
Cambridge - Trường Đại học Không Cổng (Phần 1)
- Bạn mình hay hỏi sao không có ảnh nào mình đứng trước cổng trường Đại học Cambridge để khoe, không thích hay sao? Muốn chứ, nhưng làm gì có cổng ^.^
- Giống như Oxford, Cambridge là thành phố đại học với 31 trường thành viên (college) nằm ở nhiều nơi. Mỗi college có kiến trúc, lịch sử và truyền thống riêng, quản lý sinh viên. Tuỳ ngành học, chúng mình học ở các Khoa như Khoa Y, Khoa Vật lý, Khoa Giáo dục… (hơn 100 Khoa khác nhau); sau đó về college để tham gia các hoạt động văn hóa, thể thao.
- Khi vào Cambridge, mình chẳng biết chọn trường nào. Trinity College giàu nứt đố đổ vách, có cây táo Newton. Kings’ College nghe tên đã thấy oai, có nhà thờ biểu tượng của Cambridge. St’ John College có cầu Than thở - Bridge of Sighs, chứng nhân cho chuyện tình của cựu Thủ tướng Singapore Lý Hiển Long. Trinity Hall và Queen’s College mình biết qua phim “The theory of everything” về Giáo sư Stephen Hawking. Sau nhiều suy nghĩ, mình chọn Darwin College, trường mang tên nhà Sinh vật học vĩ đại Charles Darwin, một phần khuôn viên là nhà cũ của ông. Với đứa học chuyên Sinh như mình, đây là niềm hạnh phúc lớn.
- Mình từng nghĩ mình không thuộc về nơi này...
- Mình nhập học vào kỳ mùa xuân, tháng 1. Nước Anh lúc này lạnh nhất. Mặt trời mọc lúc 8 giờ sáng và lặn lúc 4 giờ chiều. Ký túc xá hết phòng nên mình thuê một căn phòng cách trung tâm 45 phút đi bộ, ở cùng anh chủ nhà và một bạn người Phần Lan. Anh chủ nhà rất tốt, ngày đầu tiên đã dẫn mình đi mua đồ dùng cần thiết. Phòng mình nhỏ nhắn, có cửa sổ nhìn ra vườn. Dọn đồ xong, mình lên giường ngủ sớm để ngày mai lên Khoa. Mình làm Thạc sĩ nghiên cứu, có hai thầy cô hướng dẫn ở Khoa Y học và Viện Nghiên cứu Sanger, đều khá xa trung tâm, đi xe bus mất 1 tiếng.
- Hôm đó mình dậy lúc 7 giờ, ngoài trời tối om. Thay đồ, ăn sáng xong, mình đi bộ ra điểm đón xe bus cách nhà 15 phút. Viện Nghiên cứu Sanger ở vùng ngoại ô phía nam thành phố, rộng lớn và hiện đại. Hôm nay mình đến gặp thầy Nick và các anh chị trong văn phòng. Nhóm nghiên cứu của thầy ở tầng một, có khoảng 30 người. Mình là sinh viên Thạc sĩ và người châu Á duy nhất. Thầy giới thiệu mình với mọi người và đưa mình về chỗ ngồi, lại làm em út rồi.
- Cả ngày mình không nói chuyện với ai, chỉ chạy đi chạy lại nhận laptop, hướng dẫn và tài liệu. Đến 5:30 chiều, trời tối đen và mưa lất phất. Mình ra đón xe bus, nhưng chuyến xe về gần nhà đã hết chỗ. Bác tài chỉ mình bắt chuyến khác xuống bến ở phố bên cạnh, đi bộ 30 phút là về tới nhà. Mình chạy lên xe, có chút lo lắng vì mới đến Cambridge, chưa quen đường. Mình dễ say xe, chỉ cần nhìn thấy xe bus là muốn ói. Mình chỉ mong có cái bánh mì hay miếng vỏ quýt để ngửi. Nghĩ vẩn vơ, mình ngủ quên lúc nào không hay. Bác tài gọi dậy bảo đã đến bến cuối. Mình xuống xe mà không biết đi hướng nào. Chưa có sim điện thoại nên không gọi taxi hay xem bản đồ được. Nước mắt tự trào ra. Dòng xe cộ hối hả, ai cũng muốn về nhà cho kịp giờ cơm. 7 giờ tối mà cảm giác như 11 giờ đêm.
- Mình đi theo bản năng, may quá đến gần công viên có mấy người đang chạy bộ. Mừng như chết đuối vớ được cọc, mình nhờ một anh gọi taxi. Anh không chờ cùng mình được, nên đọc biển số xe cho mình. Cảm ơn anh rối rít, mình nhìn quanh tìm taxi. Thấy ánh đèn xe đi chậm từ xa, mình chạy theo gọi. Lên xe thở phào nhẹ nhõm. Tối nay ăn gì nhỉ? Chắc ăn gì cũng thấy ngon.
- Đã ba bốn ngày, mình về nhà lúc nào cũng mệt mỏi. Anh cùng nhà đi làm đêm, bạn cùng nhà mới sang, không biết nói tiếng Anh, bạn bè ở Việt Nam thì đã ngủ. Mình tự nấu ăn rồi đi ngủ. Đây có phải cuộc sống du học sinh mình mong đợi?
Gần một tuần ở Cambridge, hôm nay mình nhận được email từ Darwin College thông báo còn một phòng trống trong ký túc xá. Mình mừng quá, chuyển vào trường sẽ có nhiều bạn mới, sẽ vui hơn. Nhưng mình sẽ mất tiền đặt cọc thuê nhà, £500 chứ ít gì. Thôi, bớt ăn vặt một chút vậy và mình quyết định chuyển đi. Mình nói chuyện với anh chủ nhà, anh thông cảm và chỉ lấy 50% tiền cọc, hôm sau còn chở mình đến trường. Số mình vẫn còn may. Thế là hai lần chuyển nhà trong một tuần. Hy vọng sẽ có nhiều điều tốt đẹp hơn.
- Cuối cùng mình cũng gặp các bạn cùng trường, ai cũng có vẻ toả sáng. Khí chất của họ khiến mình tự ti, mình đánh rơi sự tự tin lúc nào không hay. Học giỏi, năng động, nhưng ở Cambridge mình chỉ là tép riu. Thay vì giao lưu kết bạn như dự định, mình chọn cách né tránh, về là chỉ muốn ở trong phòng, trong cái kén của mình. Nghe tiếng các bạn trò chuyện để bớt cô đơn.
- Một buổi sáng đầu tháng 2, nằm trên giường, mình nhìn thấy tuyết rơi qua khung cửa sổ. Lại một ngày mới bắt đầu, mình đang học tại một ngôi trường hàng đầu thế giới, có học bổng toàn phần, tại sao mình lại không thấy vui?
- Bật dậy như lò xo, vớ lấy tập vở và bút, mình bắt đầu viết. Đây là khởi đầu cho 11 ngày viết Morning Pages. 6h45 sáng mình dậy, viết hết những gì trong đầu, những gì xảy ra hôm qua và mong muốn hôm nay. Một hoặc hai trang, không suy nghĩ, không ngừng tay. Xong rồi mới bắt đầu ngày mới. Đến văn phòng, việc đầu tiên là viết to-do list, mua thêm bút màu để trang trí và đánh dấu việc quan trọng. Mình trước giờ chỉ làm thí nghiệm trong lab, chưa biết viết code hay lập trình. Thế nên phải cố gắng gấp đôi gấp ba. Mình chép tay ý nghĩa của từng dấu chấm, dấu phẩy, câu lệnh rồi học thuộc. Đi học về, ăn cơm tắm rửa rồi lên thư viện học tiếp đến 11-12h đêm.
- Hai tuần sau, đọc lại những ghi chép, thấy bản thân tiến bộ nhiều, vui hơn hẳn. Mình bắt đầu quen hơn với các anh chị trong phòng và có vài người bạn thân. Tuy nhiên, trong mắt mọi người, mình vẫn ít nói. Tự nhủ tập trung vào việc học trước. Cố gắng như vậy 4 tháng, rồi chợt nhận ra mình không có kinh nguyệt trong 4 tháng. Lo sốt vó đi khám, kết quả chỉ số hooc-môn nữ gần như xuống 0, chỉ số hooc-môn stress tăng cao. Mình quyết định nghỉ học 3 ngày.
- Có thời gian bình tĩnh nhìn lại, mình thấy mọi người đều quan tâm lo lắng cho mình. Mình cứ mải nhìn vào sự tự tin, thành tích của các bạn mà quên đi rằng mình cũng đã cố gắng rất nhiều để đạt được ngày hôm nay. Chính sự cầu toàn đã khiến mình lo sợ thất bại, sợ bị đánh giá thấp. Mình có thể không giỏi bằng các bạn, nhưng đó là lý do mình ở đây: để học hỏi những điều mới. Hỏi một câu ngốc nghếch không có nghĩa là mình ngu, mà là mình ham học hỏi.
- Thay đổi thái độ giúp cuộc sống của mình màu hồng hơn như mong chờ. Mình tận hưởng việc nghiên cứu và học tập, có thêm nhiều bạn bè, tự tin và tích cực. Để rồi thấy rằng, sinh viên Việt Nam có khả năng học tập không thua kém bất cứ sinh viên quốc tế nào ở Đại học Cambridge. Thạc sĩ rồi Tiến sĩ (trường không có cổng mà, nên ai cũng có thể thử sức mình).
Hãy đón đọc phần tiếp theo để biết cách mình hoà nhập với cuộc sống ở đây, xây dựng nhiều mối quan hệ và gặp gỡ James nhé.
Mình ở Cambridge,