1. Bài số 1
2. Bài số 2
3. Bài số 3
4. Bài số 4
5. Bài số 5
6. Bài số 6
7. Bài số 7
8. Bài số 8
Bài thứ 1: Câu chuyện ngắn về thầy cô giáo đặc sắc và ý nghĩa
Nghe nói mùa thu là thời kỳ của tình yêu và sự tựu trường, nơi mà những ước mơ bắt đầu nảy mầm. Tuy nhiên, mặc dù có nhiều lí do để chờ đón mùa thu, nhưng tôi lại thích mùa hè hơn. Mùa hè với tiếng ve kêu râm ran, hoa phượng nở rực rỡ và những khoảnh khắc tuyệt vời bên bạn bè. Và hơn tất cả, mùa hè gợi nhớ về thầy của tôi.
Thầy tôi, đã ngoài 50 tuổi nhưng trông thầy trẻ trung hơn. Với bộ đồ giản dị, chiếc áo sơ mi xanh và quần đen, mái tóc bạc pha trộn với màu của sự trải nghiệm. Thậm chí, có học sinh nói rằng màu tóc của thầy giống màu của bụi phấn. Nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt thầy là điều tuyệt vời nhất. Nhưng đôi mắt của thầy mới là điều tôi nhớ mãi. Sáng và trìu mến, chúng tỏ sự trải qua nhiều sóng gió. Tuy nhiên, đôi mắt ấy vẫn tràn đầy tình thương, luôn tạo niềm tin lớn cho chúng tôi.
Khi bước chân vào lớp 1, mọi thứ đều mới mẻ và xa lạ với tôi, một đứa trẻ nhỏ. Việc rời khỏi nhà để bước vào thế giới lớn là một thách thức. Tôi nhớ rõ lúc phải xa mẹ, bước vào lớp học.
- Nam, vào lớp với bạn bè đi con. Nhìn xem có ai còn bám lấy mẹ như con không? - Mẹ nói.
- Không! Con không muốn đi học. Mẹ cho con về ngay! - Tôi hét lên mặc kệ những ánh nhìn lạ lẫm từ bạn bè và ánh nhìn giận dữ từ mẹ. Tôi nghĩ rằng nếu tôi tiếp tục như vậy, mẹ sẽ đưa tôi về. Tôi tiếp tục gào thét 'Con muốn về', ngồi xuống đất để làm mẹ khó xử. Bất ngờ, một người đàn ông già bên cạnh tôi nói:
- Em là học sinh mới đúng không? Hãy đứng lên và vào lớp 5 phút thôi. Nếu sau đó em không thích, em có thể về với mẹ. Được không?Tôi nhìn mẹ, mẹ gật đầu đồng ý. Thầy giúp tôi đứng lên và vào lớp, tôi bước vào thế giới mới với quyển sách Tiếng Việt mà thầy đưa. Từng trang sách mở ra như cánh cửa dẫn tôi vào thế giới của kiến thức và kỳ diệu. Thầy nói rằng sau này tôi sẽ được biết đến những điều tuyệt vời, cảm nhận vẻ đẹp của thế giới và hiểu biết về cuộc sống. Rồi thầy nhìn xa xăm, nhẹ nhàng nói:
- Em có thấy những chú chim ấy không? Những chú chim được sinh ra từ quả trứng, được chim mẹ ấp ủ để sau cùng chúng có thể bay ra khỏi tổ đến những vùng đất mới, những đỉnh cao mới. Em cũng vậy, chỉ khi em bước ra khỏi vòng tay của mẹ, em mới có thể bay cao và xa như những chú chim kia. Dù em có hiểu không, thời gian sẽ giải đáp tất cả, em nhé. Năm phút ngắn ngủi trôi qua. Thầy hỏi: 'Vậy giờ Nam còn muốn về với mẹ không?'. Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu ngượng nghịu như một đứa trẻ có lỗi với mẹ. Thầy và mẹ cười, họ hiểu rằng tôi muốn ở lại đây, ở lại với thầy để được khám phá những điều kỳ diệu, những điều mà ngôi nhà nhỏ của tôi không thể mang lại. Đó là buổi học đầu tiên mà tôi sẽ nhớ mãi, buổi học mà Thượng Đế đã ban tặng một người thầy, người cha dẫn dắt tôi trong những bước đi đầu tiên của cuộc sống.
