📝 Đề bài: Cảm nhận về bài Hai cây Phong
3 bài văn mẫu Cảm nhận về bài Hai cây Phong
1. Cảm nhận về bài Hai cây Phong, mẫu số 1:
Đoạn trích 'Hai cây phong' từ tác phẩm 'Người thầy đầu tiên' của Ai-ma-tốp thể hiện một cách chân thực, gần gũi và gắn bó với quê hương. Hình ảnh nổi bật là hai cây phong, biểu tượng của tình yêu quê hương.
Mở đầu đoạn trích, nhà văn Ai-ma-tốp mô tả ngôi làng thân thương giữa cao nguyên rộng lớn. Lời giới thiệu này tràn ngập sự hồ hởi, tự hào và những tình cảm gắn bó: 'Làng ku-ru-rêu chúng tôi nằm ở ven chân núi, trên một cao nguyên rộng với những dòng nước ào ào từ những ngách đá. Phía dưới làng là một thung lũng đất vàng, cánh đồng cao nguyên Ca-dắc-xtan mênh mông giữa rặng núi Đen và con đường sắt tạo nên một dải thẫm màu chạy tít đến chân trời phía Tây'.
Hình ảnh hai cây phong trên ngọn đồi là một phần không thể tách rời trong ký ức tuổi thơ, đặc biệt là ở làng Ku-ru-rêu. Tác giả không biết chính xác từ khi nào cây phong xuất hiện, chỉ nhớ rằng chúng đã trở thành biểu tượng của làng: 'Tôi biết chúng từ thời kỳ mình còn rất nhỏ. Ai đi đến làng cũng sẽ bắt gặp hai cây phong ngay từ xa, chúng hiện lên như những ngọn hải đăng trên đỉnh đồi'. Hình ảnh này đã trở nên thân thuộc, gắn bó đến mức, nó đã trở thành biểu tượng sâu sắc trong tâm trí không chỉ của nhà văn mà còn của toàn bộ cộng đồng làng Ku-ru-rêu.
Những bài Cảm nhận về bài Hai cây Phong hay nhất
Mỗi khi quay về làng, nhà văn luôn dành thời gian để ngước nhìn hai cây phong: '...mỗi khi về quê, khi đi qua thảo nguyên về làng, tôi luôn coi đó là nhiệm vụ đầu tiên - tìm hai cây phong thân quen từ xa'. Cây phong không chỉ là vật thể vô tri, mà nó còn là một người bạn, một người tri kỷ, mà mỗi khi xa cách, nhà văn sẽ nhớ về nó. Khi trở về quê hương, đó cũng là điều đầu tiên mà tác giả nhìn thấy: 'Liệu chúng đã hiện lên chưa, hai cây phong sinh đôi ấy? Mong rằng sẽ sớm về làng, sớm đến gặp hai cây phong. Rồi sau đó, đứng dưới bóng cây để lắng nghe tiếng lá rơi mãi mãi, mê đắm, say mê'.
Tuổi thơ của nhà văn là một chuỗi kỷ niệm đáng nhớ với hai cây phong, nó không chỉ là một vật thể, mà còn là một sinh linh có linh hồn, cảm xúc và trạng thái như con người. Những chuyển động, âm thanh nhẹ nhàng hay mạnh mẽ, đều trở thành một phần của ký ức tuổi thơ. Dù nhận ra sự thật, hiểu được bí mật của cây phong: 'Chúng đứng trên đồi cao, chịu đựng mọi biến động nhẹ của không khí, mỗi chiếc lá nhỏ đều nhạy bén, đón nhận mọi hơi thở của gió', cảm nhận của nhà văn vẫn không thay đổi. Hai cây phong trong cảm nhận của nhà văn vẫn sống động, thân thiết như vậy.
Ký ức tuổi thơ luôn in sâu trong tâm hồn nhà thơ, những hồi ức tươi đẹp không bao giờ phai nhạt. Dù đã trưởng thành, những ký niệm ấy vẫn mãi da diết. Đó là thời kỳ nhà thơ cùng bạn bè phá tổ chim, leo lên cây cao làm rung chuyển vương quốc của loài chim. Trong sự nghịch ngợm, phá phách của đám trẻ hiếu động, hai cây phong 'nghiêng ngả, đung đưa như mời chào chúng tôi đến với bóng mát rượi và tiếng lá xào xạc dịu dàng'. Sự thân thuộc, gắn bó khiến nhà văn coi sự xuất hiện của hai cây phong là điều hiển nhiên. Tuy nhiên, khi trưởng thành, nhà thơ không ngừng trăn trở về người đã trồng ra hai cây phong này, và 'người ấy đã ấp ủ niềm hi vọng gì khi vun xới chúng nơi đây, trên đỉnh đồi cao này?'
