Cậu sẽ không biết tôi là ai, và tôi cũng không biết rằng cậu có đọc được những lời này của tôi nhưng tôi vẫn muốn gửi một lời chúc phúc tới cậu, chúc cậu cả đời an nhiên, hạnh phúc, nếu như có một ngày cậu cảm thấy thế giới toàn là lọc lừa dối trá thì đừng buồn mà hãy cười lên vì trong đó vẫn có một người vẫn luôn nhớ tới cậu và muốn những gì tốt đẹp nhất sẽ tới cậu.
Bảy năm, đã bảy năm rồi. Bảy năm đã trôi qua đây không phải là một quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải là ngắn để thay đổi hết thảy mọi chuyện, nó đủ để khiến cho một mối tình đơm hoa kết trái nhưng cũng đủ để xóa nhòa hình bóng ai đó ra khỏi trong tim.
Cuộc đời có bao nhiêu lần bảy năm để yêu và được yêu, có lẽ sẽ có rất nhiều người dùng bảy năm đó để đắm chìm trong những mối tình nồng nàn, nhưng cũng sẽ có người dùng bảy năm đó để nhớ lại rồi tự một mình nhâm nhi nỗi cô đơn, cố gắng níu lại một chút cảm giác quen thuộc mà xa lạ đối với một hình bóng như mờ như ảo nhưng lại rất chân thật được chôn sâu trong ký ức.
Tôi muốn hỏi cậu rằng 'Bảy năm trôi qua, liệu rằng cậu có còn nhớ tôi không?' Nếu như cậu nghe được câu hỏi này thì xin đừng trả lời mà hãy giữ lời nói đó trong tim. Nghe có vẻ gì đó hơi dở hơi nhỉ?
Những lúc nghĩ về cậu thì con người tôi lại thay đổi hoàn toàn giống như trở thành một người khác vậy. Nhưng trong cái khác lạ đó tôi lại tìm được một cảm giác quen thuộc của thiếu niên năm đó, một thiếu niên vô lo vô nghĩ dành hết tất cả tâm tư dành cho cậu.
Quay ngược thời gian về bảy năm trước, có lẽ cậu đã quên nhưng trong ký ức của tôi, nó vẫn hiện hữu rõ ràng.
Một chàng trai chuẩn bị bước qua tuổi dậy thì, mang theo tâm hồn của một cậu bé nhưng lại khao khát trở thành người trưởng thành, theo đuổi một cô gái ở tuổi mười lăm.
Lúc đó, có rất nhiều người nói với tôi rằng tình cảm ở tuổi này chỉ là tình yêu nhất thời, căn bản chỉ là cảm xúc thoáng qua mà tương lai sẽ rất mơ hồ. Nhưng nhiệt huyết tuổi trẻ trong tôi khiến tôi bỏ qua hết những lời đó và mù quáng theo đuổi thứ mà tôi tin là mãi mãi.