
“Chúng ta thật nhỏ bé và yếu đuối. Nghĩ mà xem, cuộc sống sẽ dễ dàng biết bao nếu có một chú cú mèo giúp xây tổ!”
“Phải rồi!” Một con khác nói. “Và mình có thể nhờ cậu ấy chăm sóc các cụ sẻ già và lũ sẻ non nữa.”
“Cậu ấy sẽ khuyên bảo chúng ta và canh chừng con mèo hàng xóm.” Con thứ ba nói.
Lúc này, ông sẻ già Pastus lên tiếng: “Hãy cử trinh sát đi khắp nơi và tìm một cái tổ cú bỏ hoang, một quả trứng, một con quạ non hay một con chồn nhỏ. Đây có thể là điều tuyệt vời nhất chúng ta từng có, ít nhất từ khi mở cửa Vạn Cốc Lâu ở khu sân sau.”
Cả đàn chim phấn chấn, và những chú chim sẻ ở khắp nơi cũng bắt đầu hò reo.
Chỉ có Scronkfinkle, gã chim sẻ chột mắt luôn cáu kỉnh, không tin tưởng vào sự khôn ngoan của việc này. Gã nói: “Đó sẽ là một việc làm ngu ngốc. Tại sao chúng ta không nghĩ đến chuyện thuần hóa cú trước khi đưa một thằng cha như thế về đàn?”
Pastus trả lời: “Việc luyện cú này xem ra khó lắm đấy. Tìm được một quả trứng cú cũng đủ khó rồi. Chúng ta cứ bắt đầu như vậy đã. Chúng ta có thể nghĩ về thử thách đó sau khi đã nuôi dạy được một chú cú.”
“Có một lỗ hổng trong kế hoạch này!” Scronkfinkle rít lên; nhưng lời nói của gã trở nên vô nghĩa khi cả đàn đã cất cánh để bắt đầu thực hiện chỉ thị của Pastus.
Chỉ còn lại vài chú sẻ. Chúng cùng nhau nghĩ cách luyện cú và nhận ra rằng Pastus đã đúng: chuyện này thực sự quá khó khăn, nhất là khi không có một con cú thật để thực hành.
Mặc dù vậy, chúng vẫn cố gắng hết sức vì sợ rằng đàn sẻ sẽ trở về với một quả trứng cú trước khi kịp tìm ra giải pháp cho vấn đề kiểm soát này.
Câu chuyện này không biết sẽ kết thúc ra sao, nhưng tác giả dành tặng cuốn sách này cho gã chim sẻ Scronkfinkle và những chú sẻ đồng hành.
Hãy tìm đọc cuốn Siêu Trí Tuệ để hiểu thêm về nỗi lo của gã chim sẻ Scronkfinkle nhé.