Trong đoạn trích 'Người thầy đầu tiên', nhà văn Ai-ma-tốp đã mô tả một cách sinh động hình ảnh hai cây phong và những ký ức, mối liên kết của tuổi thơ với chúng. Đối với nhà thơ, hai cây phong không chỉ là biểu tượng của quê hương, biểu tượng của tình yêu và sự gắn bó với quê nhà, mà chúng còn là những người bạn đồng hành suốt tuổi thơ.
""""--HẾT BÀI 1"""""-
Các em có thể chuẩn bị nội dung cho bài nói quá bằng cách tham khảo Soạn bài Nói quá, ngữ văn lớp 8.
2. Nhận định về tác phẩm Hai cây Phong, mẫu số 2:
Ai-Ma-Tốp là một nhà văn xuất sắc đến từ nước Cộng hòa Trung Á thuộc Liên Xô xưa. Ông để lại nhiều tác phẩm có tầm ảnh hưởng lớn trong thời kỳ đó. 'Hai cây phong' là một tác phẩm nổi bật của ông, được trích từ 'Người thầy đầu tiên'. Trong đoạn trích này, hình ảnh hai cây phong được mô tả sống động, với nét vẽ chân thực và sáng tạo.
Tác phẩm đặc biệt ở cách kể và ngôi kể, khiến nhân vật chúng tôi và nhân vật tôi cùng tồn tại và chia sẻ cảm xúc với độc giả. Ngôn từ và hình ảnh trong chuyện xen kẽ giữa thực và mơ, tạo nên một trải nghiệm độc đáo. Hình ảnh hai cây phong làm hiện lên những trò chơi thơ ngây của tuổi thơ, đồng thời làm hiện đại hóa suy nghĩ và cảm xúc. Tôi kể về hiện tại, chúng tôi kể về quá khứ. Hai mạch kể này tạo nên sự đan xen và đồng thuận. Nhân vật xưng tôi đóng vai trò là người kể chuyện, giúp dẫn dắt câu chuyện. Trong quá trình kể, ngôi nhân vật xưng tôi làm tăng tính tương tác và chia sẻ tâm tư.
Nhận định về tác phẩm Hai cây Phong, bài viết xuất sắc
Hình ảnh so sánh hai cây phong được liên kết với ngọn hải đăng trên đỉnh núi, làm bừng sáng bước chân của những đứa trẻ trên quê hương. Ánh sáng từ quê hương và những ký ức trải nghiệm ở đây chiếu rọi, tạo sự tự tin cho bước đi khám phá thế giới xa xôi. Trong số đó, không khó nhận ra nhân vật chính, có thể là tác giả. Hai cây phong, như những đèn hải đăng khổng lồ, trải đều ánh sáng yêu thương và kỷ niệm trên con đường của chúng tôi. Mỗi lần trở về quê hương, họa sĩ đều đặt ánh mắt vào hai cây phong quen thuộc, coi đó là trách nhiệm đầu tiên. Nhớ về hai cây phong là nỗi nhớ sâu sắc, và khi về gần quê nhà, nỗi nhớ càng trở nên mạnh mẽ. Đứa con ấy thầm hỏi lòng: 'Khi nào mới thấy được chúng, hai cây phong sinh đôi ấy? Mong sao chóng về, chóng lên đồi để đến với chúng. Rồi đứng dưới gốc cây, nghe tiếng lá reo cho đến khi đắm chìm, mê đắm.'
Hai cây phong trổ bông trên đồi, hình thể lớn với cành lá cao đến mức cánh chim có thể bay ngang qua, tạo bóng râm mát mẻ và hình ảnh chào đón mọi người. Dáng vẻ chào mời này có lẽ đã làm cho tác giả kết nối nhiều ký ức đẹp. Bức tranh thiên nhiên từ góc nhìn cao tạo ra cảm giác không gian mở rộng vô tận, trải dài từ thảo nguyên hoang vu đến dòng sông lung linh. Hình ảnh mà tác giả vẽ nên gợi mở nhiều cảm xúc đặc sắc và cuốn hút, ghi lại nhiều ấn tượng khó phai trong lòng người đọc.
