Anh luôn mang theo vòng buộc tóc trong túi, sẵn sàng đưa cho em mỗi khi cần. Ban đầu, em tưởng anh dành cho người yêu, nhưng hóa ra là vì anh quan tâm đến em. Anh nói: 'Mỗi khi em vuốt tóc khi làm bài, có lẽ tóc quá rối nên anh luôn mang theo, sẵn sàng đưa cho em khi cần.'
Gió nhè nhẹ đưa em đi qua từng tán lá, làm rung động cả rừng tre, dấu hiệu của mùa đông sắp tới. Sau đó, một cơn gió đột ngột ập đến như hàng chục cơn bão đổ bộ vào đất liền, xoá tan cái nóng oi ả của mùa hè.
Tạm biệt mùa hạ ấm áp với những kỷ niệm không ngừng, bây giờ, con suối trước nhà trở nên lặng lẽ vì sau hôm nay không còn ai ghé thăm. Tôi đứng trước sân nhìn về bầu trời xa kia, suy tư về cuộc sống. Bất ngờ, gió mùa đông từ phía bắc thổi đến, bầu trời trở nên u ám, lá bay rụng, tôi cùng đám bạn chạy ra nhặt lá như một lễ hội chào đón mùa đông sắp tới. Sau đó, trời mưa ào ào, tôi ngồi trước hiên quan sát mưa và cảnh vật xung quanh. Sau cơn mưa, cây cỏ như chìm vào gió, không còn sức sống để vươn mình. Mấy ngày sau, trời càng lạnh, mỗi lần ra ngoài tôi cũng mặc thêm áo cho ấm. Vì tôi luôn quý trọng sức khỏe của mình, nếu không có sức khỏe, mọi thứ tôi làm đều vô nghĩa.
Trời bắt đầu tối, cái lạnh của miền Bắc không thể chịu đựng được, gió thổi vào làm tôi lạnh đến xương cốt. Vì lạnh, tôi phải đi ngủ sớm và cuộn mình lại trong chăn như một con nhện. Tôi lướt điện thoại và đọc tin tức trong ngày, sau đó, suy nghĩ về anh - người tôi đã thích suốt mấy năm qua. Từ khi bước vào lớp 10, tôi đã nghe về anh. Huy, một tuổi lớn hơn, điển trai, ưa nhìn, có gu thời trang, làm thủ lĩnh trong học tập. Anh chu đáo với mọi người, luôn đạt thành tích cao. Dường như nhiều người thích anh nhưng anh không để ý. Cuộc sống của anh vẫn xoay quanh việc học. Nhưng anh không lạnh lùng, hòa đồng với mọi người, chỉ là không để ý đến những cô gái thích mình. Tôi nghĩ rằng anh đã có người trong lòng. Những thông tin về anh từ người khác đến với tôi như một cách để hiểu thêm về anh.
Ngày đó, tới phiên bàn tôi trực, tôi chạy ra gần phòng hội đồng thay bình nước. Tôi đưa bình nước lên, bắt đầu đuổi 2 đứa bạn về lớp. Khi đến gần gốc sấu, thấy anh đang đọc sách trinh thám. Vội vàng, tôi gần lại, vô tình gặp ánh mắt của anh, làm tôi loạng choạng. Bình nước sắp rơi, anh chạy đến và cứu vớt, tôi cảm ơn và chuẩn bị bê lên lớp, anh hỏi:
- Em có khỏe không?
Tôi bối rối trả lời:
- Không sao đâu ạ. Em cảm ơn anh nhiều lắm, nếu không có anh thì chắc chân em đã bị bình nước đè rồi.
Rồi anh nói:
- Các bạn nam lớp em đâu hết vậy, sao lại để em tự bê như vậy?
Tôi tươi cười và đáp:
- Em chỉ cần một cái bình thôi, em dễ dàng bê được mà, em khỏe lắm đấy.
Sau khi nói câu đó, tôi chào anh và quay về lớp, nhưng sau đó anh chạy lại theo và nói:
- Để anh bê giúp em về lớp nhé.
Thấy anh nhiệt tình và đã từ lúc trước đứng nói chuyện với anh khiến tay chân tôi như rụng rời vậy, thế là tôi đi theo anh về lớp. Một lát sau, khi tôi đi ra ngoài cổng lấy đơn hàng, đi qua ghế đá - nơi anh đã ngồi và để quên một quyển sách. Tôi biết đó là của anh vì đã thấy anh đang đọc nó. Tôi nhìn quyển sách và thấy tên tác giả trên phía bìa: Higashino Keigo. 'Đó là ai nhỉ?' tôi tự hỏi và sau đó cầm quyển sách về phòng học. Hôm sau, khi thấy anh đang lên lớp với vẻ mặt buồn, tôi gọi lại và đưa quyển sách cho anh. Anh cười và nói đó là quyển sách anh yêu thích nhất, hôm qua anh đã tìm kiếm khắp nơi mà chẳng thấy đâu, cho đến khi thấy nó trong tay tôi. Nụ cười của anh tỏa sáng, tôi cũng cười theo khi thấy anh vui vẻ. Từ phút đó, tôi bắt đầu cảm thấy rung động.
Từ đó, tôi và anh trở nên thân thiết hơn, nhưng sự khác biệt về ngoại hình và học vấn khiến tôi tự ti. Anh không chỉ xuất sắc mà những người bạn xung quanh anh cũng vậy. Từ khi thích anh, tôi cố gắng hết sức để theo kịp anh hoặc ít nhất là gần anh hơn. Anh là động lực giúp tôi cố gắng, mỗi ngày tôi kiên trì học tập và kết quả cũng dần cải thiện. Tôi bắt đầu đọc sách giống anh và cảm nhận bản thân thay đổi rõ rệt. Anh đối xử với tôi rất tốt, tặng kẹp tóc, xoa đầu và giúp đỡ khi tôi cần. Có lẽ tôi đã thích anh rất nhiều, nhưng chưa dám thổ lộ. Khi lên lớp 11, anh dành nhiều thời gian cho năm cuối nên chúng tôi ít nói chuyện hơn. Tôi luôn tự hỏi liệu anh có thích tôi không, liệu tình cảm của anh dành cho tôi có thực sự đặc biệt hay chỉ coi tôi như một người em gái. Từ khi vào trường, tôi chỉ để ý đến anh. Từ khi anh bê hộ bình nước, tôi mới chú ý đến anh. Những lúc đó, thấy anh quan tâm thực sự làm tôi ấm lòng.
'Có lẽ anh không biết rằng, mỗi lần chúng ta gặp nhau là do em sắp đặt. Em muốn tìm câu trả lời từ anh. Em muốn biết tại sao anh lại đối xử với em như vậy, hoặc có phải anh cũng vậy với ai khác? Em đã suy nghĩ rất nhiều liệu có nên nói cho anh biết rằng em đã thích anh, và tình cảm mà anh dành cho em là gì. Hay anh chỉ xem em như một người em gái? Từ khi vào trường, em chỉ để ý đến anh. Em thích anh từ lúc anh hỏi han và bê hộ bình nước. Lúc đó, em thấy anh thật sự quan tâm và nhiệt tình, và sau đó khi tiếp xúc nhiều hơn, em nhận được nhiều sự quan tâm hơn từ anh.'