Cuộc sống của họ cũng đơn giản và hạnh phúc, không cần phải quá phấn khích với những thử thách hàng ngày.
Bên cạnh những công việc gian khổ, người lái đò cũng biết tận hưởng cuộc sống đời thường. Họ thích thú với những khoảnh khắc bình dị và không cần phải quá lo lắng về cuộc sống hàng ngày. Tác giả nhấn mạnh vào sự đơn giản và bền bỉ của họ, đồng thời ca ngợi sự cống hiến của họ đối với cộng đồng.
Hình ảnh những người lao động hiện lên đẹp đẽ trong các tác phẩm văn học của Nguyễn Tuân, là điểm nhấn sau Cách mạng. Tác giả tìm kiếm vẻ đẹp trong sự bình dị và âm thầm, với ngôn ngữ tinh tế và kiến thức sâu rộng.
Tác phẩm 'Người lái đò Sông Đà' của Nguyễn Tuân không chỉ tái hiện vẻ đẹp của thiên nhiên và con người Tây Bắc mà còn khẳng định phong cách nghệ thuật tài hoa, uyên bác. Giá trị của tác phẩm này sẽ mãi mãi tồn tại trong lòng độc giả.
Tôi hy vọng bạn đã có cái nhìn rõ ràng hơn về cách phân tích hình tượng nhân vật trong văn học qua bài mẫu này. Còn rất nhiều bài viết khác trên Mytour để bạn tham khảo nhé.
Cùng khám phá và tìm hiểu thêm về tác phẩm Người lái đò sông Đà của Nguyễn Tuân và hình ảnh của con sông Đà trong tác phẩm này qua các bài viết trên Mytour.
Cảm nhận về người lái đò qua bài viết Người lái đò sông Đà số 2: Người lái đò xuất hiện như một lao động trải qua nhiều sóng gió, gan dạ, mưu trí và quyết đoán. Nguyễn Tuân tài họa nhân vật vào hoàn cảnh khốc liệt, nơi tất cả phẩm chất của họ được thể hiện mạnh mẽ.
Người lái đò trên chiến trường sông Đà hiện lên với tinh thần dũng cảm, gan dạ và mưu trí. Trong cuộc chiến đấu đầy gian nan, họ vẫn giữ vững và chiến thắng, khiến đối phương phải ghen tỵ.
Sông Đà là một thách thức lớn đối với người lái đò, nhưng họ vẫn giữ bình tĩnh và mưu trí. Dù bị thương nhưng họ vẫn kiên cường vượt qua mọi khó khăn, chiến thắng cuộc đấu với sức mạnh tự nhiên.
Trong cuộc chiến gian nan, người lái đò chỉ cần một cánh chèo và một con thuyền để chiến thắng. Dù đối diện với sức mạnh lớn, họ vẫn không từ bỏ và giành chiến thắng cuối cùng, khiến đối thủ phải nhượng bộ.
Người lái đò trong tác phẩm được miêu tả là một lao động vô danh, sống giản dị và kiên cường. Nhờ lòng quyết tâm và sức mạnh lao động, họ đã vượt qua mọi thách thức của dòng sông Đà và trở thành biểu tượng của sự vĩ đại của con người.
Phong cách của người lái đò sông Đà được nhà văn miêu tả như một nghệ sĩ tài hoa, ai cũng ngưỡng mộ. Họ hiểu rõ quy luật của sông Đà và tự do trong việc điều khiển thuyền, tạo ra sự hòa hợp và chính xác.
Cuộc sống trên sông Đà đầy nguy hiểm, nhưng người lái đò vẫn bình tĩnh và khôn ngoan. Họ là những nghệ sĩ thực thụ, không cần phải tự tán dương về công việc của mình, mà chỉ cần nhìn vào sự sống đằm thắm mà họ tạo ra từ dòng sông dữ.
Cảm nhận về người lái đò qua bài viết Người lái đò sông Đà siêu hay, mẫu số 3:
Một tác phẩm văn học đích thực cần có những nhân vật đặc biệt, phản ánh hoàn cảnh và tâm hồn của nhân dân. Trong 'Người lái đò sông Đà', Nhà văn Nguyễn Tuân đã tạo ra một nhân vật đầy cảm xúc, đặc sắc.