Hai cây phong đã làm người kể chuyện mê đắm và làm nảy sinh cảm hứng cho người kể chuyện. Tình yêu quê hương sâu sắc của tác giả được thể hiện qua niềm nhớ với hai cây phong ở đầu làng. Mỗi lần nhắc về hai cây phong, những kí ức tuổi thơ trở nên sống động, và đưa độc giả quay lại những kí ức đáng nhớ của tác giả. Hai cây phong là nhân chứng đầy sinh động của câu chuyện về thầy Đuy-sen và cô bé An-t-nai. Thầy đã trồng hai cây phong trên đồi, gửi gắm hy vọng cho những đứa trẻ nghèo như An-t-nai, giúp họ mở mang tri thức và trở thành những con người có ích. Hình ảnh nhân hóa hai cây phong với tiếng nói riêng biệt và tâm trạng đa dạng làm cho chúng trở thành những con người có linh hồn, thể hiện những cảm xúc phong phú và sâu sắc. Hai cây phong được mô tả và kể thông qua trí tưởng tượng và cảm xúc của nghệ sĩ.
Tác phẩm đem đến cho người đọc nhiều cảm xúc và kỷ niệm về quê hương. Quê hương không chỉ là nơi dưỡng thành tâm hồn, mà còn là nền tảng để chúng ta đứng vững trước mọi thách thức. Tác phẩm như một lời thức tỉnh, kêu gọi chúng ta hãy trân trọng và ghi nhớ ký ức về quê hương, tuổi thơ. Nó là nguồn cảm hứng quý giá cho sự phát triển của chúng ta.
Cảm nhận về bài Hai cây Phong, mẫu số 3:
Tác phẩm 'Người thầy đầu tiên' của nhà văn Ai-ma-tốp nói về tình thầy trò và sức sống mạnh mẽ của lớp trẻ Cư-rơ-gư-xtan thập kỷ trước. Thầy giáo Đuy-sen và học trò An-tư-nai là biểu tượng của sự vươn lên và hứng khởi. Đoạn trích về hai cây phong mang đến hình ảnh tinh tế về sự phát triển của An-tư-nai và cây phong, kết nối giáo dục và tự do phát triển, tạo ra niềm vui trong sáng cho cả làng.
Đoạn trích từ Hai cây Phong, một phần của Người thầy đầu tiên, chìm đưa người đọc vào thế giới hiện tại, nhiều năm sau thời kì học của thầy Đuy-sen và An-tư-nai. Mặc dù không biết chi tiết và ý nghĩa cụ thể của tác phẩm, đoạn trích vẫn chứa đựng tài năng sáng tạo của nhà văn, hình ảnh đẹp của hai cây phong và tâm hồn của lớp trẻ, kết nối thế hệ mới với người thầy đầu tiên. Ngọn cây và tầm nhìn là chủ đề chủ đạo, mang đến ý nghĩa rộng lớn mà độc giả có thể cảm nhận được từ đoạn trích này. Thành ngôn từ, hình ảnh bay lượn, lúc ẩn lúc hiện, đan xen thời gian hiện tại và quá khứ, người kể chuyện chia sẻ cảm xúc và suy nghĩ với độc giả. Hình ảnh hai cây phong, những niềm vui tuổi thơ, cảm xúc dạt dào và suy nghĩ sâu sắc, từng dòng văn như là những dấu chấm nhấn. Vẻ đẹp của hai cây phong hiện lên, những kỷ niệm trẻ thơ được kể lại, cảm xúc phong phú, suy nghĩ sâu sắc,... mỗi dòng văn đều tràn đầy âm nhạc. Những hình ảnh tuyệt vời về hai cây phong: Từ khai mạc đến '... mọi làn gió nhẹ thoảng qua'. Nhà văn, như một nghệ sĩ với bút, vẽ nên hình ảnh hai cây phong bằng ngôn từ, câu văn sáng tạo và đầy âm nhạc. Mở đầu bằng hình ảnh hai cây phong đứng cao, trang trọng giữa đồi đầu làng, từ xa nhìn qua giống như 'ngọn đèn hải đăng trên đỉnh núi'. Đèn hải đăng dẫn lối cho những con tàu, còn hai cây phong đã hướng dẫn biết bao người con của làng Kur-ku-rêu về quê hương. Sự so sánh của nhà văn mang ý nghĩa sâu sắc. Vì vậy, mỗi khi về quê, tôi - người vẽ tranh, người kể chuyện - xác định 'trách nhiệm đầu tiên là tìm hai cây phong từ xa quen thuộc'. Và mỗi lần như vậy, tôi mong muốn chóng về làng, lên đồi để gặp cây, 'đứng dưới gốc cây để nghe tiếng lá kể cho đến khi ngây ngất say mê'. Vậy là, bên cạnh hình ảnh hai cây phong kiêu hãnh, hiên ngang trên đồi như biểu tượng của linh hồn quê hương, là hình ảnh một con người yêu quê hương đậm chất. Nhờ tình yêu đó, tôi - người kể chuyện - nghe 'tiếng nói riêng', 'lời ca êm dịu' của hai cây phong, như những sinh linh sống nhộn nhịp như con người.
