Đề bài: Hãy mô tả cảm nhận về bài thơ Viếng lăng Bác của Viễn Phương.
0. Cấu trúc ý chi tiết
1. Bản mẫu số 1
2. Bản mẫu số 2
3. Bản mẫu số 3
Bài văn tưởng tượng về cảm nhận của em đối với bài thơ Viếng lăng Bác
I. Cảm nhận sáng tạo về bài thơ Viếng lăng Bác
1. Mở đầu
Những bài thơ, bản nhạc được sáng tác để bày tỏ lòng nhớ thương, sự xót xa về Người đã gây ra nhiều cảm xúc mãnh liệt. Điển hình trong đó chính là tác phẩm thơ 'Viếng lăng Bác' của tác giả Viễn Phương.
2. Phần thân bài
a. Khổ thơ 1:
- Gọi tên thân thiết 'Bác' - đằm thắm như tình thân
- Hình ảnh những cây tre xanh mát tượng trưng cho lòng kiên trì, dũng cảm của dân tộc, là biểu tượng của những phẩm chất cao quý và tốt lành của con người Việt Nam
b. Khổ thơ 2:
- Mặt trời là vẻ đẹp của tự nhiên, mặt trời cũng chính là Bác Hồ - vẻ đẹp của cả dân tộc
- Dòng người về viếng, tạo thành vòng hoa bảy mươi chín mùa xuân, dâng lên Người
c. Khổ thơ 3:
- Nỗi nhớ thương không hạn chế khi bước vào lăng, cảm xúc tràn về
- Nỗi đau lòng, xót xa khi phải chấp nhận sự ra đi vĩnh viễn của Bác
d. Phần cuối cùng
- Nuối tiếc khi phải chia xa Vị lãnh tụ
- Những ước mơ nhỏ bé được chia sẻ cùng Người, qua bao năm tháng - Lời nguyện cầu của cả dân tộc
3. Kết luận
Đọc bài thơ, tâm hồn em tràn đầy lòng biết ơn với những đóng góp vĩ đại của Bác, trân trọng nhân cách cao quý của Người.
II. Mẫu văn Cảm nhận về bài thơ Viếng lăng Bác
1. Nhận định về bài thơ Viếng lăng Bác, mẫu số 1 (Chuẩn):
Hồ Chí Minh, người lãnh tụ tuyệt vời, bậc phụ huynh được tôn trọng không ngừng của cả dân tộc Việt Nam. Người để lại niềm thương nhớ không lối thoát cho mọi người. Vào tháng 9 năm 1969, nhà thơ Viễn Phương, bằng tâm huyết và lòng biết ơn sâu sắc, sáng tác nên bài thơ “Viếng lăng Bác”. Tác phẩm thể hiện lòng kính yêu, sự xót thương và lòng biết ơn chân thành của tác giả và cả cộng đồng Việt Nam dành cho vị lãnh tụ của họ.
“Viếng lăng Bác” là biểu tượng cho phong cách thơ đặc trưng của Viễn Phương. Bài thơ được xuất bản trong tập “Như mây mùa xuân” năm 1976, để lại ấn tượng mạnh mẽ bởi những cảm xúc chân thành và lòng biết ơn của nhà thơ, miền Nam và cả nước dành cho Bác.
Mở đầu bài thơ, độc giả ngập tràn trong cảm xúc và tự hào của nhà thơ khi đến thăm lăng Bác sau 7 năm kể từ khi Người ra đi:
Con ở miền Nam đến viếng lăng Bác
Nhìn thấy hàng tre giữa làn sương mỏng
Ôi! Hàng tre xanh ngát Việt Nam
Bão táp mưa rơi, hàng tre vẫn đứng vững.
Câu thơ đầu tiên hòa mình vào không khí chào đón, giới thiệu về hành trình của những đứa con từ miền Nam đến thủ đô thăm Bác. Viễn Phương gọi mình là “con - Bác”, tạo cảm giác gần gũi như cha con ruột thịt. Nhà thơ như người con xa nhà, lâu ngày mới trở về thăm người cha già yêu dấu. Đồng thời, động từ “đến viếng” được sử dụng như cách nói giảm nói tránh sự ra đi của Bác, để nén lại cảm xúc mất mát đau thương của cả dân tộc.
