VÀ MÌNH DỪNG LẠI!
Mình từng gặp một chuyên gia tâm lý, khi tìm hiểu về các vấn đề tâm lý, người đó nắm lấy tay mình và mình cảm nhận được sự êm đềm trong ánh mắt của họ. Điều này có thể là một điểm mạnh của những người làm về tâm lý, khiến người ta cảm thấy yên tâm mà không cần phải nói nhiều. Họ nhìn thấy mình trong một khoảnh khắc và nói:
“Trầm cảm có thể là một căn bệnh, nhưng không nên tự áp đặt bất kỳ nhãn dán nào.”
Một câu nói đã khiến mình suy nghĩ rất nhiều. Đúng là trầm cảm có thể là một căn bệnh, nhưng giống như việc mình có thể tự khỏe mà không cần dùng thuốc, thì trong tâm trí, chúng ta cũng cần một tâm hồn mạnh mẽ để chữa trị. Mình không phủ nhận rằng có rất nhiều người đang đối mặt với vấn đề tâm lý, nhưng điều này chỉ là quan điểm cá nhân của mình. Mình không mong mọi người theo đuổi, nhưng hy vọng rằng những người đang cảm thấy bế tắc cũng có thể tìm được lối thoát giống như mình.
Sau ngày đó, mình quyết định dừng lại với những lời than thở và tự nhìn lại bản thân. Mỗi khi cảm thấy muốn từ bỏ, mình cần sự an ủi. Nhưng điều quan trọng là an ủi đó phải thật sự phản ánh mong muốn của mình, như làm người ta hiểu và chia sẻ cảm xúc của mình. Những lời an ủi đó không giải quyết được vấn đề, chỉ giống như một liều thuốc an thần, dùng đúng có thể làm giảm nỗi đau tạm thời, nhưng không thể giải quyết vấn đề gốc rễ.
Mình đã nói với một số người bạn rằng, khi mình bị xâm hại vào đêm, mình đã trốn trong nhà vệ sinh rất lâu, hy vọng có ai đó sẽ cứu mình. Nhưng không ai đến, trong những khoảnh khắc đó, mình thường trốn vào nhà vệ sinh, và giờ vẫn giữ thói quen đó. Có lẽ trong lòng mình vẫn hy vọng có ai đó sẽ ôm mình vào lòng. Nhưng giờ đây, mình chỉ ngồi trong đó cho đến khi bình tĩnh và ra ngoài. Vì mình biết dù ai đó ôm mình, mình sẽ lại phụ thuộc vào họ, và nếu họ làm tổn thương mình, mình sẽ lại trở lại tình trạng bế tắc.
Thực ra, điều mình cần không phải là sự an ủi từ người khác nữa. Họ không có trách nhiệm với cuộc đời mình. Họ có cuộc sống của họ, và họ chỉ là bạn đồng hành, không phải là người phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của mình. Mỗi nỗi đau đều bắt nguồn từ mình, và chỉ mình mới có thể giải quyết được vấn đề.
Bất kỳ ai cũng không phải là lỗi của cuộc đời mình. Để họ làm tổn thương mình là do mình không chấm dứt quan hệ đó sớm hơn. Mình buồn khi họ không hiểu mình cần gì, nhưng đó cũng là trách nhiệm của mình vì mình không giải thích rõ cho họ.
Khi chúng ta nhận ra lỗi của mình, chúng ta có cơ hội thay đổi. Dù không có ai giúp đỡ, chúng ta vẫn có thể tự mình đi tiếp.
Trầm cảm là bệnh, nhưng không phải vì bệnh mà tự coi mình là cao hơn. Người khác không có trách nhiệm với bạn, và bạn cũng đừng trách họ.
Chúc các bạn sớm hồi phục, và hy vọng ai đang tìm sự an ủi có thể tự mình chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình.