Genie là một trong những trường hợp đáng thương nhất trong lịch sử của Hoa Kỳ, cô bé đã phải chịu đựng sự lạm dụng nghiêm trọng đến mức giống hệt 'người rừng' hơn là một đứa trẻ bình thường.

Genie đã phải sống một mình trong căn phòng và bị xích vào chiếc ghế bô suốt 10 năm đầy cô đơn.
Khi phát hiện ra vào năm 1970, cô bé đã 13 tuổi và vẫn mặc tã. Sau khi được điều trị và hỗ trợ, Genie cuối cùng đã có thể nói chuyện với các nhà nghiên cứu và kể lại cuộc sống cô bé từng trải qua - một cuộc sống không có tương tác, không nói chuyện và thậm chí ngủ trên chiếc ghế bô đó.
Cha mẹ của Genie chỉ cung cấp đủ thức ăn để sống qua ngày. Cô bé bị giam giữ trong căn phòng tối tăm, không có cửa sổ và không được học cách giao tiếp như các đứa trẻ khác.
Sau khi được phát hiện, Genie bắt đầu học nói và học cách sử dụng ngôn ngữ phi ngôn ngữ.
Cuối cùng, Genie có thể hiểu và sử dụng một số từ và câu đơn giản, mặc dù thường không đúng ngữ pháp. Mặc dù cô bé đã mở rộng từ vựng của mình, nhưng vẫn không thể sử dụng ngôn ngữ thành thạo và đúng ngữ pháp như người bình thường.

Susan Curtiss, một sinh viên tốt nghiệp ngành ngôn ngữ học từ UCLA đã đặt cho cô bé cái tên là 'Genie'. 'Khi chúng ta nghĩ về một thiên thần, chúng ta sẽ luôn nghĩ tới những điều kì diệu hay bất cứ điều gì trong trí tưởng tượng tốt đẹp của trẻ thơ', Susan Curtiss nói.

Genie có một thói quen rất kỳ lạ là đi bộ giống như một chú thỏ, liên tục nhổ nước bọt và tự tự đập vào người mình, nhưng cô bé lại không nói hay làm ồn. Curtiss nghĩ rằng có thể trước đó cô bé đã bị cha mẹ của mình đánh vì gây ra sự ồn ào.

Genie là trường hợp lo lắng nhất mà Jay Shurley - một chuyên gia về sự giam cầm đơn độc từng thấy. 'Giam cầm đơn độc luôn là hình phạt nặng nhất, và theo kinh nghiệm của tôi, hậu quả của nó là các triệu chứng căng thẳng nghiêm trọng ngay sau 15 phút đầu tiên. Và không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra trong tâm trí của một người khi điều đó kéo dài tới 10 năm', Jay Shurley chia sẻ.

Mẹ của Genie là một phụ nữ lớn tuổi khiếm thị và tự cho mình cũng là nạn nhân. Bà trách cha của Genie vì đã lạm dụng cô bé. Khi Genie còn nhỏ, cha của cô đã cho rằng Genie bị 'chậm phát triển' và cô bé bị cô lập trong căn phòng đó.

Sau khi chính quyền phát hiện ra Genie, cha của cô quyết định tự tử bằng súng. Trong bức thư tuyệt mệnh, ông viết rằng 'Thế giới này sẽ không bao giờ hiểu'.

Khi nghiên cứu và xét nghiệm được tiến hành để chẩn đoán tình trạng của Genie, nghiên cứu về giấc ngủ chỉ ra rằng sóng não của cô bé rất bất thường. Một số nhà nghiên cứu như Shirley nghĩ rằng điều này là do cô bé đã bị tổn thương não ngay từ khi mới sinh. Tuy nhiên, những người khác như Curtiss không chấp nhận quan điểm đó. Trong suốt quá trình nghiên cứu về Genie, cô bé đã cho thấy sự cải thiện trong sự phát triển thần kinh, nhưng điều này không giống nhau ở trẻ em và người trưởng thành.

James Kent, một nhà nghiên cứu khác trong nhóm nghiên cứu về Genie, nghĩ rằng tình trạng của cô bé có thể cải thiện nếu cô có mối quan hệ ý nghĩa với những người xung quanh. Ông bắt đầu cho Genie ăn sáng và kể chuyện vào buổi tối, và chúc ngủ ngon bằng những nụ hôn như những bậc cha mẹ luôn dành cho con của mình.

Ban đầu, Genie không có bất kỳ sự thay đổi nào đối với nỗ lực và tình cảm của Kent. Nhưng một ngày nọ, Genie bỗng bất ngờ cau mày và nắm chặt tay ông khi ông cố rời đi. Cô bé không muốn Kent rời xa.

Nhưng bước tiến đầu tiên trong quá trình giáo dục Genie lại đến từ một buổi học với giáo viên ngôn ngữ Jean Butler. Jean nói với Genie, 'Bạn buộc dây giày lại, và sau đó chúng ta sẽ nói với bác sĩ Kent những gì bạn có thể làm'. Mặc dù nghe có vẻ khó hiểu, nhưng ngày đó Genie đã liên tục lặp lại các từ của bác sĩ. Và trong mùa xuân năm đó, Genie đã học và biết được hơn 100 từ. Lúc này, nhóm nghiên cứu đặt ra câu hỏi, liệu Genie có thể phục hồi hoàn toàn như những đứa trẻ bình thường không?

Sau khi được phát hiện, Genie đã có sinh nhật đầu tiên - một bữa tiệc sinh nhật 14 tuổi tại Bệnh viện Nhi đồng Los Angeles.

Trong quá trình điều trị, tính cách rụt rè của Genie cũng đã được cải thiện, và thay vào đó là sự tò mò với thế giới tự nhiên xung quanh. Đi bất cứ đâu với cô bé cũng trở thành một cuộc phiêu lưu hấp dẫn.

'Cô bé có cách kết nối với mọi người và tiếp cận mà không cần nói gì', David Rigler, người đàn ông sẽ đóng vai trò là cha mẹ nuôi của Genie trong nhiều năm.

Rigler nhớ lại một trong những trường hợp đó. Một cậu bé đã tặng cho Genie chiếc xe cứu hỏa đồ chơi mới mua của mình, hai đứa trẻ đã chẳng nói bất cứ một câu nào mà chỉ đi qua nhau trên phố.

Sau đó, Genie đã đến sống cùng Butler. Đội ngũ chăm sóc của cô nghĩ rằng một môi trường nuôi dưỡng ổn định sẽ giúp cho Genie phát triển tốt hơn.

Genie phát triển niềm đam mê với các vật phẩm như chai lọ và hộp đựng - hành vi này được thể hiện ở nhiều trẻ em bị lạm dụng nghiêm trọng khác.

Nhưng Butler lo ngại nhất là những thử nghiệm và nghiên cứu có thể làm tổn thương sức khỏe của Genie, và cô bắt đầu hạn chế các cuộc thăm của nhóm nghiên cứu. Nhưng Curtiss lại nghĩ rằng Butler làm điều đó và sử dụng Genie để trở nên nổi tiếng.

Cuối cùng, Genie được đưa ra khỏi nhà của Butler và chỉ sau vài giờ ở bệnh viện Nhi đông, cô bé đã tìm được một người nuôi dưỡng mới là David Rigler - một nhà tâm lý học tại bệnh viện Nhi đồng. Với bác sĩ không thể thay thế vai trò của cha mẹ, nhóm nghiên cứu tin rằng một chuyên gia tâm lý sẽ mang lại hạnh phúc cho cô bé.

Vợ của Rigler - Marylin trở thành giáo viên mới của Genie.

Marilyn dạy Genie cách thể hiện sự tức giận của mình ra bên ngoài, cách hét lên trong các tình huống thích hợp.

Cuối cùng, Genie cũng có thể sử dụng từ ngữ để diễn đạt cảm xúc của mình. Cô bé sẽ nói 'rough time' và bày tỏ khuôn mặt giống như người phụ nữ lớn tuổi này, đồng thời sẽ vẫy ngón tay nếu cô bé cảm thấy rất khó chịu, trong khi nếu chỉ vẫy tay thì điều đó có nghĩa là không phải vấn đề lớn.

Tại đây, Genie tiếp tục chứng minh sự phục hồi của mình, cô bé có thể đọc và bắt đầu đi học mẫu giáo. Lúc này, nhóm nghiên cứu hy vọng rằng cô bé có thể phục hồi hoàn toàn.


Rigler thậm chí đã dạy cho Genie ngôn ngữ ký hiệu. Ông cho rằng các nhà trị liệu trước đây đã mắc sai lầm khi họ quá tập trung vào ngôn ngữ nói.

Mặc dù những tiến bộ của Genie là rất lớn, nhưng thực sự cô bé vẫn không thể giao tiếp được một cách đầy đủ như bình thường. Cô bé có thể nhận biết được từ vựng nhưng không thể sắp xếp chúng theo đúng với ngữ pháp thông thường.

Nhưng vào mùa thu năm 1974, Viện Sức khỏe Tâm thần Quốc gia Hoa Kỳ đã thu hồi tài trợ cho việc điều trị và nghiên cứu của Genie vì những ranh giới giữa gia đình nuôi dưỡng và nhóm nghiên cứu luôn không được rõ ràng và không thể tạo được những hồ sơ lưu giữ. Mẹ đẻ của Genie thậm chí đã kiện cả nhóm nghiên cứu và bệnh viện với cáo buộc nghiên cứu đã làm hỏng sự phục hồi của Genie vì xét nghiệm quá mức.

Sau đó, mẹ của Genie được tha bổng mọi tội danh và nuôi dưỡng Genie. Nhưng thật không may, người mẹ này lại cảm thấy việc chăm sóc cô bé quá khó khăn nên đã gửi cô bé cho một cặp cha mẹ nuôi khác.

Sau khi được nhận nuôi, không lâu sau cô bé đã phải trở lại bệnh viên Nhi đồng vì bị đánh đập do Genie đã nôn mửa. Lần này cô bé tỏ ra rất hoảng sợ và không chịu mở miệng. Tất cả những gì còn lại chỉ là sự im lặng.

Genie là một trong những ví dụ nổi bật nhất về học thuyết 'Critical Period Hypothesis' - ám chỉ một quãng thời gian cụ thể trong đó trẻ em có thể học ngôn ngữ và ngoài quãng thời gian đó, chúng sẽ không thể học ngôn ngữ một cách trôi chảy. Genie bị cô lập và không được nói chuyện trong quãng thời gian đó, và kết quả là cô bé đã không thể sử dụng thành thục đúng ngữ pháp được ngôn ngữ nào.