Thời gian trôi qua, thầy đã giảng cho tôi biết bao điều mới mẻ. Tôi không thể quên những buổi hát của thầy, giọng ca ấm áp tràn ngập tình thương. Khi thầy giải quyết xung đột giữa các học sinh, thầy trở nên nghiêm túc và quyết đoán, tạo nên bài học quý giá về đối nhân xử thế. Nhưng với tôi, thầy đẹp nhất khi giảng bài, hình ảnh của một người chèo đò cẩn trọng, mang đến cho chúng tôi những tri thức mới lạ. Hình ảnh của thầy, một tay cầm sách, tay còn lại cầm phấn viết trên bảng, giản dị và thiêng liêng. Những ngày tươi đẹp ấy trôi qua trong đôi mắt trong veo của tôi.
Nhưng tôi chỉ học cùng thầy đến lớp 3, sau đó, do lý do gia đình, chúng tôi phải chuyển về một huyện nhỏ ở Hà Nội. Những giờ giảng của thầy, ánh mắt và lời khen khi tôi thành tích cao vẫn in sâu trong tâm trí tôi. Nay, tôi là sinh viên năm thứ nhất của trường Đại học Sư phạm Hà Nội, lớn lên và trưởng thành hơn rất nhiều. Hôm nay, tôi quay trở lại thăm trường cũ, quay trở lại nơi bắt đầu những bước đi đầu tiên. Trong niềm hân hoan, tôi nhận được một tin đau lòng... thầy đã ra đi. Thầy mất đã một tháng vì căn bệnh ung thư nặng nề. Trái đất như rung chuyển, tôi ngã quỵ. Những giọt nước mắt hối hả lăn trên gò má. Tôi hối hận vì sao không về thăm thầy, không viết lá thư cho thầy, giờ đây đã quá muộn, những ký ức tuyệt vời về tình thầy trò đã tan vào dĩ vãng, thầy đã trở về với cát bụi. Con đã về rồi thầy ơi, ngôi trường xưa vẫn đó, lớp học kia, bàn ghế ấy, nhưng thầy ở đâu? Bỗng một cơn gió thoáng qua, tôi nhớ lời thầy dạy:
- Khi buồn, hãy gửi lòng vào gió. Gió sẽ mang đi những tâm sự của em. Tôi đứng dậy, thấy cơn gió làm xào xạc lá rơi khắp sân trường, tôi cảm thấy như thầy vẫn ở đây. Gió ơi, hãy đi xa và nếu gặp thầy ở phương xa, hãy chuyển lời ân tình: 'Thầy ơi, con nhớ thầy nhiều lắm'.
Để có thêm tư liệu cho bài viết Truyện ngắn về thầy cô giáo hay và ý nghĩa, các em cần tham khảo Những câu nói độc đáo từ thầy cô và viết Cảm xúc về thầy, cô giáo, từ đó nâng cao kỹ năng viết văn của mình.
Truyện ngắn ngày 20/11
Bài thứ hai: Truyện ngắn về thầy cô giáo đặc sắc và ý nghĩa
Những chiều mưa mùa thu mang theo hương thơm từ đất, làm dịu đi cái nắng oi ả của mùa hè. Những cành bằng lăng tím trước cửa chùng xuống, trĩu nặng với hạt mưa. Nhìn ra phố vắng, tôi nhớ một mùa mưa xa xưa. Ký ức về trường, về lớp, về cơn mưa chiều chia tay ùa về như một bức tranh sống động, từng chi tiết rõ nét...
Lúc đó, tôi mới bước chân vào lớp sáu. Thầy Toán tên Hùng, khác biệt với những thầy khác. Thầy không cao lớn, mắt ấm áp, nhìn sâu và đôi khi tràn đầy nỗi buồn thầm kín. Giọng nói thầy trầm, ấm, truyền cảm. Thầy hiền lành, giản dị, chỉ mặc quần đen áo nâu sờn nhưng luôn gọn gàng. Thầy viết chữ không đẹp, nhưng thẳng, ngắn, đều. Học trò kính nể vì sự giản dị và chân chất của thầy.
Thầy thường đi dạy trên chiếc xe máy cũ, dù lỗi thời nhưng thầy vẫn giữ. Khi xe hỏng giữa đường, thầy phải dắt đi sửa, nhưng thầy vẫn cười, nói: 'Xe thầy lại dở chứng ấy mà!'. Nghe nói nhà thầy ở xa, vợ thầy bán trái cây ở chợ. Thấy thầy chở trái cây trên xe máy, chúng tôi cười chào, hét lớn, thầy vẫn hiền lành chào lại.