Dưới bàn tay tài hoa của Nguyễn Tuân, bức tranh thiên nhiên sông Đà được tái hiện sống động, tạo nên nền tảng tuyệt vời cho sự nổi bật của người lao động. Nhân vật ông lái đò được mô tả rất sinh động, với những đặc điểm về ngoại hình và tính cách, tạo ra ấn tượng sâu sắc cho người đọc.
Nguyễn Tuân đã kết hợp tình yêu sâu đậm đối với sông Đà vào việc tạo dựng nhân vật ông lái đò. Ông là một phần của dòng sông, hiểu biết và yêu thương nó đến mức tận xương tủy. Tính cách của ông được thể hiện qua các trận đấu cam go với thiên nhiên dữ dội.
Trong trận đấu thứ hai, sự mạnh mẽ và quyết liệt của dòng sông Đà được thể hiện rõ nét. Nhưng ông lái đò vẫn giữ vững sức mạnh và sự kiên nhẫn, vượt qua mọi khó khăn để chinh phục thác nước. Sức mạnh của con người khi đối mặt với thiên nhiên đã được tôn vinh qua bút pháp của Nhà văn Nguyễn Tuân.
Ông thuyền trưởng với bàn tay không ngừng, đôi mắt không lơi chút nào, giải phóng con thuyền khỏi vòng vây nguy hiểm mà thay đổi chiến thuật một cách tự tin. Ông đã làm chủ tình hình như một người cưỡi sóng sông Đà như cưỡi một con hổ, bám chặt vào cuộc chiến với sự quyết đoán và táo bạo. Những hành động mạnh mẽ liên tiếp nhau mang đến cho người đọc cảm giác như đang tham gia vào trận chiến giữa những đợt sóng lớn, tôn vinh những phẩm chất tinh thần như sự thông minh, dũng cảm và kiên định của ông thuyền trưởng.
Nguyễn Tuân thực sự là một nghệ sĩ tài ba với khả năng ca ngợi những người lao động trong môi trường khắc nghiệt nhưng lại đầy sức sống và vẻ đẹp. Hình tượng của ông lái đò trong bài viết 'Người lái đò sông Đà' là một minh chứng rõ ràng cho điều này, với những nét đẹp và tinh thần nghệ sĩ sáng tạo trong nghề.
Tôi có cảm nhận rất sâu sắc về hình ảnh của người lái đò qua bài viết 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân, mẫu số 4. Đó thật sự là một tác phẩm đầy ý nghĩa và sức sống.
Tố Hữu đã từng viết:
'Mười năm với Điện Biên vinh quang
Trời nắng hoa đỏ, sử sách vàng'
Sau chiến thắng Điện Biên hào hùng, với hiệp định Giơnèvơ được kí kết, miền Bắc tiến lên con đường xã hội chủ nghĩa. Dưới sự kêu gọi của Đảng, những người miền Bắc trỗi dậy trong phong trào tình nguyện, đến những vùng đất xa xôi của Tổ quốc để phục hồi kinh tế, làm lành những vết thương chiến tranh. Họ trở lại nhiều hơn cả những nơi từng là trận địa chiến. Tây Bắc Điện Biên trở thành một miền đất hứa. Con người mới của xã hội chủ nghĩa với niềm đam mê đến miền Tây của Tổ quốc. Họ đi đầy tiếng hát, sông, cầu. Cuộc sống trở thành văn chương với sự xuất hiện của nhà văn là người thư kí trung thành của thời đại. Nếu Nguyễn Khải viết 'Mùa lạc', Nguyễn Huy Tưởng có tác phẩm 'Bốn năm sau', Chế Lan Viên sáng tác 'Tiếng hát con tàu' thì Nguyễn Tuân tạo ra tập tùy bút 'Sông Đà' với mười lăm bài viết từ năm 1958 đến 1960 khi ông thực hiện thực tế trên mảnh đất Tây Bắc. Trong tập tùy bút này, Nguyễn Tuân đã vẽ nên hình ảnh chân thực, sống động của con sông Đà. Linh hồn của tập tùy bút là bài viết 'Người lái đò sông Đà'. Tác phẩm được coi là một trong những kiệt tác của Nguyễn Tuân trong lĩnh vực văn học. Sự thành công của Nguyễn Tuân trong tác phẩm này không chỉ là việc mô tả chân thực, sống động con sông Đà mà còn là việc vẽ nên hình tượng của con người mới trong xã hội chủ nghĩa thông qua hình ảnh ông lái đò Lai Châu. Điều này chứng tỏ ngòi bút của Nguyễn Tuân đã mở ra một trang mới trong văn chương Việt Nam.