Bài tham khảo Cảm nhận về bài Hai cây Phong
Tác giả đã tỏ ra như một nhân vật trong câu chuyện, biến hóa để mô tả với chuỗi tưởng tượng, so sánh, và hóa thân âm thanh, giọng nói của cây phong. Dù là ban ngày hay đêm, 'chúng vẫn nghiêng ngả, làm xao lạc lá cành, không ngừng tiếng rì rào...', có khi 'như làn sóng triều dâng lên đổ xuống bãi cát..., có khi 'thì thầm... ấm áp như đốm lửa vô hình', có lúc 'khắp lá cành kể như tiếc thương một linh hồn...'. Và khi đám mây đen kéo đến, hai cây phong 'nghiêng mình như thân thể mềm dẻo và vóc lên như ngọn lửa rực cháy trong rừng sáng tạo'. Để vẽ nên những đường nét, sắc màu, và lắng nghe âm thanh trầm bổng, tình cảm hồng ngoại của hai cây phong, tác giả * phải sở hữu tâm hồn nghệ sĩ đồng đều hai tố chất - hội hoạ và âm nhạc. Rõ ràng, qua cảm nhận của nghệ sĩ, hai cây phong lóe lên với hình ảnh cao lớn, trang trọng, với đường lá cành nhẹ nhàng, đặc biệt là tiếng reo đa dạng... huyền bí đẹp. Đó chính là hình ảnh của quê hương, cũng là biểu tượng cho sức sống mạnh mẽ, vững vàng kiêu hùng mà vẫn giữ được sự dịu dàng thân thương của những con người nơi này. Khi đứng dưới gốc cây, 'tôi' nghe mãi tiếng lá reo đến khi say sưa ngày ngất, tình yêu quê hương trong tâm hồn tôi - nhà văn Ai-ma-tốp, hòa mình với đất trời, cây lá, và con người quê hương. Đoạn văn xuôi đầy hình ảnh tượng trưng, ngôn từ sống động, tạo nên sự cuốn hút như một bài thơ, một giai điệu hòa nhạc. Vẻ đẹp của tâm hồn tuổi trẻ: Tiếp tục đoạn sau (từ câu 'Những việc khám phá...' đến kết thúc bài), ngôn ngữ lời văn chuyển đổi từ hiện tại về cách cảm nhận của một người đã trưởng thành, trở lại với ký ức tuổi thơ đầy mơ mộng. Ngỡ như chính Ai-ma-tốp trở về tuổi thơ để trải lại những kỷ niệm tuyệt vời. Trong một ngày hè cuối cùng của năm học, 'tôi' - người kể chuyện - leo lên, leo lên cao, cao hơn nữa, cao mãi, có thể là gần đến đỉnh cây. 'Và chúng tôi, đám trẻ chân đất... trèo lên cao làm xao lạc vương quốc của loài chim.' Một câu chuyện, một nhận định thú vị! Các cậu bé giống như những chú chim non chiếm đóng vương quốc này, qua vòm cây xanh, bầu trời mênh mông. Nhờ đó, từ độ cao 'bằng đôi cánh chim bay', các cậu bé thấy toàn bộ thế giới đẹp tuyệt của không gian rộng lớn và ánh sáng. Đến những dòng này, nhân vật 'tôi' mờ đi, để 'chúng tôi' hiện lên che phủ tất cả. Tại sao như vậy? Có lẽ nhà văn muốn thay đổi góc nhìn, chìm đắm thực sự vào thế giới tuổi thơ để cảm nhận vẻ đẹp thơ mộng của quê hương mình. Làng Ku-ku-rêu trên đất nước Cư-rơ-gư-xtan hiện lên dưới ánh sáng của đôi mắt trẻ thơ như thế nào? Đây, 'đất đai rộng lớn khiến chúng tôi trầm trồ'. Đây, 'chuồng ngựa của nông trại, cái chúng tôi coi như tòa nhà lớn nhất trên thế giới... chỉ như căn nhà gạch xây bình thường'. Phía xa là dải đồng cỏ hoang sơ hấp dẫn trong làn sương mờ. Và còn xa hơn là những con sông, 'những dòng nước lấp lánh tận chân trời như những sợi chỉ bạc mỏng manh...'. Thú vị biết bao, nhờ vị trí trên cao của hai cây phong, đám trẻ 'nhìn thấy vẻ đẹp bất tận của đất non' giống như những từ của Hồ Chí Minh trong một bài thơ nổi tiếng. Và cũng từ vị trí ấy, đám trẻ được trải nghiệm những khoảnh khắc ngây ngất, hạnh phúc. 'Chúng tôi thả mình ngồi trên các cành cây suy nghĩ...