Năm đó, gần kỳ thi học kỳ Một, trời bất ngờ bão lụt. Ba mẹ bảo nghỉ học, nhưng tôi quyết đòi lên lớp. Lớp trống lẻ, chỉ có vài giáo viên, thầy Hùng đến lớp mặc áo mưa rách vì gió. Tính mình nghịch ngợm, chúng tôi chuẩn bị kéo nhau về nhưng thầy Hùng đến đúng giờ. Thầy, dù mưa gió, vẫn dạy vì sợ chúng tôi đến trường mà không thấy thầy.
Nhớ ngày đó, tôi học giỏi nhưng nghịch ngợm. Thầy Hùng kính trọng tôi, nhưng tôi thường xuyên hùa với bạn bè và chọc phá thầy, đặc biệt khi thấy thầy giao trái cây ngoài chợ. Thậm chí thầy cười, không tỏ thái độ khi chúng tôi quậy phá. Tôi cảm thấy hối hận sau mỗi trò đùa.
Học kỳ Hai, thầy trở nên khó tính hơn. Thậm chí có đồn thầy không ưa lớp tôi. Chúng tôi cảm thấy khó chịu vì thái độ của thầy, nhưng không ai biết thầy ốm đến mức nào. Một ngày, thầy bất ngờ không dạy nữa. Chúng tôi sung sướng vì được nghỉ mà chẳng quan tâm thêm điều gì. Chẳng ai biết tâm trạng thầy lúc ấy như thế nào.
Ngày đó, chúng tôi chỉ biết vui mừng vì được nghỉ học. Dù có nghe đồn thầy ốm, nhưng không ai quan tâm. Mà có muốn thăm thầy cũng khó, vì nhà thầy xa, ba mẹ bận công việc. Đầu óc trẻ con lúc đó chỉ biết nghỉ mà không nghĩ đến lo lắng.
Một ngày cuối mùa hạ, tiếng ve vang lên như bản hòa nhạc buồn. Lớp tôi sau tiết thể dục, đám học sinh bất ngờ trước văn phòng. Tôi chạy lại và nghe tin 'Thầy Hùng mất rồi! Tai biến hôm qua.' Tin sốc làm chân tôi muốn khụy xuống. Mưa đến, tôi đứng dưới màn mưa, đôi mắt đẫm nước...
Chúng tôi hiểu thầy hiền lành, ít nói, nhưng lòng kính trọng thầy sâu sắc. Thầy xem chúng tôi như con cái. Thậm chí khi chúng tôi nghịch ngợm, thầy vẫn giữ sự hiền lành. Gương mặt thầy không bao giờ ám ảnh, chỉ để lại nụ cười ấm áp trong tâm trí chúng tôi.
Nhớ về thầy, về những kỷ niệm trong cơn mưa hạ. Thầy từng phát bệnh từ giữa học kì Hai nhưng vẫn dạy với sự mệt mỏi. Thầy gượng bước để truyền đạt kiến thức cho chúng tôi. Con chỉ ước thầy sống lại một phút để nghe lời cảm ơn và xin thầy tha thứ cho những phút bất kính với thầy.
Bài số 3: Truyện ngắn về thầy cô giáo hay và ý nghĩa
Hồi đầu học tiếng Anh, chúng tôi phải đạp xe hơn 3km đến nhà thầy giáo để học. Trong ngôi nhà cấp 4 nhỏ, thầy giáo dạy 4 học trò với những bài học tiếng Anh vỡ lòng. Mỗi buổi học chỉ 500 đồng, cách đây 12 năm. Bàn giường làm từ xi măng, bảng đen treo trên tường, chúng tôi học những câu hello, goodbye... thầy giảng dạy.
Nghe thầy kể về thời trai trẻ ước mơ nơi Nga xa xôi, về mối tình xa cách. Thầy sống lập dị và sống lầm lũi trong mắt làng. Nụ cười ấm áp trước chúng tôi, nhưng quay đi là khó hiểu khiến tôi thích nhìn thầy cười.