Hình ảnh “hàng tre giữa làn sương mỏng” xuất hiện trong không khí sáng sớm như một bức tranh quê hương đẹp, bình dị. Nó cũng là biểu tượng cho lòng kiên cường của con người Việt Nam, vượt qua “bão táp mưa rơi” muôn vàn gian khổ để thống nhất đất nước theo di ngôn của Người, rồi quay trở lại kính cẩn trước anh linh của Người. Hình ảnh được kết hợp tinh tế, tạo nên một trường liên tưởng độc đáo, thú vị. Lăng Bác hiện lên dưới bút nhà thơ như một cảnh quê yên bình.
Những bài Đánh giá về bài thơ Viếng lăng Bác xuất sắc nhất
Tác giả bước theo dòng người nhẹ nhàng vào lăng, trái tim đong đầy lòng biết ơn và ngưỡng mộ sâu sắc:
Mỗi ngày, ánh nắng mặt trời đi qua lăng
Khắc sâu hình ảnh Mặt Trời đỏ rực
Mỗi ngày, dòng người trải lòng thương nhớ
Tạo nên vòng hoa bảy mươi chín mùa xuân.
Ở đây, nhà thơ tiếp tục sáng tạo hình ảnh thơ độc đáo. Mặt trời tỏa sáng trên lăng mỗi ngày là biểu tượng cho sự sống, tình yêu thương. Trong lăng Bác, một “Mặt Trời” khác nổi bật, “rực đỏ”, tượng trưng cho Bác Hồ - vị lãnh tụ tuyệt vời, là nguồn sáng của đất nước. Hình ảnh này thể hiện lòng biết ơn và tôn kính sâu sắc dành cho vị lãnh tụ.
Bằng cách sử dụng “ngày ngày”, tác giả nhấn mạnh quy luật thời gian không ngừng trôi, thể hiện sự trang nghiêm của dòng người từ mọi miền đất nước hướng về lăng Bác. Họ là biểu tượng cho đồng bào Việt Nam đoàn kết từ miền Bắc đến miền Nam, từ mọi dân tộc, tạo thành “tràng hoa” biểu tượng cho vẻ đẹp tinh tế của đất nước và con người Việt Nam, tặng Bác Hồ.
Hơn nữa, tác giả tạo dựng hình ảnh ẩn dụ “bảy mươi chín mùa xuân” để diễn đạt sự trưởng thành và ý nghĩa của Bác trong bảy mươi chín năm sống, đầy sức sống và ý nghĩa. 79 mùa xuân ấy đã hi sinh để mang đến cho đất nước chúng ta một mùa xuân độc lập, tự do và hạnh phúc vĩnh cửu.
Trước di hài Bác, trái tim nhà thơ đầy cảm xúc, không kiềm chế được nỗi buồn sâu sắc, làm xúc động hàng triệu con tim:
Bác nằm trong giấc ngủ an bình
Dưới ánh trăng trải rộng êm đềm
Biết rằng trời xanh vẫn mãi mãi
Nhưng tim em nghe nhói đau thao thức.
Viễn Phương vẫn sử dụng phép nói giảm, nói tránh “giấc ngủ an bình” như muốn giảm nhẹ sự thực đau lòng về sự ra đi của Bác. Nhà thơ tái hiện trước mắt độc giả bức tranh đầy cảm xúc: Bác nằm trong lăng, khuôn mặt thân thương của Người trở nên hồng hào, dịu dàng như vầng trăng dưới ánh đèn mềm mại. Hình ảnh “trời xanh” và “ánh trăng” không chỉ là biểu tượng của sự sống mãi mãi của thiên nhiên mà còn là hình ảnh ẩn dụ cho tình cảm sâu sắc của nhân dân dành cho Bác. Sự kết hợp với cặp từ “biết rằng – nhưng tim em” thể hiện cảm xúc nghẹn ngào, thấm đẫm. Mặc dù biết Bác sẽ luôn sống trong tâm hồn dân tộc, nhưng sự thật về việc Bác đã ra đi vẫn khiến nhà thơ “nghe nhói đau thao thức”.
Nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác “nghe nhói” làm nổi bật niềm đau thấu đáo của nhà thơ khi thực tại Bác không còn. Khi nghĩ về việc phải trở về miền Nam, xa Bác, nỗi xúc động của tác giả và những người con miền Nam bùng nổ thành âm thanh nức nở:
Ngày mai về miền Nam, trào nước mắt
Chẳng muốn làm con chim hót quanh lăng Bác
Chẳng muốn làm đoá hoa thơm phức nơi đây
Chẳng muốn làm cây tre vươn cao chốn này…
Những giọt nước mắt của tiếc thương, nhớ nhung Bác không thể kìm lại. Lời thơ vang lên đầy cảm xúc, nghẹn ngào. Niềm khát khao chân thành muốn gần Bác của tác giả được thể hiện mạnh mẽ thông qua loạt động từ “chẳng muốn làm”. Viễn Phương không muốn trở thành con chim để hót quanh lăng Bác, không muốn trở thành đoá hoa thơm ngát nơi này, không muốn trở thành cây tre cao vươn lên trong chốn này. Đó đều là những hình ảnh ẩn dụ tượng trưng cho những giá trị tinh thần tốt đẹp của tự nhiên, thể hiện nguyện vọng chân thành của nhà thơ và cả dân tộc: Muốn gần Bác, canh giữ cho giấc ngủ bình yên của Người.
Đặc biệt, bài thơ kết thúc bằng hình ảnh “cây tre trung hiếu”, tạo nên sự kết cấu đầu cuối tương ứng, khẳng định lòng chung thủy, sắt son không biên giới với Đảng, với Bác Hồ từ phía những người con miền Nam, từ cả dân tộc.
Đã trải qua bao sóng gió của thời gian, bài thơ vẫn chạm đến trái tim người đọc bằng nội dung và nghệ thuật tinh tế. Sáng tạo với thể thơ tám chữ, kết hợp tinh tế chất tự sự và trữ tình. Ngôn ngữ thơ giản dị, mộc mạc, mang đậm bản sắc Nam Bộ và sử dụng hình ảnh thơ chân thực gợi nhiều trí tưởng tượng. Đặc biệt, sử dụng thành công các biện pháp nói giảm, nói tránh, ẩn dụ, hoán dụ, điệp từ... Tất cả thể hiện cảm xúc đau đớn, nỗi nhớ và tình cảm thiết tha, sự biết ơn và lòng kính trọng sâu sắc dành cho Bác Hồ. Bài thơ làm cho trái tim độc giả xao lạc, là bản hòa nhạc tâm huyết dành tặng Người.
Với bài thơ “Viếng lăng Bác”, Viễn Phương đã góp phần quan trọng vào kho tàng thơ ca về Bác. Qua bao năm, tác phẩm vẫn là một biểu tượng cảm xúc tràn đầy gửi đến những giá trị tốt đẹp vĩnh cửu mà nhà thơ và cả dân tộc dành cho Bác.
2. Cảm nhận của em về bài thơ Viếng lăng Bác, mẫu số 2 (Chuẩn):
Bác Hồ - anh hùng dân tộc, một con người vĩ đại. Toàn bộ cuộc đời Người dành cho sự nghiệp cống hiến vì nhân dân, vì đất nước... Và khi Người ra đi, để lại niềm tiếc thương vô tận. Sự ra đi của Bác là mất mát lớn nhất của dân tộc, là nỗi đau trong hàng vạn trái tim Việt Nam. Những bài thơ, những giai điệu hình thành, nói về nỗi nhớ, nước mắt gửi trao Người, đều khiến trái tim chúng ta xuyên xao. Trong đó, thơ 'Viếng lăng Bác' của Viễn Phương nổi bật. Nhà thơ đã thể hiện sự kính trọng, lòng biết ơn và nỗi thương tiếc, nghẹn ngào qua từng câu thơ.