Đến với tác phẩm 'Người lái đò sông Đà' của Nguyễn Tuân, độc giả văn chương đầu tiên sẽ phải ngạc nhiên trước hình ảnh chân thực và sống động của con sông Đà được nhà văn tài hoa này xây dựng. Dòng sông hiện lên đầy bất ngờ, đầy lãng mạn và thơ mộng. Tuy nhiên, con sông Đà chỉ là bối cảnh cho hình ảnh của con người mới trong xã hội chủ nghĩa, đặc biệt là ông lái đò Lai Châu. Chỉ khi ông xuất hiện, bức tranh Đà Giang của Nguyễn Tuân mới hoàn chỉnh vì ông chính là chủ thể của bức tranh thiên nhiên. Điều này là nhờ Nguyễn Tuân đã hiểu được lý tưởng của Đảng. Trong văn chương, những người nghệ sĩ cách mạng, dù thiên nhiên hùng vĩ, mĩ lệ đến đâu, cũng chỉ là nền tảng cho sự hiện diện của con người. Con người làm chủ thiên nhiên, làm chủ núi rừng, làm chủ dòng sông, làm chủ cuộc sống. Ông lái đò Lai Châu là một người như vậy.
Nguyễn Tuân viết thành công về ông lái đò Lai Châu trong tác phẩm của mình vì ông là một nhà văn của chủ nghĩa duy mĩ, dành cả cuộc đời để tôn vinh cái đẹp. Vì vậy, nhân vật của Nguyễn Tuân, dù làm bất kỳ công việc gì, cũng phải là một nghệ sĩ trên lĩnh vực của mình. Chúng ta đã từng biết đến một Huấn Cao với vẻ đẹp của chữ viết, một nghệ sĩ của văn chương. Đó cũng là một Bát Lê trong 'Bữa rượu máu', một đao phủ trở thành một nghệ sĩ kiếm thuật qua bàn tay của Nguyễn Tuân... Ở đây, ông lái đò Lai Châu cũng là một nghệ sĩ như thế. Dù đã bước vào tuổi bảy mươi nhưng khi lái thuyền trên dòng sông Đà đầy thác nước dữ dội, nhưng ông vẫn giữ vững tay lái. Ông làm chủ dòng sông Đà, làm chủ thiên nhiên, làm chủ cuộc sống của mình. Ông là một nghệ sĩ trên dòng sông mà Nguyễn Tuân đã tìm thấy ở Tây Bắc. Có thể khẳng định rằng người nghệ sĩ trên dòng sông Đà đã trở thành nguồn cảm hứng bất tận cho ngòi bút tài hoa của Nguyễn Tuân.
Như vậy, ta có thể nhận thấy ông lái đò Lai Châu đã được tái hiện một cách tôn trọng đặc biệt dưới bút của Nguyễn Tuân. Điều này chỉ có thể xảy ra với một Nguyễn Tuân sau khi cách mạng tháng Tám đã được chiếu sáng bởi Đảng và được nhân dân nuôi dưỡng. Ông đứng giữa lòng nhân dân và nhân dân là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật. Sự kết nối này được Tố Hữu thể hiện thành một hình tượng thơ đẹp:
'Nhân dân là biển
Văn nghệ là thuyền
Thuyền vượt sóng lớn
Sóng đẩy thuyền tới'
Trước cách mạng, Nguyễn Tuân sống trong thế giới cá nhân của mình, tập trung vào bản thân là một nhà văn lãng mạn tiêu biểu. Ông tập trung viết về những con người tinh túy, lớn lao như Huấn Cao trong tác phẩm 'Chữ người tử tù', lấy cảm hứng từ nguyên mẫu ngoài đời là Cao Bá Quát. Sau cách mạng, Nguyễn Tuân đã đi từ cái 'Tôi' cá nhân đến cái 'Ta' cộng đồng. Tuy nhiên, 'Tôi' của Nguyễn Tuân không mất đi mà ngược lại, nó được chiếu sáng bởi Đảng và nhân dân và trở nên đa chiều hơn, nhạy cảm hơn. Ông tìm thấy anh hùng trong cuộc sống hàng ngày của những người dân bình thường. Vì vậy, sau cách mạng, Nguyễn Tuân đã viết nhiều về các anh hùng như bộ đội, dân quân, du kích... Đó là những con người anh hùng trong cuộc sống bình thường, những con người rất bình dị. Ông lái đò Lai Châu là một ví dụ điển hình. Để khẳng định rằng anh đã tìm thấy chủ nghĩa anh hùng trong những người dân bình thường, Nguyễn Tuân đã tạo ra ông lái đò Lai Châu với một tên không rõ để ông cũng trở thành một con người bình thường như hàng ngàn dân Tây Bắc khác. Họ đều bình thường nhưng cũng là anh hùng, như Nguyễn Khoa Điềm đã viết:
