Cảnh đám ma được miêu tả qua lăng kính châm biếm của tác giả:
- Với nghệ thuật châm biếm sắc sảo, thông qua những chi tiết tinh tế, hình ảnh đám tang phơi bày sự lố bịch của lối sống văn minh nửa mùa. Đám ma được tổ chức hết sức hoành tráng, quy mô chưa từng thấy tại Hà Thành trước đây, với sự kết hợp của các nghi thức theo kiểu Ta, kiểu Tàu, và kiểu Tây. Người tham dự là những kẻ thượng lưu mặc quần áo sang trọng, hào nhoáng.
- Đằng sau sự hoành tráng và danh giá ấy là sự phô trương giả tạo, sự lố lăng và tâm lý háo danh, háo thắng của tầng lớp thượng lưu thời đó. Điều này được thể hiện qua những cảnh đưa tang hỗn tạp và buồn cười, khiến tác giả phải đưa ra một câu nhận xét châm biếm đến cực độ: đám ma hoành tráng đến mức người nằm trong quan tài cũng phải mỉm cười sung sướng, nếu không muốn nói là gật gù cái đầu...!
- Ngoài những yếu tố gây mâu thuẫn nhằm tạo sự châm biếm, tác giả còn dùng biện pháp phóng đại. Các nhân vật được khắc họa với hình dáng lố bịch và kỳ dị. Chân dung của đám người tự xưng là thượng lưu, văn minh được mô tả chi tiết, mỗi người có một nét độc đáo, tất cả hiện lên một cách sống động và hỗn loạn: các ông bạn của cụ cố Hồng - đại diện cho tầng lớp tai to mặt lớn trong xã hội thượng lưu - dự đám tang chỉ để khoe huân chương, khoe râu... và đáng kinh tởm khi họ cứ nhìn chằm chằm vào làn da trắng thấp thoáng sau lớp áo voan mỏng của cô Tuyết; hàng trăm thanh niên nam nữ mặc đồ hợp thời trang cố tỏ ra buồn rầu nhưng chẳng mấy chốc họ lại cười nói với nhau, tán tỉnh, nói chuyện ghen tuông, bình luận về những chuyện vô bổ... Tất cả những điều này thể hiện rõ sự vô văn hóa, vô đạo đức của những con người tồi tệ trong xã hội tư sản đô thị thời đó.