Mở đầu bài thơ, nhà thơ khởi đầu bằng lời báo hiệu đầy tình cảm:
'Con ở miền Nam về thăm lăng Bác'
Viễn Phương ôm thân gọi mình là 'con', tình cảm gần gũi và ấm áp. Sử dụng từ 'thăm' nhưng lòng đau buồn vẫn hiện hữu, làm nổi bật hình ảnh sinh tử và sự ly biệt. Sự gắn kết và tôn trọng sâu sắc hiện lên trong cách xưng hô thân thiết, khiến ta cảm nhận tình cảm chặt chẽ giữa Bác và nhân dân như một tình thâm ruột thịt.
'Những hàng tre xanh tươi Việt Nam Nam
Dù bão táp mưa sa vẫn kiên cường đứng thẳng hàng'
Màu xanh của cây tre là biểu tượng thân quen của quê hương Việt Nam, tượng trưng cho sức mạnh, lòng kiên cường vươn lên giữa khó khăn. 'Bão táp mưa sa vẫn thẳng hàng' thể hiện sự kiên cường, dũng cảm của con người Việt Nam trước khó khăn. Xung quanh lăng Bác, những hàng tre xanh biểu tượng cho những đứa con của dân tộc đang bảo vệ, canh giữ cho Bác. Dù là trong cuộc sống hay sau khi ra đi, những con người Việt Nam vẫn luôn trung thành với Bác.
Ở khổ thơ thứ hai, nhà thơ chia sẻ cảm xúc trước đoàn người đến lăng:
'Ngày ngày mặt trời qua lăng sáng tỏ
Thấy một bức tranh mặt trời rực rỡ
Ngày ngày dòng người đến thắp hương nhớ
Kết đóa hoa dâng bảy mươi chín mùa xuân...'
Bài Cảm nhận của em về bài thơ Viếng lăng Bác có dàn ý chi tiết và rõ ràng.
Trong hai câu thơ đầu, mặt trời đầu tiên hiện lên như bức tranh sống động của thiên nhiên. Trong khi đó, mặt trời thứ hai lại là biểu tượng âm thầm của tình yêu thương và sự lãnh đạo của Bác Hồ. Ánh nắng đỏ của mặt trời tượng trưng cho hồn nhiên tỏa sáng và sự sống mãi mãi của Người. Tác giả muốn truyền đạt thông điệp: 'Bác Hồ là mặt trời tinh khôi nhất, luôn rạng ngời trong trái tim của mọi người Việt Nam'. Đồng thời, nó còn là biểu hiện của hành trình cách mạng, giống như bức tranh mặt trời tươi sáng, mang lại sức sống cho cả dân tộc. Như vậy, tác giả muốn thể hiện lòng kính trọng và biết ơn sâu sắc của nhân dân đối với sự hiển vinh của Bác Hồ. Ngày qua ngày, dòng người vẫn liên tục đến thăm Bác, như những bông hoa trắng tinh khôi, tặng Người tình yêu và lòng biết ơn tốt đẹp nhất.
Bước vào lăng Bác, tác giả trải qua cảm xúc cao trào: 'Bác nằm trong giấc ngủ bình yên, giữa bức tranh trăng sáng nhẹ nhàng. Trời xanh vẫn mãi mãi trong tâm hồn, nhưng lòng lại nhói đau biết bao'. Những dòng từ trái tim tác giả thể hiện sự kính trọng và tình cảm sâu sắc dành cho Bác Hồ. Mô tả về giấc ngủ bình yên của Người dưới ánh trăng tạo nên bức tranh thanh bình và trang nghiêm. Đây là cách tác giả thể hiện lòng tri ân và tình cảm vô hạn đối với Bác Hồ, người đã dành cuộc đời mình đẹp đẽ và ý nghĩa, hết lòng vì dân, vì nước.
Khi bước vào lăng viếng Bác, tâm trạng của tác giả trở nên rộn ràng: 'Bác nằm giữa giấc ngủ an lành, dưới ánh trăng nhẹ nhàng. Trời xanh luôn hiện hữu mãi mãi, nhưng trong lòng lại khắc sâu nỗi nhói đau'.
'Bác nằm giữa giấc ngủ yên bình, dưới bức tranh trăng sáng dịu dàng. Trời xanh vẫn mãi là vĩnh cửu, nhưng tim lại rơi vào nỗi buồn thấu đáo'. Những từ ngữ tươi sáng và biểu tượng như giấc ngủ và ánh trăng tạo nên bức tranh đẹp đẽ và tràn ngập cảm xúc, là sự tri ân sâu sắc đối với Bác Hồ, người đã hi sinh hết mình vì dân tộc.