Thầy, như bao người nông dân, trồng lúa, đặt rớ tôm. Bể tôm xi măng là nơi chúng tôi thường xuyên chơi, thích thú nhìn thầy rối rít la mỗi khi nghịch ngợm. Những ngày thầy giáo nói về ngoại ngữ mà thầy yêu thích, chúng tôi làm thầy bận rộn hơn, lo cho sự phát triển của chúng tôi.
10 tuổi, học tiếng Anh ở nhà thầy, chúng tôi hồn nhiên không biết giá trị của mỗi buổi học. Thầy dạy bằng tấm bảng đen xi măng, nụ cười lạ của thầy làm tôi nhớ mãi. Kí ức về thầy như những con sóng, không thể giữ mãi. Tôi mong thầy tìm thấy phép màu của mình, nơi có nhiều ước mơ và nụ cười thầy thuộc về.
Chuyện ngắn độc đáo về những người giáo viên
Bài số 4: Truyện ngắn về thầy cô giáo đặc sắc và ý nghĩa
Gửi đến những người chèo đò trên dòng sông xưa.
Gửi lời tri ân đến thầy cô, những người chèo lái cuộc đời xuôi ngược mỗi ngày...
Hình ảnh thầy vẫn rõ trong ký ức, mái tóc phủ mờ dáng hiện, chiếc cặp sách đâu đã cũ, và nụ cười ấm áp giữa những vết chân chim thời gian đã in sâu...
Bụi phấn rơi như những dòng hạt mưa trắng, rơi lên tâm hồn trẻ con, những bài học về cuộc sống được Thầy truyền đạt. Ngày xưa, chúng con chưa biết rằng ước mơ là chìa khóa mở cánh cửa cho tương lai, dù nó giản dị hay phức tạp. Bảng đen, tờ giấy trắng, lời dạy của Thầy là hành trang dẫn lối chúng con bắt đầu với những ước mơ nhỏ bé ấy!
Thuở ấy, chúng con chưa hiểu rằng cuộc sống không chỉ có những bà tiên và ông bụt, và những nguyên tắc đơn giản như lòng tin, sự chân thành. Cuộc sống vốn là bài toán khó, chỉ khi trải qua chúng ta mới nhận ra từ 'trải nghiệm' chứ không có lời giải nào hoàn hảo. Thầy dạy chúng con cần có đôi mắt sáng và trái tim biết yêu thương, để đối diện với thế giới mà tránh xa những ý đồ xấu xa, toan tính của những kẻ độc ác.
Thuở ấy, chúng con chưa biết rằng 'tha thứ' là một hành động đẹp, đẹp bằng chính từ 'yêu'. Thầy dạy chúng con đừng từ chối những lời xin lỗi, không giữ lại sự oan trái, và không nên giữ những gì đã qua. Trái tim không biết tha thứ là trái tim đã chết, con người không biết tha thứ vẫn chỉ là tượng gỗ đá.
Thuở ấy, chúng con chưa hiểu rằng người bạn lấm lem bùn đất bên cạnh có thể đã cống hiến hết mình cho gia đình, người lớp kế bên có thể là người hy sinh thức khuya chăm sóc người thân ốm. Những câu chuyện ẩn sau những ánh mắt ngây thơ của trẻ con, Thầy dạy chúng con nhìn thấu và chăm sóc tình cảm xung quanh, trân trọng những điều giản dị nhưng vô cùng quý báu. Bởi đôi khi, yêu thương chỉ có thể là quá muộn... khi sự hời hợt và vô tâm đã làm mất khoảng cách giữa con người.
Thuở ấy, chúng con chưa biết rằng cuộc đời luôn xoay vòng. Những khúc cua, những quãng đường gập ghềnh là những phần không thể thiếu. Đừng mơ tưởng rằng cuộc sống chỉ là một đường thẳng... Nếu cuộc đời con không có những chông gai, nó đã trở nên vô nghĩa từ lâu. Thầy dạy chúng con phải nhìn nhận thất bại, đừng dừng lại khi gặp khó khăn... Nửa cuộc đời con đã trôi qua như những lời thầy dạy, con đã lớn thêm một chút rồi, thầy ơi...