'Họ đã sống và chết
Giản dị và bình tĩnh
Không ai nhớ tên
Nhưng họ đã xây dựng đất nước'
Thêm vào đó, như đã đề cập trước đó, 'Người lái thuyền sông Đà' đặc biệt cũng như tập tùy bút 'Sông Đà' tổng thể được sáng tác vào những năm 1958 - 1960. Trong thời kỳ này, miền Bắc đang trải qua quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội. Theo lời kêu gọi của Đảng, các nhà văn đã hướng về Tây Bắc để khám phá tâm hồn văn hóa, xây dựng hình ảnh con người mới của xã hội chủ nghĩa trong văn học. Đó là anh Nhẫn trong 'Cỏ non' của Hồ Phương, anh Khôi trong 'Nước về', Quyên trong 'Cái sân gạch' của Đào Vũ, một thanh niên vô danh trong 'Lặng lẽ Sa Pa' của Nguyễn Tuân Long, là Huân, là Đào, là Duệ, là Dịu, là Lâm trong 'Mùa lạc' của Nguyễn Khải... Đồng hòa vào phong trào của Đảng, Nguyễn Tuân cũng tìm thấy hình ảnh của con người mới của xã hội chủ nghĩa, ông lái thuyền Lai Châu. Có thể khẳng định rằng họ chính là những bông hoa rực rỡ trong vườn hoa xã hội chủ nghĩa.
Như đã đề cập, ông lái thuyền Lai Châu trong tác phẩm này là một nhân vật không được đặt tên. Điều này cho thấy Nguyễn Tuân không có ý định tạo dựng hình ảnh ông theo một kiểu nhân vật điển hình. Nói cách khác, ông lái thuyền Lai Châu không phải là một biểu tượng văn học vì nhân vật điển hình luôn có tên, có địa chỉ cụ thể, có hoàn cảnh đặc trưng. Ông lái thuyền Lai Châu dù chỉ là một nhân vật vô danh trong cuộc sống hàng ngày nhưng ông lại có một vị trí đặc biệt trong trái tim của người yêu văn Nguyễn Tuân. Trong suốt mười năm gắn bó với nghề lái thuyền, mỗi ngày ông phải đối mặt với những thử thách khắc nghiệt của dòng sông Đà, nơi giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau một sợi tơ mảnh. Điều này đã khiến cho mười năm trở nên dài như thế kỷ.
Cuộc sống liên tục gắn bó với sông nước đã tạo nên nét đặc biệt của ông lái thuyền Lai Châu. Nguyễn Tuân đã chỉ ra những đặc điểm độc đáo đó: Tay ông như cái sào, chân ông khuỳnh khuỳnh gò lại như cái cần lái thuyền trong tưởng tượng. Ông lái thuyền Lai Châu đã rời nghề lái thuyền được vài chục năm nhưng mỗi ngày, ông vẫn cảm giác như mình đang lái thuyền trên dòng sông. Tiếng nước sôi thác vang vọng vẫn còn trong giọng nói của ông. Đôi mắt của ông như mơ màng, nhìn về phía bờ sông nào đó trong sương mù. Đã bước sang tuổi bảy mươi nhưng ông vẫn giữ vững sức khỏe. Đầu óc lẻn vào một thân hình mạnh mẽ và tráng kiện. Người ta thường nói 'đôi mắt già, hai bàn tay khó khăn'. Nhưng với ông lái thuyền, có lẽ điều Nguyễn Tuân quan tâm là đôi bàn tay của ông. Đôi tay ấy vẫn trẻ trung đến lạ thường, khiến cho thời gian dường như đã ngừng lại trên con đường tuổi tác của ông. Thậm chí, là điều bình thường khi sống lâu trong cảnh vất vả thì con người sẽ già nua. Nhưng với ông lái thuyền Lai Châu, từ khuôn mặt đến nụ cười, đều toát lên vẻ trẻ trung của tuổi thanh xuân. Điều này là tiền đề để Nguyễn Tuân viết nên những dòng văn tuyệt vời: 'Khuôn mặt của ông vui vẻ với nửa bờ môi mỉm cười'.