Biện pháp nói giảm và tránh đã giúp giảm bớt nỗi đau mất mát của nhân dân, 'Ánh sáng dịu dàng' như là biểu tượng của tâm hồn cao quý, trong trắng của Bác Hồ, như chính trái tim rộng lượng, tràn đầy nhân ái của Người. Trong trái tim của mỗi con người Việt Nam, Bác mãi mãi là 'bầu trời xanh', là nguồn sống và niềm tin bất diệt. Mặc dù chúng ta biết rằng Bác sẽ luôn sống trong trái tim mỗi người, nhưng sự mất mát và đau thương vẫn hiện hữu trước sự ra đi của Người. Câu thơ 'Nhưng lòng nhói đau sâu thẳm' cho thấy tâm trạng sâu sắc, nỗi đau của tác giả và của cả dân tộc.
Trong cả ba khổ thơ đầu, tác giả cố gắng kiềm chế cảm xúc sâu sắc bên trong, nhưng khi đến với khổ thơ cuối cùng, khi phải nói lời chia tay, trái tim lại nặng trĩu, cảm xúc trào dâng không kiểm soát:
'Khi về miền Nam, nước mắt trào dâng'
Rời xa Bác, làm thế nào mà không buồn, không nghẹn ngào được. Dù chỉ mới gặp Bác một thời gian ngắn nhưng sắp phải chia tay, cảm giác thật khó diễn đạt. Tác giả còn chia sẻ mong muốn và khát vọng tận cùng của mình:
'Ước mơ bay cao như chim hót quanh khu lăng Bác
Mong làm đóa hoa thơm phức khắp nơi
Mong trở thành cây tre trung hiếu trong lòng này.'
Chìm đắm trong lời 'muốn làm' đến ba lần, nhà thơ thể hiện sự hăng say, khao khát mạnh mẽ. Chỉ mong muốn trở thành chú chim bé hót vang quanh Bác mỗi ngày, muốn làm đóa hoa thơm phức, tô điểm cho không gian xung quanh. Và lời ước nguyện cuối cùng của tác giả:
'Ước trở thành cây tre trung hiếu trong đất nơi này'
Mỗi người như một cột tre trung hiếu với Bác, còn hàng cây tre là cả dân tộc trung hiếu với Người. Hướng về sự trung thành và lòng kính mến, luôn tiếp tục học hỏi và theo đuổi con đường cách mạng mà Người đã chỉ dẫn. Ước nguyện không chỉ thuộc về Viễn Phương mà còn là ước nguyện của cả miền Nam, của toàn bộ dân tộc.
Đọc bài thơ, em càng trân trọng công lao vĩ đại của Bác, kính phục nhân cách cao quý của Người. Tình cảm chân thành và tấm lòng tha thiết của người nghệ sĩ là nguồn cảm hứng cho mọi tác phẩm thành công, và 'Viếng lăng Bác' là minh chứng cho điều đó.
2. Cảm nhận về bài thơ Viếng lăng Bác, mẫu số 2:
Bác Hồ - vị lãnh tụ vĩ đại của dân tộc Việt Nam, người hy sinh cả cuộc đời vì dân và nước. Tình yêu thương của Nhà lãnh đạo vĩ đại này là nguồn động viên không ngừng cho nhân dân. 'Viếng lăng Bác' của nhà thơ Viễn Phương là tác phẩm thể hiện tình cảm chân thành, đẹp đẽ của miền Nam dành cho Người.
Sau thời kỳ hòa bình, cả nước sum họp, Viễn Phương được ra viếng lăng Bác vào năm 1976. Trái tim hạnh phúc và tự hào đập rộn trong người, tận hưởng niềm vui của sự thống nhất và độc lập.
'Con từ miền Nam hành hương đến thăm lăng Bác'
Nhà thơ cảm xúc với tiếng gọi 'con' tràn đầy tình cảm và sự yêu thương chân thành. Đó là biểu hiện của lòng kính trọng và gắn bó mực thâm giữa nhân dân và Bác. Mỗi buổi sáng giữa bầu trời thủ đô, khi đến bên Người, mỗi người mang theo tấm lòng lớn lao, mong muốn đứng trước lăng Chủ tịch để cảm nhận.