Bài số 5: Truyện ngắn về thầy cô giáo hay và ý nghĩa
Trò yêu mến Thầy vì những bài học sâu sắc mà Thầy đã truyền đạt trong từng giờ học. Những đoạn văn, những bài thơ, Thầy đã giúp trò hiểu về cuộc sống, con người, và chính bản thân mình, biết sống trọn vẹn hơn. Giọng nói ấm áp, bài giảng tinh tế của Thầy khiến mỗi giờ học văn trở nên thú vị. Tất cả trò đều bị cuốn hút, hâm mộ cách Thầy truyền đạt kiến thức vô tận. Mong sao trò có thể hiểu hết những gì Thầy muốn truyền đạt.
Thầy là nguồn động viên, lúc nào cũng khoe về những học trò giỏi của mình. Ban đầu trò cảm thấy khó chịu, nhưng sau đó nhận ra đó là nguồn động lực. Thầy muốn lời khoe sẽ thúc đẩy các trò cố gắng hơn.
Vóc dáng nghệ sỹ của Thầy làm trò ấn tượng. Mái tóc dài, chiếc mũ nồi, và cặp kính khiến Thầy trở nên quyến rũ. Hình ảnh đó vẫn sống mãi trong ký ức của trò.
Tình yêu của học trò không chỉ là lòng kính trọng mà còn chứa đựng tình cảm của một người con. Trò cảm nhận được sự ân cần và quan tâm sâu sắc của Thầy. Mỗi lời quan tâm nhỏ của Thầy như một bài thuốc chữa lành tâm hồn con.
Thầy ơi, trò biết thầy đã buồn nhiều vì trò lười học. Trò xin lỗi thầy và hứa sẽ cố gắng nhiều hơn. Thầy không cần lo lắng, trò sẽ nỗ lực hết mình.
Ngày 20/11 lại về, nhưng năm nay thầy đã rời xa bảng đen, không còn học trò và những giọng giảng của thầy. Trò muốn gửi lời tri ân sâu sắc nhất đến thầy, người luôn dành cả đời mình để truyền đạt kiến thức và tình cảm cho học trò. Thầy giáo dạy văn của trò, luôn chiếm vị trí đặc biệt trong trái tim biết bao thế hệ.
Bài số 6: Truyện ngắn về thầy cô giáo hay và ý nghĩa
Thầy ơi, em dành thời gian này để viết lời tri ân đến thầy. Em đã vượt qua kỳ thi tốt nghiệp nhờ sự hướng dẫn tận tâm của thầy. Mặc dù em đã trượt kỳ thi đại học, nhưng em không bao giờ quên công lao và tâm huyết của thầy.
Niềm tin của em vững chắc như thành trì, dù sau kỳ thi đại học em trượt. Em hiểu rằng điều đó là chân lý sau những ngày tháng chơi trò và lười biếng. Em tri ân thầy vì đã dìu dắt em qua những khó khăn và giúp em vượt qua kỳ thi tốt nghiệp.
Thầy ơi!
Buổi sáng thức dậy, em, một chàng trai mười bảy tuổi, đối mặt với những khó khăn của cuộc sống. Không có nghề, không nơi học, và đôi khi không có tiền. Nhưng em hiểu rằng con người cần phải có cách sống, học hỏi, và mày mò để tự mình khám phá cuộc sống.
Thầy ơi, hạnh phúc thực sự khi em phát hiện ra khả năng của mình mà không cần đến đèn sách hay tu dưỡng. Dù có khó khăn, nhưng em luôn giữ cho mình là một công dân tốt, một người truyền đạt giá trị lương thiện. Em đã học được từ thầy rằng lương thiện luôn là con đường đúng.
Cách thành đạt lương thiện rất đơn giản, chỉ cần theo đuổi lời khuyên trong quảng cáo. Em nhận thức rằng cuộc sống có nhiều cách tiếp cận, từ việc chọn sữa, tã lót đến thuốc bổ. Mỗi quyết định đều ảnh hưởng đến cuộc sống và sự phát triển của con người. Thậm chí, cách em chọn loại keo dán cũng ảnh hưởng đến sự phục hồi sau chấn thương. Nhưng em cũng nhận thức rằng sự phát triển không chỉ là cơ bắp mà còn là tác phong và thái độ. Thầy yên tâm, em đã khám phá nhiều điều qua ti vi.
Để thành công, em chỉ cần biết chọn đúng hãng máy bay. Để yêu và chia sẻ, chỉ cần chọn sim điện thoại đúng. Để tự tin, em chỉ cần chọn dầu gội đầu phù hợp. Khi lập gia đình, để hạnh phúc, chỉ cần chọn loại bột nêm hay loại xe hơi.