Không chỉ giới hạn ở đó, ngòi bút tài ba của Nguyễn còn đi sâu vào để miêu tả những đặc tính riêng biệt của ông lái thuyền Lai Châu. Dù biết rằng sông Đà là một dòng sông đặc biệt trên đất nước này. Điều này đã được Nguyễn Quang Bích khẳng định nhiều lần:
'Những người thủy thủ Đông tẩu
Sông Đà lạc loài Bắc lưu'
Sự độc đáo của dòng sông Đà đã tạo nên sự hung dữ của nó. Để vượt qua được dòng sông Đà hung dữ, ông lái thuyền Lai Châu đã thể hiện bản thân mình như một người có tính cách phi thường như 'chim hải âu chỉ thích đối mặt với sóng dữ'. Ông chỉ thích lướt sóng, lướt thuyền trên dòng 'thác hùng bề đá đỏ rực trên sông'. Ông đã từng nói rằng 'Lái thuyền trên sông Đà khi không có sóng là rất dễ chán chường và rất dễ buồn ngủ.' Do đó, một người thích đối mặt với gian khổ, sẵn lòng hy sinh, ông lái thuyền Lai Châu thực sự là một con người có tính cách phi thường. Tổng quan, đây là sự phản ánh của tài năng văn chương của Nguyễn Tuân. Ông không ưa những điều bình thường, quen thuộc vì 'bình thường là cái chết của nghệ thuật'. Vì vậy, Nguyễn Tuân đã khẳng định vị thế của mình trên bảng văn chương thông qua những chủ đề góc cạnh để thể hiện tài năng, phong cách của một nghệ sĩ được giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh đánh giá cao.
Ngoài ra, ông lái thuyền Lai Châu còn là một người có trí nhớ xuất sắc. Trí nhớ của ông giống như một quyển sách về thủy văn sông Đà. Ông nhớ đến từng chi tiết, như đang khắc sâu vào tâm trí từng con thác. Dù đã từng rời nghề nhiều năm nhưng khi Nguyễn Tuân đi khảo sát sông, ông vẫn có thể kể chi tiết về năm mươi trong tổng số bảy mươi ba con thác từ biên giới Việt - Trung đến Chợ Bờ. Ông hiểu rõ về tính cách và cấu trúc của từng con thác, từng đá cột ở đây từ cách chúng xếp hàng đội hình cho tới chiến thuật chiến đấu của chúng. Điều này không chỉ là biểu hiện của trí nhớ của một con người mà còn là biểu hiện của sự đam mê nghề nghiệp, xem nghề là nghiệp. Ông đã gắn bó với nghề nghiệp của mình như con ong gắn bó với việc làm mật từ những bông hoa của cuộc sống. Không có sự chăm chỉ của con ong, hoa sẽ không thể trở thành mật ngọt. Có thể khẳng định rằng, nếu coi ông lái thuyền như những con thác trên sông Đà như một nghệ sĩ đang làm nên tác phẩm của mình, coi sông Đà như một tác phẩm ca ngợi về vẻ đẹp dữ dội của Tây Bắc, thì ông lái thuyền Lai Châu chính là một phần của tác phẩm ấy, từng dấu chấm, dấu phẩy.
