Đánh giá: Cảm nhận về hình tượng Lor-ca trong bài thơ Tiếng đàn ghi ta của Lor-ca
Mẫu văn cảm nhận về nhân vật Lor-ca trong bài thơ Tiếng đàn ghi ta của Lor-ca
Chấm điểm:
Tip Bí quyết cảm nhận một tác phẩm thơ, văn hay để đạt điểm cao
Nếu bạn đã tìm hiểu về thơ trữ tình chính trị của Tố Hữu qua Việt Bắc hay thơ trữ tình chính luận của Chế Lan Viên qua Tiếng hát con tàu hoặc Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm, thì Thanh Thảo lại mang đến một phong cách thơ khác biệt, là thơ trữ tình tượng trưng, siêu thực, có ảnh hưởng từ phương Tây. Điều này rõ ràng qua bài thơ Đàn ghi ta của Lor-ca, nơi hình tượng người nghệ sĩ anh hùng Federico García Lorca, tài năng nhưng đau buồn, được mô tả.
Sinh năm 1946, tên khai sinh Hồ Thành Công, quê ở huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi, Thanh Thảo là nhà thơ tốt nghiệp khoa Ngữ văn Đại học Tổng hợp Hà Nội. Ông là một nhà thơ với nền tảng kiến thức sâu rộng, đã tham gia cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Trước năm 1975, ông thuộc thế hệ nhà thơ trẻ nổi lên vào giai đoạn cuối của cuộc kháng chiến, đưa ra tiếng thơ sôi nổi của một thế hệ trẻ cầm súng xông pha vì độc lập dân tộc. Thanh Thảo để lại nhiều tác phẩm như Những người đi tới biển (trường ca), Dấu chân trên trảng cỏ (thơ), Khối vuông ru bíc (thơ),... Thơ của ông là tiếng nói của người trí thức nhiều suy tư về xã hội và nghệ thuật, đồng thời là tiếng kêu gọi cách tân thơ Việt.
Bài thơ Đàn ghi ta của Lor-ca là một phần quan trọng trong tập thơ Khối vuông ru bíc xuất bản năm 1985, đánh dấu bước tiến quan trọng của Thanh Thảo trong hành trình cách tân thơ Việt. Nó là sản phẩm của sự hiểu biết và ấn tượng sâu sắc về cuộc đời và số phận của nhà thơ Lor-ca - một hình tượng đẹp và cao quý, thể hiện sự ngưỡng mộ, cảm thông và lòng thương xót trước bi kịch của người nghệ sĩ này.
Nói về Federico García Lorca, ông không chỉ là một người nghệ sĩ mà còn là một chiến sĩ, đa tài và xuất sắc trên nhiều lĩnh vực nghệ thuật. Lor-ca là nhà thơ, nhạc sĩ, ca sĩ, hoạ sĩ và hoạt động sân khấu. Ông là biểu tượng sáng chói của thi ca Tây Ban Nha và là một chiếc họa mi trên bầu trời nghệ thuật của đất nước này. Lor-ca còn là người chiến sĩ đấu tranh với chế độ phát xít Frăng-cô và chống lại nền nghệ thuật cũ kỹ, đem lại tự do và nghệ thuật mới mẻ cho Tây Ban Nha. Mặc dù đã qua đời đau đớn, nhưng tên tuổi và tác phẩm của Lor-ca vẫn lan tỏa sự phẫn nộ trên khắp thế giới, khơi nguồn đấu tranh chống phát xít toàn cầu.
Hình ảnh của Lor-ca luôn gắn liền với sự đau buồn và ám ảnh về cái chết, ngay cả khi ông còn sống. Ông cầm cây đàn ghi ta, đấu tranh không chỉ cho nghệ thuật mà còn cho dân tộc. Lời đề từ của bài thơ lồng ghép di nguyện của Lor-ca: 'Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn', thể hiện lòng trọng trách và tình cảm gắn bó với cây đàn ghi ta - biểu tượng nghệ thuật và tư tưởng nghệ thuật của Tây Ban Nha.
'những âm thanh của đàn nước bọt
Tây Ban Nha, chiếc áo đỏ quyến rũ
li-la li-la li-la
bước lang thang, hòa mình trong miền cô đơn
với ánh trăng lung linh cheo leo
dọc trên lưng ngựa mệt mỏi
Thanh Thảo so sánh 'tiếng đàn' với 'bọt nước', hình ảnh độc đáo thể hiện sôi nổi và mong manh, tiếng đàn như cuộc đời người nghệ sĩ, trong trẻo, đẹp nhưng thoáng chốc tan biến, dự báo bi kịch số phận.
