Gia đình tôi đã sinh sống bên bờ sông Hoàng Giang hàng triệu năm. Tôi không nhớ được bao nhiêu thế hệ gia đình đã trải qua. Nhưng chúng tôi thường truyền kể những câu chuyện về cuộc sống trên sông qua các thế hệ. Tôi nhớ đến một ngày buồn khi người phụ nữ Vũ Nương ngồi bên bờ sông Hoàng Giang, khóc lóc và tự vẫn vì nỗi đau không thể nào chịu đựng được.
Nghe tiếng khóc đau đớn ấy, tôi nhớ mãi. Nước sông Hoàng Giang yên bình và mát mẻ vào buổi tối. Trăng sáng soi rọi, làm dịu đi nỗi buồn của con người. Nhưng không gì có thể làm dịu đi nỗi đau mất mát và cô đơn của người phụ nữ kia.
Người phụ nữ ấy than thở về cuộc sống khó khăn, về sự mất mát của mẹ và niềm hy vọng dành cho đứa con nhỏ. Cô phải tự nuôi con một mình khi chồng đi xa. Sự nghi ngờ của chồng đã gieo rắc hạnh phúc gia đình. Tất cả những đau khổ và mất mát khiến cô không thể tiếp tục sống.
Sau khi nghe câu nói ấy, mặt nước bắt đầu khua động mạnh. Tôi bất ngờ và kinh ngạc nhận ra người phụ nữ đang tiến về phía dòng sông. Yêu thương và oán giận đan xen trong lòng. Nhưng chỉ là một cây lau nhỏ bé, tôi không thể làm gì hơn. Nước dâng lên đến ngang người rồi đến gần hết cánh tay của người phụ nữ. Người đàn bà đau khổ quyết định trầm mình để giải thoát những oan khiên.
Bờ sông Hoàng Giang vẫn yên bình. Gió vẫn thổi mát nhưng trăng đã tan biến. Không gian im lặng đến đáng sợ khiến tôi nghe rõ những lời cuối cùng của người phụ nữ khốn khổ.
- Trương Sinh ơi! Chàng đã phụ công của thiếp. Như một đứa trẻ nghịch ngợm chơi trò mà không suy nghĩ, chàng đã coi thường sự trung thành của thiếp. Nay tình chồng nghĩa vợ đã không còn, thiếp chỉ mong sau cái chết này chàng có thể nhìn thấy nỗi đau và tỉnh ngộ. Chàng hãy chăm sóc con, hãy dạy dỗ để nó trở thành người tốt.
- Con xin lạy ngài hà bá. Con là Vũ Nương. Nay vì bị oan mà phải chọn cái chết để giải thoát oan khiên. Thân này đã dâng cho ngài. Nhưng con chỉ mong nếu thực lòng trung thành son sắt thì xin được giải thoát oan khiên, hy vọng chàng Trương sẽ tỉnh ngộ. Nhưng nếu con còn chút tư tưởng không tốt thì xin ngài hà bá hãy trừng phạt mãi mãi dưới tầng địa ngục.
Mặt sông Hoàng Giang đã yên bình. Tôi không nghe thấy bất kỳ lời nào nữa. Đã đến lúc hà bá đón nhận người phụ nữ đi nhẹ nhàng nhưng chắc chắn không thanh thản.
Cả cuộc đời sống ở bên sông, chứng kiến sự thay đổi của dòng đời với cả nỗi buồn và niềm vui. Có những điều tôi đã quên, có những điều tôi vẫn nhớ nhưng không có điều nào đau lòng như cái chết của Vũ Nương. Nghe xong câu chuyện đó, tôi vừa tức giận với người chồng, lại vừa thương cảm cho người vợ. Họ yêu thương nhau nhưng lại gây ra đau khổ cho nhau. Nhiều năm đã qua, oan khiên của Vũ Nương cũng đã được chồng mình giải thoát. Nhưng cho đến hôm nay, tôi vẫn không hiểu được con người có những phẩm chất cao quý nhưng đôi khi lại ích kỷ và ti tiện như thế nào?