Chúng tôi thư giãn trên những cành cây, lắng nghe...'. Thực sự, tại những khoảnh khắc ấy, ở những đỉnh cao kia, tầm nhìn của tuổi thơ mở ra, tâm hồn và trí tuệ bay cao, như đang cùng hòa mình để trải nghiệm vô vàn vẻ đẹp mở lời, âm thanh huyền bí, suy nghĩ sâu sắc, mộng mơ và niềm khao khát đối với những điều thiêng liêng, kỳ thú. Nói cách khác, nhờ có hai cây phong lớn, vững vàng đứng làm trụ, dìu dắt chúng tôi lên đỉnh, những đứa trẻ làng Ku-ku-rêu mới thực sự mở rộng tầm mắt, tiếp xúc với những trải nghiệm bổ ích. Trong đó, có lẽ điều quý báu nhất là sự giàu có về tâm hồn và trí tuệ. Bằng cách tái hiện kí ức tuổi thơ của một nhân vật cụ thể, nhà văn đã thức tỉnh trong chúng ta hàng loạt kỷ niệm ấm áp, thân thương về quê hương, về đất nước, từ thời thơ ấu cho đến khi bước vào tuổi già. Đến phần kết của đoạn văn, nhân vật kể lại một lần nữa thay đổi góc nhìn. Từ 'chúng tôi', nhân vật chuyển sang nói 'tôi'. 'Tôi nghe tiếng cây phong rì rào, trái tim đập mạnh vì những khám phá... hình dung về những vùng đất xa lạ... Chỉ có một điều tôi chưa nghĩ đến: ai đã trồng hai cây phong này trên đỉnh đồi này...Ồ, đỉnh đồi có hai cây phong, không biết tại sao ở làng tôi, họ gọi nó là Trường Đuy-sen...'. Đây là những dòng văn dẫn vào câu chuyện về những con người đặc biệt của quê hương. Đặt ở vị trí kết thúc văn bản về Hai cây phong này, đây lại là những suy tư của người nghệ sĩ khi tái ngộ với hai cây phong, đắm chìm trong kí ức tuổi thơ đẹp đẽ, lãng mạn và luôn ghi nhớ, biết ơn những người đi trước, đã mở con đường và gieo trồng những hạt giống, chăm sóc cho cây cỏ, giáo dục và thức tỉnh tâm hồn của những người trẻ trưởng thành. Đó là những suy nghĩ của một tâm hồn nhân hậu, biết 'ăn quả nhớ kẻ trồng cây', đáng yêu quý và trân trọng. Vậy là, từ trải nghiệm của những vẻ đẹp của hai cây phong, nghệ sĩ đã nói về một kỷ niệm tuổi thơ không chỉ đẹp mắt mà còn ý nghĩa: cây và tầm nhìn. Cây càng vươn cao, càng chịu nhiều gió. Con người càng phát triển, càng mở rộng tầm mắt, nhưng đừng quên nguồn gốc, cội nguồn... Tóm lại, trong bài Hai cây phong, trích truyện Người thầy đầu tiên của nhà văn Ai-ma-tốp, hai cây phong được mô tả sinh động thông qua cái nhìn và ký ức đẹp đẽ về tuổi thơ của một họa sĩ. Điều này thức tỉnh trong chúng ta tình yêu quê hương và lòng biết ơn đối với những người tiền bối đã trồng cây, tạo nên những mầm xanh, giáo dục và dìu dắt thế hệ trẻ. Đọc và suy ngẫm về hình ảnh của hai cây phong ở đất nước, chúng ta không thể không nghĩ đến cây đa, rặng trâm bầu, những luỹ tre trong làng Việt Nam. Ấy là linh hồn quê hương, là nguồn gốc của đất nước, dân tộc và của từng người trong chúng ta
""""--KẾT THÚC""""---
Ngoài nội dung ở trên, các bạn có thể tìm hiểu thêm về bài Soạn bài Hai cây phong để chuẩn bị cho nội dung của bài học Hai cây phong trong sách giáo trình Ngữ Văn lớp 8.