Từ tàu thiết giáp thành mẫu hạm không mẫu
Nhật Bản trong Thế chiến II thiếu tàu sân bay khá nghiêm trọng. IJN đã gửi bốn tàu sân bay để tấn công căn cứ Mỹ tại Midway vào năm 1942. Tuy nhiên, tàu sân bay Mỹ đã phản công thành công hạm đội Nhật Bản, làm chìm 4 tàu sân bay Akagi, Kaga, Soryu và Hiryu.
Bức tranh vẽ Shinano năm 1952.
Thực tế, Shinano ban đầu dự kiến hoàn thành vào năm 1945, nhưng IJN đã phải cấp tốc cải biên nó sau khi hai tàu sân bay khác bị chìm trong Trận Philippine vào tháng 6/1944. Các công nhân đóng tàu Shinano đã làm việc theo ca lên đến 16 tiếng mỗi ngày để đảm bảo tàu được hạ thủy sớm hơn dự kiến.
Hệ thống vũ khí quy mô
Shinano có trọng lượng giãn nước 65.800 tấn, dài 265,8 mét, rộng 36,3 mét với thủy thủ đoàn 2.400 người. Dù ngắn hơn so với USS Gerald R. Ford dài 337 mét, Shinano vẫn là con tàu lớn thứ hai thời bấy giờ.
Bắt nguồn từ việc thiết giáp hạm, IJN đã lên kế hoạch trang bị cho Shinano một loạt trang thiết bị ấn tượng. Do đó, dù đã được chuyển đổi, nó vẫn giữ được sự hùng hậu của mình. Ngoài đai thép dày từ 160–400 mm quanh thân tàu và sàn thép dày 75 mm để bảo vệ sàn đáp chống lại các cuộc tấn công, Shinano còn được trang bị 8 khẩu pháo lớn đôi cỡ 12,7 cm, 35 khẩu pháo phòng không 3 nòng cỡ 2,5 cm, và 12 hệ thống có 28 ống phóng rocket phòng không cỡ 12 cm.
Shinano có thể vận chuyển 47 chiến đấu cơ.
Mô hình Shinano tỷ lệ 1/200.
Chuyến hành trình đầu tiên và cuối cùng
Mặc dù là một thành tựu lớn của Nhật Bản, Shinano vẫn có những nhược điểm nghiêm trọng. Đầu tiên, nó quá lớn nên trở thành mục tiêu dễ bị tấn công. Thứ hai, tàu có thể chống chịu tốt trước các máy bay chiến đấu nhưng lại chưa sẵn sàng đối phó với cuộc tấn công từ dưới biển, và điều này đã góp phần khiến nó bị đánh chìm.
Vào lúc 18 giờ ngày 28/11/1944, từ cảng Yokosuka ở phía nam Tokyo, tàu cập bến với 2.175 sĩ quan và 340 công nhân. Họ phải hoàn thành một số công việc xây dựng mà tàu vẫn còn thiếu. Tại thời điểm này, tốc độ của tàu chỉ đạt 37 km/giờ do chỉ có 8 trong số 12 nồi hơi hoạt động bình thường, và điều này đã khiến nó phải đối mặt với nhiều rủi ro.
Shinano phải đi đến cảng Kure gần Hiroshima, cách đó 480 km về phía tây để tránh các cuộc không kích. Tuy nhiên, hành trình đến Kure rất nguy hiểm, vì kích thước lớn của Shinano đã đủ để tàu ngầm Mỹ USS Archerfish phát hiện ra nó trên radar khi đang cách tàu chỉ 19 km. Nhờ trăng sáng, một người trên Shinano cho biết đã nhìn thấy kính tiềm vọng của Archerfish, nhưng ý kiến này đã bị các đồng đội bác bỏ.
Bị tên lửa ngầm đánh chìm
Sau khi xác nhận rằng mục tiêu là một tàu sân bay, Archerfish đã săn đuổi Shinano vào đêm ngày 28/11, nhưng do tàu ngầm không nhanh bằng Shinano, Archerfish đã mất dấu. Chỉ khi Shinano giảm tốc độ và thay đổi hướng đi, Archerfish mới có thể phát hiện lại Shinano trên radar.
USS Archerfish.
Thuyền trưởng Toshio Abe lầm tưởng rằng có một đội tàu ngầm ở gần đó ngay phía bắc. Vì vậy ông đã chọn đi về phía nam và tiến thẳng về phía Archerfish. Do đã lặn dưới nước, Archerfish dễ dàng vượt qua được các tàu khu trục hộ tống cho Shinano. Khoảng 3 giờ sáng, thuyền trưởng tàu Archerfish xác nhận Shinano đã nằm trong tầm ngắm, bắn một loạt ngư lôi rồi lặn xuống độ sâu 120 mét.
Sáu quả ngư lôi lao về mạn phải tàu và bốn trong số đó đã trúng Shinano. Dù lẽ ra phải cần nhiều hơn bốn quả mới đủ đánh chìm tàu, nhưng có ba quả đã trúng những điểm quan trọng trên thân tàu và làm ngập phòng chứa tua-bin, nồi hơi, thùng dầu và phòng máy nén khí. Bất chấp nỗ lực hết mình của thuyền trường Abe, tàu Shinano vẫn chìm lúc 10:55 sáng, trước khi kịp tham gia bất kỳ trận chiến nào.
Theo [1], [2].