'Ôi! Dãy tre xanh ngút ngàn Việt Nam
Bão táp mưa sa đứng vững đồng hàng'
Dãy tre xanh đứng vững, chống chọi trước bão táp mưa sa, tượng trưng cho lòng kiên cường, mạnh mẽ của nhân dân Việt Nam. Dù gặp khó khăn, thách thức, họ vẫn kiên trung, mạnh mẽ, không bao giờ khuất phục. Trước những thách thức và gian khổ, họ vẫn kiên cường bước đi về phía tự do và độc lập. Nhà thơ tỏ ra tự hào vô hạn trước lòng bền bỉ, sức mạnh không ngừng phát triển của nhân dân Việt Nam. Những dãy tre xanh biểu tượng cho những con người, con con của dân tộc, luôn bên cạnh và theo đuổi lý tưởng của Bác, bất kể Người đã đi xa.
Cảm giác như mọi thứ xung quanh đây đều tràn ngập vẻ đẹp tuyệt vời và linh thiêng:
'Mỗi ngày, mặt trời len lỏi trên lăng
Hiện lên một mặt trời đỏ rực bên trong.
Mỗi ngày, dòng người đi, mang trong lòng nhớ thương
Hình thành một tràng hoa tươi đẹp qua bảy mươi chín mùa xuân'...
Xem xét Cảm nhận mới nhất của tôi về bài thơ Viếng lăng Bác
Hai bức tranh mặt trời sáng rực đẹp không ngừng. Mặt trời tự nhiên tỏa sáng rực rỡ, chiếu sáng, mang lại ánh sáng diệu kỳ, vô tận. Ánh sáng từ 'mặt trời trong lăng' là biểu tượng của ánh mặt trời của dân tộc - Bác Hồ yêu quý. Bác Hồ mãi bất tử trong lòng non sông và nhân dân, với công cuộc cách mạng sáng tạo và vẻ vang của Người đã soi sáng con đường hướng tới thống nhất ngày nay. Đó cũng là ánh mặt trời của tình thương, lòng nhân ái mà Bác dành trọn cho nhân dân. Vì thế, mọi người đều mang theo tình cảm và lòng kính yêu đối với Bác. Những khoảnh khắc lặng lẽ và thiêng liêng khi mọi người đến viếng Bác, kết nối tràng hoa tươi đẹp nhất, những cảm xúc chân thành nhất, nồng nàn nhất truyền đến Người. Dân tộc từ mọi miền đất nước đến viếng thăm, như những bông hoa tươi đẹp của cuộc sống được nuôi dưỡng dưới ánh mặt trời rực rỡ của Bác. Bảy mươi chín mùa xuân đó là bảy mươi chín mùa xuân tươi đẹp của cuộc sống, đầy đủ, đóng góp, hy sinh cho đất nước và nhân dân.
'Bác nằm trong giấc ngủ yên bình
Dưới ánh trăng sáng dịu êm
Vẫn biết trời xanh mãi mãi
Nhưng lòng ta nhói đau!'...
Bác nằm yên, hòa mình vào giấc ngủ của ngàn thu, thanh thản, bình yên giữa vầng trăng dịu dàng. Không gian bình yên và trấn an. Vầng trăng như tâm hồn của Bác, mênh mông và tràn ngập vẻ cao quý. Dù Bác tồn tại như trời xanh vô cùng, hiện hữu mãi trong tim mỗi người. Nhưng thực tế khiến trái tim chúng ta vẫn đau đớn khi nhớ về Bác 'Nhưng lòng ta nhói đau'.
Theo dòng cảm xúc, lời thơ đổ dồn biểu cảm mạnh mẽ, khiến ta không thể giữ nổi nước mắt:
'Mai về miền Nam, nước mắt lưng tròng
Muốn trở thành con chim hót quanh lăng Bác
Muốn làm đóa hoa toả hương khắp nơi
Muốn trở thành cây tre trung hiếu chốn này'