Blogradio.vn - Tôi thích cảm giác ngồi một mình đây, thở thật sâu để giữ lại mùi hương thiên nhiên trong cơ thể. Một cảm giác thanh mát tràn ngập tâm hồn, trong khoảnh khắc chỉ có thiên nhiên bao la vây quanh tôi. Đó thực sự là điều tuyệt vời.
Thiên nhiên luôn là món quà đặc biệt đối với tôi
Bạn đã từng trải qua cảm giác muốn ở một mình chưa? Cảm giác bình yên, không cạnh tranh hay cạnh tranh với cuộc sống xô bồ. Đó là cảm giác của những người có tính cách nội tâm…
Tôi là người có tính cách nội tâm. Tôi thích cảm giác được một mình. Vượt qua hai mươi, tuổi độ này, nhiều người bạn cùng lứa tuổi thường thích khám phá những địa điểm mới, tụ tập tại các quán cà phê sang trọng với những bộ quần áo thời trang. Nhưng tôi lại khác, tôi không thích những nơi ồn ào, không thích những trang phục hợp thời, không thích các hoạt động giải trí vào cuối tuần. Tôi cảm thấy mình khá độc lập, nhưng đơn giản là tôi thích ở một mình.
Thời trẻ thơ, tôi đã say mê việc đi du lịch một mình. Lúc ấy, tôi là một cậu bé nghịch ngợm thường xuyên bị la mắng. Khi cảm thấy buồn chán, tôi thường bắt đầu cuộc phiêu lưu trên chiếc xe đạp quen thuộc. Tôi đến những nơi yên tĩnh, có lúc là bãi cát ven sông, có lúc là những vùng đất hoang sơ với những hàng cây xanh lay động dưới làn gió. Tôi thường rời đi khi cảm thấy chán nản, bởi tôi luôn nhắc mình rằng: Một ngày nào đó, cảm xúc sẽ lấn át lý trí, và tôi sẽ nói những lời làm tổn thương người khác. Đôi khi, những lời nói có thể gây thương tích còn lớn hơn cả vết thương thể xác. Những vết thương trên da có thể lành, nhưng những lời nói đau lòng thường để lại sẹo trong lòng người khác. Vậy nên mỗi khi buồn bã hay giận dữ, tôi thường rời đi một mình.
Tôi lựa chọn đi lang thang một mình trên những con đường vắng, tìm đến những dòng sông để thả mình vào làn gió mát lành đang làm cho dòng nước nhẹ nhàng lăn tăn. Để chiếc xe đạp ở lại, từng bước tôi vượt qua rào cản giữa con đường và bãi cát. Đôi chân tôi cảm nhận được từng hạt cát nhỏ, chúng xô lẫn nhau và trượt xuống, tạo thành một dòng thác nhỏ. Tôi cởi giày đi trần trên cát, thưởng thức sự êm ái của thiên nhiên dưới lòng bàn chân. Những hạt cát bé nhỏ ấy xuyên qua từng kẽ ngón chân tôi. Mỗi bước đi làm cho chân tôi lún sâu vào cát, nhưng tôi vẫn đi tiếp, vẫn bước về phía dòng sông. Gió khiến cho dòng nước chảy một chiều. Tôi ngồi xuống bên bờ sông, im lặng nhìn ra những vùng nước bao la, rộng lớn. Một buổi chiều tà, không có cây cối, chỉ có cát và nước. Tâm hồn tôi lúc này thật thanh thản, không suy nghĩ về cuộc sống, chỉ còn lại một cảm giác duy nhất: 'Thiên nhiên tuyệt vời, cuộc sống này thật đẹp khi con người sống hòa hợp cùng thiên nhiên'.
Trên bầu trời là những đám mây trắng cố che lấp màu xanh của bầu trời. Nhưng bầu trời rộng lớn, một mình đám mây không thể che hết. Hãy để màu xanh kia vẫn hiện diện trên trời. Hai màu kết hợp với nhau tạo nên một sự hài hòa tuyệt vời. Ở góc trời là sắc đỏ hồng của hoàng hôn dần chìm vào chân trời xa xăm. Thiên nhiên lúc này như đang sắp đặt một bức tranh ngọt ngào trước mắt tôi.
Một không gian chỉ vang lên tiếng chim hót và tiếng gió vi vu. Gió hát vang bài ca, tôi yêu những giai điệu của gió. Tiếng hát nhẹ nhàng và cao vút nhấc lên tâm hồn tôi cùng với những đám mây. Gió có hay biết rằng những nốt nhạc đó đang an ủi tâm hồn tôi không? Trước khi đến đây, tâm hồn tôi là một mớ lộn xộn. Mỗi bước chân gần gũi hơn với gió là một vệt nhạc hòa vào lòng tôi. Gần hơn nữa, tâm trí ấy bắt đầu được thay thế bởi trời, mây, nước và gió. Tôi thích cảm giác ngồi một mình ở đây, hít thật sâu để lưu lại mùi hương của thiên nhiên tràn ngập trong cơ thể. Một cảm giác mát lành lan tỏa vào tâm hồn. Khoảnh khắc ấy, chỉ có thiên nhiên bao la ở xung quanh. Thật tuyệt vời.
Tôi ngồi ngắm chiều tà đến khi mà bầu trời xanh dần nhường chỗ cho màu tối xám. Ánh sáng cuối cùng của mặt trời biến mất, tôi đứng dậy và quay trở lại chiếc xe đạp đang đậu trên đường. Leo lên xe, đạp chậm để cảm nhận cái mát của buổi tối vuốt nhẹ lên da tôi.