Thầy ơi, em nhận ra rằng để thành công, loại xà bông tắm và cách uống bia cũng quan trọng. Để trở thành người cao quý, công nghệ điện thoại giúp em. Tuổi già, sức yếu, không lo vì có thuốc trị viêm đại tràng và thuốc dưỡng não.
Thầy ơi!
Biển học vô bờ và chúng ta sống trong thế kỷ thông tin. Ti vi không chỉ hướng dẫn cách chọn mà còn tự động chọn giúp em. Đừng lo lắng về tương lai của em, thầy nhé. Chúc thầy sức khỏe và nếu thầy khó ngủ, hãy dùng 'Hoạt huyết dưỡng não', sẽ khỏi ngay.
Bài số 7: Truyện ngắn về thầy cô giáo hay và ý nghĩa
Cuối thu, tiết trời lạnh dần. Những chiếc lá cuối cùng rơi theo gió. Bầu trời xanh thẳm, sóng trắng nhẹ. Cảnh vật yên bình! Màn sương nhỏ giọt trắng làm tăng thêm sự cô đơn trong tâm tôi.
Người ta thường nói mưa làm buồn, nhưng khoảnh khắc này còn ý nghĩa hơn! Tôi liên tục hồi tưởng về thời thơ ấu, những ngày cắp sách đi học. Một kỷ niệm đặc biệt về một lần làm thất vọng người tôi kính trọng!
Dù có nhiều suy nghĩ ban đầu, tôi dần mất niềm đam mê. Bài tập làm tôi chán nản, và tôi mất ổn định. Cả đêm chủ nhật, tôi làm bài tập khi mọi người khác đều nghỉ ngơi. Bực tức và căng thẳng, tôi đưa cây viết đi và tự hỏi: 'Muốn ra sao thì ra!'
Cuối cùng, tôi phải chấp nhận thất bại! Gấp tập vở lại, cuộn mình vào chăn. Trong sự êm ái và quyến rũ của giấc ngủ, lo lắng không ngừng ám ảnh tôi. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ như tan biến... Sáng hôm sau, tôi thức dậy muộn. Nhanh chóng ăn và đi học, nhưng tâm tư lo lắng. Đến lớp, tôi cảm thấy run sợ! Tay và trán tôi đẫm mồ hôi. Cảm giác lo lắng trỗi dậy! Tôi cố hơi từng nhịp, nhưng bạn bè chỉ nói tôi nên làm bài. Tôi từ chối giúp đỡ, bảo họ tự làm tốt hơn. Thậm chí chưa đọc đề, hôm nay tôi làm mọi thứ ngược lại! Sau khi điểm danh, thầy bắt đầu chấm bài. Tim tôi đập mạnh khi thầy kiểm tra danh sách. Tôi cười, nói chuyện, che giấu sự lo sợ và tiếng tim đập mạnh! Rồi thầy dừng, nhìn chăm chú vào tôi. Thầy mỉm cười, làm tôi kinh hãi: 'Em lên làm bài đi!'.
Những lời đó như đánh thức tôi khỏi nỗi sợ hãi cũ, nhưng đồng thời mang lại nỗi sợ mới. Tôi đứng dậy, thú nhận mọi thứ với thầy. Tôi cúi gầm mặt, để mái tóc che mắt, không dám nhìn thầy. Hai tay tôi còn kẹp chặt nhau. Mắt tôi thấy nước mắt rơi, tạo thành dòng chảy trên quyển vở, nhưng bàn tay chai sạn nhẹ nhàng giữ lấy. Tôi nhìn lên, thấy thầy! Thầy trông khác lạ! Khuôn mặt thầy không biểu lộ cảm xúc. Nhưng tôi đọc được điều đó: thầy đang buồn! Rồi thầy đặt quyển vở xuống, quay trở lại bảng. Thầy viết vài điều. Tôi đoán chắc đó là ý kiến về bài làm của tôi! Cả tiết học, tôi vẫn còn cúi mặt!...