'Tây Ban Nha mênh mang hát khúc nghêu ngao
lên tiếng vang, đón đường Lor-ca đi
đột nhiên kinh sợ
bộ áo đỏ bê bết
Lor-ca bị rơi vào bãi bắn
chàng đi như giấc mộng du dương
âm thanh của chiếc đàn nâu
bóng dáng cô gái kia trên bầu trời
tiếng đàn lá xanh biết mấy
tiếng đàn tròn như bọt nước vỡ tan
âm thanh của chiếc đàn vang rền
cơn sóng máu'
Đau lòng nhất chính sự kết thúc thảm khốc của người nghệ sĩ, ông bị bắt một cách đột ngột, khi ước mơ và cố gắng của ông vẫn còn dang dở, kỵ sĩ đấu bò vẫn chưa chiến thắng con bò tót hung hãn. Lúc này, Lor-ca cũng trở nên kinh hoàng, ông cảm nhận trước cái chết của mình, nhưng không ngờ rằng nó lại đến nhanh như vậy, tất cả các dự định ông nung nấu, bây giờ chỉ còn một khoảnh khắc là chúng sẽ tan biến, tan biến cùng với sự ra đi của ông như 'âm thanh của chiếc đàn bọt nước' vỡ tan. Lor-ca rời bỏ như một hồn ma mất hồn, ông đắm chìm trong suy tư về cuộc sống và những cuộc đấu tranh chưa hoàn thành, những nuối tiếc nặng nề, cái chết với anh hùng chỉ là bụi bặm, nhưng chết mà chưa hoàn thành nhiệm vụ chiến đấu cho đất nước, đó là nỗi đau đớn không tận. Tiếng đàn ghi ta lặp đi lặp lại như một lời nhắc nhở về tâm hồn của người nghệ sĩ, một tâm hồn có màu 'nâu' của sự suy tư và chứa đựng, một ước mơ sống trong bầu trời tươi đẹp và hạnh phúc, để tiếng đàn ghi ta của tâm hồn hòa mình trong phiêu lưu rộng lớn như lá xanh mọc mơn mởn trên cành. Nhưng thật đau lòng và tàn ác, khi tiếng đàn ghi ta như bọt nước vỡ tan, 'âm thanh của chiếc đàn ròng ròng máu chảy', Lor-ca đã khuất phục, một cái chết đẫm máu và nỗi hối tiếc vô tận.
'không ai chôn cất tiếng ghi-ta
âm thanh của cây đàn như cỏ mọc dại
giọt lệ trên vầng trăng lung linh
lấp lánh dưới đáy giếng sâu thẳm'
Nhưng tiếng đàn tưởng như đã ngưng, không còn vang vọng trong bản đồ trời Tây Ban Nha, lại đột ngột như cỏ mọc dại, nhanh chóng mọc lên, chứng tỏ Lor-ca đã ra đi nhưng tinh thần nghệ sĩ vẫn sống, nổi dậy mạnh mẽ, đối mặt với bè lũ phát xít tàn ác, và cũng là biểu tượng sự thương tiếc vô hạn của nhân dân dành cho Lor-ca trong hình ảnh siêu thực 'giọt nước mắt vầng trăng/lấp lánh dưới đáy giếng sâu thẳm'. Sự ra đi của Lor-ca là một mất mát lớn lao đối với nhân dân Tây Ban Nha và cả nhân loại, thậm chí cả vầng trăng cũng phải chảy nước mắt, làm đẹp tấm thân lạnh lẽo của người nghệ sĩ đơn độc nằm sâu trong giếng tối tăm.
'đường chỉ tay đã vụt lẹ
dòng sông mênh mông bao la
Lor-ca bơi dạo chầy chậy
trên cây ghi-ta màu thuần bạch
chàng quăng chiếc lá phép cô gái xinh đẹp
vào vòng xoáy của dòng nước
chàng tung trái tim của mình
vào sự yên bình bất ngờ
Li-la li-la li-la...'
Hình ảnh Lor-ca biến mất, nhưng tâm hồn ông sống mãi mãi trong thế giới bất diệt khác. Ông phiêu du ở một thế giới mới, nắm bắt linh hồn nghệ thuật của mình trong âm nhạc của chiếc ghi ta. Ông từ bỏ mọi thứ ở thế giới tăm tối này, kể cả tình yêu với cô gái di-gan xinh đẹp, luôn nằm trong trái tim vĩ đại ấy. Ông chấp nhận số phận và buông bỏ tất cả để tìm kiếm thế giới mới, đẹp hơn, bình yên hơn, nơi mà nghệ sĩ tài năng có thể tỏa sáng, hiểu biết niềm khao khát tự do và theo đuổi giấc mơ của mình.
Lor-ca là biểu tượng của những anh hùng dám đứng lên vì lý tưởng cao quý, vì tự do trong nghệ thuật, vì sự công bằng và quyền sống của nhân dân. Thanh Thảo viết bài thơ với sự hiểu biết và đồng cảm với nghệ sĩ tài năng bạc mệnh Lor-ca, nhưng trên hết là sự ngưỡng mộ sâu sắc dành cho tâm hồn cao quý và nhân cách vĩ đại của người nghệ sĩ. Tác giả tôn vinh khao khát tự do, ý chí đấu tranh mạnh mẽ và lòng can đảm của Lor-ca khi phải đối mặt một mình với chế độ phát xít độc tài và tàn ác.
""""""""-
Đàn ghi ta của Lor-ca là tác phẩm nổi bật trong chương trình văn học lớp 12. Bạn có thể đọc bài văn của em về ấn tượng về hình tượng Lor-ca trong bài thơ Tiếng đàn ghi ta của Lor-ca, hoặc tham khảo những bài văn khác của lớp 12 như Ý nghĩa nhan đề Đàn ghi-ta của Lor-ca, Tìm hiểu về bài Đàn Ghi-ta của Lor-ca, Phân tích bài thơ Đàn ghi-ta của Lor-ca, Nghiên cứu sự tác động của cái chết bi thảm của Lor-ca trong bài thơ Đàn Ghi ta của Lor-ca, hay thậm chí là những phần Soạn bài Đàn ghi ta của Lor-ca,...