Chúng ta không cùng nhau về không gian và thời gian nhưng luôn cảm thấy có nhau và ngày càng năm chặt tay nhau, dù cuộc sống có khó khăn và đầy cám dỗ.
Em à! Đối với nhiều người, hạnh phúc là một đích đến, nhưng với anh, đó là một hành trình. Em là món quà khiến anh trở thành người may mắn trong cuộc đời này.
Anh và em học cùng nhau từ lớp 6, nhưng phải đến lớp 11, sau 6 năm anh mới nhận ra em – người con gái của đời anh. Anh thật ngốc khi lâu vậy mới nhận ra phải không? Bài thơ “Gửi anh” em viết là thứ duy nhất mà một người trầm tính, lạnh lùng như anh thấy ấm áp.
Gửi anh!
Em gửi cho anh mùa xuân này
Chút phù sa cỏ ngát hương mây
Đôi cánh diễm bay trong bầu trời xuân thắm
Trong tình yêu em, biển cả tình yêu đầy
Em gửi anh mùa hạ trắng xóa
Nắng vàng rực ấm lòng bàn tay
Tiếng ve kêu rộn ràng lời lá
Chút ngẩn ngơ vì đó! Tình yêu?
Dù trời nắng hay khi giông bão
Em vẫn đợi dưới những hàng cây xanh
Thu này em gửi lại cho anh
Ngoài kia sân lá rơi vẫn đầy
Nhuốm màu vàng thời gian trôi bàng bạc
Để anh đi, em vẫn thấy
Nhận ra tình mình mãi xanh không phai
Đông sang, em gửi lại chút thơ ngây
Dành cho anh, người em yêu sâu đậm
Đừng để đông làm mưa phùn tràn đầy
Tránh ướt vai anh, những lạnh lùng
Gửi anh ngọn lửa hồng này
Để sưởi ấm anh trong cái lạnh giá
Khi cô đơn, khi vui vẻ
Em gửi anh, gửi cả bờ môi mềm
Chút ngọt ngào cùng những điều dịu dàng
Cả sự đáng yêu và sự ấm áp
Dành tặng anh, cả cuộc đời em!”
Và rồi chúng ta tiếp tục yêu nhau, tình yêu tuổi học trò với những bức thư tay, những dòng tin nhắn, những nụ cười và những lời khích lệ trong những kỳ thi. Sau đó, khi chúng ta vào Đại học, chúng ta bắt đầu xa nhau, xa nhau về khoảng cách và thời gian vì chúng ta có những lý tưởng khác nhau. Em học kinh tế, anh học y khoa. Anh biết rằng anh đã đánh đổi cả thanh xuân để trở thành bác sĩ với 9 năm học tập, theo đuổi ước mơ phẫu thuật, còn em dành cả thanh xuân để yêu anh và ở bên anh.
Người ta nói rằng tình yêu xa xôi là khó khăn, và điều đó đúng. Những cặp đôi khác trao nhau những lời yêu thương và cảm xúc mãnh liệt, nhưng với anh không phải như vậy. Đã có những lúc anh nghĩ rằng nếu em muốn buông tay, anh cũng sẽ đồng ý bởi đơn giản đó là điều dễ hiểu.
Nhưng cuối cùng, hạnh phúc đã đến với anh, em ở bên anh, khích lệ anh và anh cũng vậy. Chúng ta không cùng nhau về không gian và thời gian nhưng luôn cảm thấy có nhau và ngày càng chặt chẽ hơn, dù cuộc sống có khó khăn và đầy thử thách.
Hành trình của tình yêu đó kết thúc sau hơn 10 năm khi em trở thành vợ anh. Điều đó dễ dàng với chúng ta vì chúng ta đã quá hiểu nhau, nhưng em à, hôn nhân là cuộc sống, là công việc vất vả gấp nhiều lần so với khi ta còn độc thân.
Khi làm bác sĩ chính, anh bị cuốn vào cuộc sống xã hội, trách nhiệm và cả nỗi sợ. Anh nghĩ em cũng vậy, nhưng bây giờ chúng ta có con, điều đó mang lại cho chúng ta niềm vui cũng như lo lắng và hy sinh không ngừng. Khó khăn nhất là khi con ốm hoặc em mệt mỏi, khi đó em phải đối mặt một mình trong những ngày anh phải trực ca liên tục để cải thiện tay nghề và trách nhiệm với bệnh nhân. Anh có thể hiểu về sức khỏe của con và điều đó yên tâm, nhưng với một người mẹ trẻ không có kiến thức y khoa, những vấn đề nhỏ cũng đủ khiến em lo lắng. Nhưng em khác, anh biết ơn vì những nỗ lực để trau dồi kinh nghiệm và bản năng làm mẹ đã biến những thách thức trở thành những niềm vui và cuộc sống của chúng ta ngày càng tốt đẹp hơn. Đã nhiều lần anh hỏi em: Lấy anh làm bác sĩ chữa bệnh, lo lắng cho bệnh nhân, nhưng khi gia đình gặp vấn đề sức khỏe, em có mệt không khi phải tự mình vượt qua? Em trả lời anh: Tình yêu của chúng ta đủ lớn phải không anh!