Tiếng chuông reo, bạn bè rời lớp như một đàn ong bùng tỏa. Tôi vẫn ngồi đó, im lặng. Tôi hối tiếc lắm! Tôi khóc, vẫn làm bài tập đó. Giá như tôi không lười biếng, giá như tôi làm bài tập, tôi sẽ không làm thất vọng thầy! Cảm giác khi làm thất vọng người tôi kính trọng, tin tưởng, thực sự tồi tệ! Tôi ước mặt đất không quay, thời gian ngừng trôi, đôi mắt mù lòa, để tôi không phải nhìn thấy vẻ buồn trên khuôn mặt thầy nữa! Tôi ngửa mặt lên, để nước mắt chảy trên bàn tay, xóa sạch tội lỗi... Bỗng, có một bàn tay nâng lên, lau nước mắt cho tôi, một bàn tay chai sạn! Tôi biết người có bàn tay như vậy, đó là thầy! Thầy đã ngồi bên tôi từ lúc nào. Tôi xin lỗi, nói trong nước mắt, và tôi lại cúi mặt. Nhưng bàn tay thầy nâng đầu tôi lên, để tôi nhìn thấy đôi mắt thầy. 'Em đã làm bài tập xong chưa?', thầy hỏi. Tôi chỉ biết lắng nghe và gật đầu. Thầy nở một nụ cười, một nụ cười làm lòng tôi ấm áp, như lời nói 'tốt lắm!'. Thầy viết một con mười đỏ, là điểm của tôi. Dùng bút bi đỏ, thầy viết: 'Hãy giữ vững niềm tin vào chính bản thân mình!'...
Đã một thời gian dài kể từ đó! Nhưng tất cả vẫn theo tôi mãi. Đó là bài học quý báu dành cho tôi. Tôi nhớ rõ bàn tay, nụ cười và con mười viết bằng bút chì của thầy! Hãy cố gắng không làm thất vọng người khác. Nếu không, thế giới này sẽ trở thành nơi buồn bã!...
Bài số 8: Chuyện ngắn về thầy cô giáo và ý nghĩa
Sau mười năm, em quay trở lại, nhớ thầy cô, nhớ bè bạn. Đi qua dòng sông, hoa lau trắng như nỗi nhớ về thầy...
Bài học đầu tiên, thầy giảng về Đinh Tiên Hoàng, vị vua dẫn dắt dân tộc. Thầy kể về trận đánh trẻ con với cờ bông lau, hình ảnh ấy in sâu trong em. Nhưng thầy không bao giờ kể về bản thân, về cuộc sống quân ngũ, về cánh tay đã trở thành thương tích. Em nhớ những dòng chữ trắng trên bảng, thầy viết bằng tay trái xiên, hương cay cay...
Hồi đó, em và nhóm học sinh giỏi Văn tặng thầy một bó hoa lau trắng nhân ngày 20-11. Thầy rất xúc động, cắm bó hoa vào bình tre, nói về ý nghĩa của hoa lau trắng. Thầy chia sẻ về những ký ức, về mẹ, về đồng đội. Thầy kể, chữ đầu tiên thầy học là chữ '0'.
Mẹ Thầy từng dạy Thầy nhìn nắng qua mái nhà, thấy chấm tròn là chữ 0. Nhà lợp tranh mây từ công sức lớn lao của cha Thầy. Thầy học đếch đâu xa, từ mẹ học đếch đâu xa. Bài học bằng những củ khoai, những món quà nhỏ của mẹ làm nền cho kiến thức từ số 1 đến số 10, từ phép cộng đến phép trừ, nhân, chia. Giáo án trái tim, tấm lòng yêu thương là bí quyết mà mẹ dạy cho Thầy. Câu chuyện này là bài học về tình yêu và lòng nhân ái mà Thầy muốn chia sẻ.
Trong giấc mơ, tuổi thơ em trở lại bình yên, trong trẻo, những hình ảnh hoa lau trắng, những giá trị chưa ai viết hết. Đứng trước sông hoa lau trắng, Thầy là ngọn núi chở che mát mẻ suốt mùa nắng. Thầy giống như nơi bình yên em muốn trở về.
Mùa đông, hoa lau trắng bời bời trong gió. Thầy dạy em sức sống bền bỉ, diệu kỳ như loài hoa lau. Hình ảnh hoa trắng tinh khiết là biểu tượng của tình cảm mến thương của học trò dành tặng thầy cô. Thầy dạy rằng trái tim không biết tha thứ là trái tim đã chết, và con người không biết tha thứ chỉ là gỗ đá.
Ngoài ra, kỉ niệm về thầy cô và mái trường là một đề tài quan trọng mà các em cần quan tâm.