Lê Văn Thông từng xem trường học là nhà, bạn bè là gia đình. Giờ đây, mỗi khi thầy cô hoặc bạn bè đến thăm, cậu lại khóa cửa và quay mặt vào tường.
Thông, học sinh lớp chọn tại trường THCS Kỳ Thịnh, huyện Kỳ Anh, vẫn yêu trường lớp nhưng tự ti vì ngoại hình không còn như trước. 'Con sợ bạn bè sẽ cười khi thấy đầu trọc. Chân con đau, nên không thể chơi bóng đá với các bạn nữa', cậu bé chia sẻ.
Lần cuối Thông ra sân chơi là vào tháng 10 năm ngoái. Sau trận bóng, cậu ngã và trầy xước đầu gối. Khi thấy con đau, mẹ cậu, chị Trịnh Thị Nhi, 41 tuổi, đã chườm đá nhưng không khỏi. Khi đầu gối chuyển tím, chị Nhi hốt hoảng đưa con đến bệnh viện Việt Đức ở Hà Nội để chụp chiếu. Các bác sĩ sau đó chuyển Thông đến bệnh viện K Tân Triều làm xét nghiệm sinh thiết. Kết quả cho thấy cậu bị ung thư đùi trái.
'Khi đó mẹ khóc rất nhiều, đứng không vững, nhưng con vẫn vô tư', chị Nhi kể. Các bác sĩ cho biết Thông cần phẫu thuật sinh thiết u và truyền 18 mũi hóa chất.

Chị Nhi nói với con cần nằm viện điều trị một thời gian, hết bệnh sẽ về đi học. Thông tự đọc bệnh án, biết mình bị ung thư, cậu nhắn tin cho bạn bè báo tin.
''Khi đó cháu chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra'', mẹ Thông kể. Sau phẫu thuật và truyền hóa chất, Thông gầy đi rất nhiều, tóc cũng rụng từng mảng. Nhìn cái đầu trọc và thân hình yếu ớt, cậu bé không muốn giao tiếp với ai.
Cô Văn Thị Thu Hoài, chủ nhiệm lớp 7A của Thông, kể rằng khi biết trò bị bệnh hiểm nghèo, thầy cô kêu gọi phụ huynh và mạnh thường quân, tự trích tiền lương để giúp Thông có viện phí. ''Chỉ 9 tháng trước, bố Thông bị ung thư phổi qua đời, một mình mẹ em ấy nuôi ba đứa con đang tuổi ăn học'', cô Thu Hoài nói.
Khi cô giáo và các bạn ghé thăm là lúc Thông về nhà sau thời gian dài điều trị ở viện. ''Nhưng em khóa cửa không muốn nói chuyện, chỉ khóc mãi'', cô giáo kể. Thầy cô và bạn bè kiên nhẫn đợi Thông bình tâm hơn, mẹ cũng cố gắng khuyên nhủ. ''Nhưng con tủi thân lắm, con không còn giống các bạn nữa đâu'', Thông nói với mẹ. Mặc dù đồng ý mở cửa, khi mọi người bước vào, cậu bé vẫn nằm quay lưng vào tường, nước mắt giàn giụa.
Chị Nhi kể không chỉ khi về nhà mà cả ở viện, tự ti vẫn ám ảnh Thông. Mỗi lần mẹ và em đi từ Hà Tĩnh ra Hà Nội điều trị mất đến 9 tiếng ngồi xe khách. Bởi vậy họ hàng ở quê không ai tới thăm. Nhìn các bạn cùng phòng có bố mẹ chăm sóc, Thông càng thêm tủi thân.
'Các bạn có cha còn con thì không. Ước gì cha con vẫn sống, chỉ ở nhà thôi cũng được. Con nhớ cha lắm'', sau những đợt truyền hóa chất đau đớn, Thông thường hay khóc như thế.
Mẹ và hai anh trai của Thông cũng nghĩ nếu trên đời có hai chữ ''giá như'', họ ước cha và chồng mình vẫn còn.
Chỉ hai năm trước, cuộc sống của gia đình năm người vẫn trôi qua êm đềm. Anh Trung làm phụ hồ, lương tháng 7-8 triệu đồng, chị Nhi làm thuê lương hơn 3 triệu. Không giàu có nhưng đủ để nuôi ba con trai đi học như các bạn. Cuối năm 2022, sau cú ngã bất tỉnh khi làm ngoài đồng, anh Trung phát hiện ung thư phổi giai đoạn cuối, đã di căn sang não.
Chị Nhi tích cóp tiền và vay mượn, để anh ở bên bốn mẹ con thêm 5 tháng. Trong năm đó, Thông phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo. Anh trai của cậu, Lê Văn Thanh, hè này sẽ thi đại học, nhưng thấy gia đình gặp khó khăn nên phải nghỉ học đi làm, chăm lo cho mẹ và các em. Huỳnh, cậu con trai 16 tuổi, vừa tốt nghiệp lớp 10, thấy tương lai mơ hồ vì thiếu tiền.

''Nếu có chồng, có cha bên cạnh, mẹ con tôi sẽ không cô đơn như thế này'', chị nói.
Mùa hè này, khi bạn bè tụ tập tổng kết năm học, cũng là lúc Thông được bác sĩ cho về nhà nghỉ ngơi sau thời gian dài điều trị. Bữa tổng kết, cô Thu Hoài gọi cho chị Nhi hỏi xem nếu con đã về thì các cô có qua đón đến liên hoan cùng các bạn không. Người mẹ hỏi ý kiến con, nhưng Thông lắc đầu từ chối.
''Con lo sợ bạn bè trêu chọc'', cậu bé nói. Chị Nhi khuyên con không cần phải tự ti, nếu muốn đến lớp, mẹ sẽ đưa con bằng xe máy, nhưng con vẫn không đồng ý. ''Tôi buộc phải gọi cho cô giáo nói là con chưa kịp về'', chị kể lại.
Hiện tại, Thông đã trải qua 10 lần truyền hóa chất trong phác đồ 18 lần. Chị Nhi cho biết, dù phải hy sinh tất cả để con sống, chị sẵn lòng. 'Chồng tôi đã ra đi, nếu con cũng ra đi hoặc sống trong nỗi đau, tôi cũng không còn muốn sống nữa'', người mẹ chia sẻ.
Phạm Nga
Với mục tiêu thắp lên hy vọng cho trẻ em khó khăn, Quỹ Hy vọng phối hợp với Dự án Mặt Trời triển khai chương trình Mặt Trời Hy Vọng. Mỗi sự đóng góp từ cộng đồng là một tia sáng gửi đến tương lai của đất nước. Độc giả có thể xem thông tin chi tiết về chương trình tại đây