Không chỉ có trí nhớ xuất sắc, tính cách phi thường, ông lái thuyền còn là một người rất mạnh mẽ. Mỗi khi lái thuyền trên sông Đà, ông luôn phải tập trung cao độ, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách. Ông phải luôn sẵn sàng với mắt, chân, tay, gân và cả trái tim. Một chút lơ là là sẽ gây ra tai nạn, thậm chí làm chìm thuyền dưới dòng sông Đà như Nguyễn Tuân đã mô tả: 'Có những thuyền đã bị cuốn xuống, rồi bị vỡ tung trôi theo dòng, bị chìm và mất mạng dưới lòng sông trong vòng mười phút sau khi chìm.' Tuy nhiên, ông lái thuyền Lai Châu vẫn vượt qua những thách thức của dòng sông hung dữ bởi ông là một người gan dạ. Trước những đợt sóng, người khác có thể sợ hãi nhưng ông lại dũng cảm chèo thuyền, nắm chặt lấy cạnh sóng để vượt qua. Đã có những lúc thuyền của ông bị hỏng chèo, rơi vào tình trạng nguy hiểm, nhưng ông vẫn giữ vững tinh thần, chỉ huy thuyền một cách sắc bén và tỉnh táo vì ông là một người gan dạ hơn người.
Ngoài ra, tôi đã thấy người lái đò Lai Châu có kỹ năng tuyệt vời. Cách anh ta điều khiển thuyền trên dòng sông Đà thật sự là một nghệ thuật. Anh ta biết cách điều chỉnh nhịp chèo linh hoạt, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, quyết đoán. Anh ta nhớ rất rõ mọi chi tiết trên sông, từ con thác đến tảng đá, và biết cách vận hành thuyền một cách trôi chảy. Đôi khi anh ta tránh những chướng ngại để giảm sức đẩy, nhưng cũng có lúc anh ta vượt qua bằng cách chặt đôi thuyền. Thuyền của anh ta trôi nhẹ nhàng như cây tre lướt qua cánh cổng đá mở. Khi đến đoạn sông yên bình, anh ta thường ngồi thư thả, tận hưởng cảnh đẹp xung quanh. Tối về, chúng tôi thường dừng lại trong một hang đá để nấu cơm lam và chia sẻ những câu chuyện về cuộc sống, cũng như về sự đa dạng của hệ sinh thái sông Đà. Nguyễn Tuân không ghi nhận những chiến công, bởi vì ở đây, tính anh hùng là một phần của bản sắc dân tộc. Đối diện với sự khiêm tốn của người dân Tây Bắc, tôi không thể tự đặt mình lên trên hết. Điều này làm cho câu văn của tôi trở nên dễ chịu hơn, không cầu kỳ, không quá dài dòng, nhưng vẫn đầy ý nghĩa.
Bằng bài viết 'Người lái đò sông Đà', tôi đã thành công trong việc vẽ nên hình ảnh của người nghệ sĩ lái đò. Anh ta thực sự là một nghệ sĩ trên sông nước. Dù thuyền đi qua những con thác nguy hiểm, nhưng anh ta vẫn điều khiển thuyền một cách điêu luyện. Điều quan trọng là anh ta là biểu tượng của sự đẹp trong xã hội mới, những người sống một cách khiêm nhường, sẵn sàng hy sinh cho sự phát triển của đất nước. Đó thực sự là một bức tranh chân thực về con người mới, những người thực hiện công việc lớn mạnh cho sự thống nhất đất nước.
Có thể khẳng định rằng bài viết 'Người lái đò sông Đà' đã phản ánh đầy đủ phong cách và tài năng của tôi. Mọi người yêu quý tôi vì tôi có tài năng. Họ tôn trọng tôi vì tôi là một người nghệ sĩ thực thụ, một người mang đến vẻ đẹp trong sáng của nghệ thuật. Tuy nhiên, không phải ai cũng thích văn của tôi, đặc biệt là những bài tùy bút vì chúng thường dài và khá khó hiểu. Bài viết 'Người lái đò sông Đà' cũng có nhược điểm như vậy. Tuy nhiên, với việc tôi miêu tả về người lái đò và những đóng góp của mình trong văn học, tôi tin rằng mình là một tài năng lớn, một nhân vật có ảnh hưởng, đúng như lời của Nguyễn Minh Châu: 'Tôi là một định nghĩa về người nghệ sĩ'.
"""-
Hãy không quên tham khảo những bài văn mẫu khác liên quan đến tác phẩm 'Phân tích Người lái đò sông Đà', như 'Sơ đồ tư duy về Người lái đò sông Đà', cảm nhận về vẻ đẹp của dòng sông Đà, 'Phân tích về hình tượng người lái đò sông Đà', hoặc bài viết 'Cảm nhận vẻ đẹp thơ mộng của sông Đà' để nâng cao kỹ năng viết, từ vựng cũng như hiểu rõ hơn về những ý chính trong tác phẩm.