Bài viết
Chuyện về người con gái Nam Xương thể hiện sự thương xót đối với những phụ nữ tài sắc, đức hạnh, gặp nạn trong bi kịch gia đình, khi nỗi oan tình được giải thoát, không thể trở lại thế gian.
1. Vũ Nương là một người con gái 'tính thùy mị, nết na, và có tư duy đẹp'. Nàng sở hữu nhan sắc và đức hạnh. Khi trở thành vợ của Trương Sinh, 'nàng luôn giữ gìn khuôn phép, không bao giờ gây mất hòa trong hôn nhân'.
Trong những năm tháng chiến tranh hỗn loạn, ước mơ của nàng rất giản dị. Khi chồng ra trận, nàng không quan tâm đến 'đeo ấn phong hầu, mặc áo gấm trở về quê xưa' mà chỉ mong rằng chồng sẽ trở về với 'hai chữ bình yên, đó là đủ'.
Sau bao năm tháng, Vũ Nương nhớ chồng mãi không dứt: 'mỗi khi thấy bướm bay trong vườn, mây phủ kín núi, lòng không thể nào ngăn được nỗi buồn góc bể chân trời'. Đó là trạng thái tinh thần của một người phụ nữ ở phía sau chiến trường: 'Nỗi nhớ chồng không bao giờ kết thúc!'
Vũ Nương là một người phụ nữ kiên cường, hiếu thảo. Cô nuôi dạy con cái một mình, chăm sóc mẹ già. Khi mẹ chồng yếu đuối, đau buồn và nhớ con trai đi lính, cô dùng hết sức mình để chữa trị và tận tình an ủi. Khi mẹ chồng qua đời, cô đối đãi với tình thương và lòng từ bi như với cha mẹ ruột.
2. Bi kịch trong gia đình
Khi kẻ thù tan, Trương Sinh trở về, mang theo niềm vui gia đình, hạnh phúc vợ chồng, nên nên cười với Vũ Nương. Nhưng bất hạnh đã rơi xuống đầu cô. Chồng ghen tuông, chỉ vì một cái bóng, chỉ vì một người đàn ông 'mẹ Đản đi đâu, ông Đản cũng đi, mẹ Đản ngồi ở đâu, ông Đản cũng ngồi ở đấy', mà anh ta nghi ngờ cô là 'vợ phản bội', rồi la mắng và đánh đuổi cô. Cô giải thích nhưng chồng không tin. Người hàng xóm bênh vực và bào chữa cho cô nhưng không có hiệu quả. Trước bi kịch 'cành rụng lá vàng, cây sen nằm trong ao, liễu tàn trước gió', Vũ Nương chỉ còn một lựa chọn là nhảy xuống sông Hoàng Giang tự tử.
Lời nguyền của Vũ Nương đối với trời và thần sông đã khiến mọi người cảm thấy xót xa đối với một người con gái 'bạc mệnh duyên phận đau đớn'. Vũ Nương không phải là 'mồi cho cá tôm', 'cơm cho diều quạ', và không bị mọi người trêu chọc. Thậm chí, các nàng tiên trong cung nước đã cảm thấy thương xót cho nàng và mở ra một con đường để cứu nàng thoát khỏi cái chết. Và không lâu sau đó, Trương Sinh mới nhận ra rằng vợ mình đã chết oan chỉ vì một 'bóng hình': 'Lúc ấy anh mới hiểu được nỗi oan của vợ, nhưng đã quá muộn màng!'
3. Tình tiết khi Vũ Nương gặp Phan Lang trong bữa tiệc của Linh Phi dưới cung nước, cảnh Vũ Nương khóc khi nghe Phan Lang nhắc lại quê hương, hành động gửi chiếc hoa vàng về và nhờ chồng đặt đàn trên bến Hoàng Giang, cùng với hình ảnh Vũ Nương ngồi trên một chiếc kiệu hoa giữa dòng sông, đi sau là năm mươi chiếc xe cờ tán, võng lọng rực rỡ, lúc hiện lúc ẩn là những tình tiết bi thảm nhưng đã làm nổi bật nỗi đau của người phụ nữ xưa 'bạc mệnh duyên phận đau đớn...', và cũng làm nổi bật hơn giá trị nhân đạo. Câu nói của Vũ Nương giữa dòng sông: 'Đa tạ tình chàng, thiếp không thể trở về thế gian nữa' đã làm cho giá trị nhân đạo trở nên rõ ràng hơn.'
Tóm lại, Vũ Nương là một người phụ nữ bạc mệnh, đau khổ trong xã hội phong kiến thời loạn lạc. Mặc dù có những yếu tố kỳ diệu, hoang đường, nhưng Chuyện người con gái Nam Xương mang trong mình giá trị nhân đạo sâu sắc. Lối viết cổ điển, kể chuyện nhẹ nhàng, cảm động, đầy sức cuốn hút. Tâm trạng của Nguyễn Dữ, sự đau xót, cảm thông đã được thể hiện rộng lớn và sâu sắc qua câu chuyện cảm động này.
Mytour