Trong những năm cuối cấp 3, chúng tôi thường ao ước về tương lai. Bạn tôi mong mình sẽ trở thành bác sĩ, còn người kia lại mơ mình sẽ trở thành giáo viên... Còn tôi, tôi luôn ấp ủ ước mơ trở thành một hướng dẫn viên du lịch, bởi tôi luôn yêu thích việc khám phá và du lịch khắp nơi.
Ước mơ ấy đã bắt đầu nảy nở trong một buổi chiều hè trước khi bước vào năm học cuối cùng ở trường cấp 3. Chúng tôi cùng nhau tham quan Hang Phong Nha - Kẻ Bàng ở Quảng Bình, quê hương của tôi. Nhìn thấy cô hướng dẫn viên du lịch mặc chiếc áo dài truyền thống, duyên dáng dẫn dắt và giới thiệu cho đoàn du khách nước ngoài, tôi bị cuốn hút...
Ước mơ của tôi đã trở thành hiện thực một cách nhẹ nhàng khi điểm thi đại học của tôi năm đó (2012) vượt qua điểm chuẩn của ngành hướng dẫn viên du lịch tại một trường ĐH ở TP.HCM.
Tôi đã rời xa quê hương Ba Đồn để đến TP.HCM học tập. Nhưng sau khi bước vào trường đại học đó và tìm hiểu về chi phí học phí, tôi phải vội vàng... rút lui!
Chi phí học phí trong năm đầu không quá cao, nhưng chi phí thực tập trong các chuyến đi tour thì rất đắt đỏ, trong khi gia đình tôi lại không khá giả. Lương hưu mất sức của bố và lương công nhân của mẹ, dù chẳng cao lắm nhưng vẫn không đủ nuôi hai anh em tôi từ bé đến lớn, chưa kể hiện tại cả hai chúng tôi cùng học đại học.
Mỗi lần anh trai tôi (đang học tại Đại Học Kinh Tế TP.HCM) đóng học phí, mẹ lại phải đạp xe đi một vòng gặp bạn bè, người dân trong xóm vay tiền, sau đó về nhà mệt mỏi ngồi tựa tay lên trán thở dài. Tôi không thể thực hiện ước mơ của mình mà đặt thêm gánh nặng lên vai mẹ.
Một tháng sau đó, khi đang phân vân không biết nghề nào nên học, tôi nhận được thông tin về một trường Đại Học đang tuyển sinh ngành sư phạm mầm non. Và tôi đã quyết định ôn thi và trúng tuyển.
Sau khi nhận giấy báo nhập học, tôi mới dám thú nhận với mọi người. Bạn bè tôi ngạc nhiên. Ba tôi tức giận và gọi điện trách móc: 'Nuôi con bao năm để đi học, điểm thi đại học cũng không thấp, sao lại chọn nghề trông trẻ vất vả như thế?'.
Tôi hiểu rằng, việc ba hỏi như vậy là vì gần nhà tôi có một nhà trẻ. Mỗi ngày, tôi nhìn thấy những cô giáo ở đó đi sớm về muộn, phải 'đấu tranh' với các bé con của các công nhân, nông dân... một công việc thật khó khăn.
Mẹ tôi thầm thì thường xuyên, dù khó khăn đến mấy cũng sẵn lòng chịu đựng, để con gái học một nghề lành mạnh...
Biết ba mẹ không hài lòng với sự lựa chọn nghề nghiệp của mình, nhưng tôi vẫn quyết tâm đi đến cùng. Thời gian sẽ chứng minh cho ba mẹ thấy rằng tôi không sai.
Trải qua hai năm học tại trung cấp sư phạm, trong lòng tôi ấn tượng với nhiều kỷ niệm đáng nhớ. Thầy cô dạy bảo tận tình, bạn bè khắp nơi hỗ trợ và chia sẻ, cùng nhau vượt qua khó khăn trong học tập.
Chúng tôi phải học đủ mọi thứ: múa, hát, chơi nhạc cụ, chăm sóc vệ sinh và dinh dưỡng cho trẻ nhỏ, cũng như hiểu sâu về tâm lý trẻ... những điều mà trước đây ở trường phổ thông, tôi không bao giờ nghĩ sẽ phải học.
Tốt nghiệp rồi, nhưng vì không có hộ khẩu thành phố nên tôi phải đi xin việc ở các trường tư. Cuối cùng, tôi tìm được công việc ở một trường mầm non ở quận Tân Bình, nơi mà tôi đã thực tập trước đó. Tôi được nhận vào dạy lớp mầm non.
Khi bước vào nghề thực sự, tôi mới cảm nhận hết được trách nhiệm và những khó khăn của công việc này. Phải chăm sóc từng giấc ngủ, cùng nhau ăn từng bữa, quan tâm từng hơi thở, từng cơn ho của các bé, cùng dạy dỗ để trẻ phát triển nhân cách...
Mặc dù công việc này đầy gian nan, nhưng vẫn có không ít phụ huynh không hài lòng, đôi khi đánh giá nặng nhẹ không công bằng, khiến cho tâm hồn giáo viên trở nên nặng trĩu. Tuy biết nghề này đòi hỏi nhiều nhưng tôi vẫn tin rằng mình đã lựa chọn đúng, bởi tôi cảm nhận được tình yêu mà công việc này mang lại.
Nguồn: Báo Tuổi Trẻ